Thành Vân Bình
Miếu Quan Âm
Kim Lăng dắt theo Tiên Tử chạy một mạch vào miếu Quan Âm, chỉ thấy mọi người đang tập trung trước cửa, không hề thấy Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đâu cả, nó kéo Lam Cảnh Nghi lại hỏi mới biết Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng đi tìm Tiểu Bình Quả rồi, nghe xong lập tức giao Tiên Tử cho Lam Cảnh Nghi, vội vã chạy khỏi miếu Quan Âm.
Kim Lăng vừa chạy tới cửa miếu, còn chưa thấy bóng dáng Ngụy Vô Tiện đâu đã bị gọi lại. Giang Trừng là tên cứng đầu cứng cổ, rõ ràng trong lòng vô cùng hi vọng Ngụy Vô Tiện trở lại Liên Hoa Ổ, vậy mà lại trưng ra dáng vẻ ghét bỏ. Kim Lăng thấy dáng vẻ ngạo kiều của cậu mình mà cảm giác đầu ong ong đau rồi.
Bất chấp nguy cơ bị đánh gãy chân, Kim Lăng vẫn cố sống cố chết lôi Giang Trừng đi tìm Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng tuy luôn miệng quát tháo dọa dẫm đánh gãy chân nó, nhưng vẫn bước trước bước sau bị nó lôi đi.
Được một quãng xa, Kim Lăng trông thấy Tư Truy đang ngồi dưới đất ôm chân Ngụy Vô Tiện, vừa muốn cất tiếng gọi Ngụy Vô Tiện, lại bị Giang Trừng bịt miệng, lôi vào nấp sau một lùm cây ven đường. Kim Lăng không hiểu hành động của cậu mình, Giang Trừng liếc mắt sang ra hiệu nó đừng gây tiếng động, hai người nấp sau bụi cây, trong chốc lát, Giang Trừng cũng không hiểu nổi tại sao mình phải trốn đi...
Hai người từ xa trông lại, thấy Tư Truy cùng Ôn Ninh từ biệt Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, nghe nội dung câu chuyện, hóa ra Tư Truy là con cháu Ôn thị, muốn cùng Ôn Ninh trở về Kỳ Sơn lo chuyện an táng cho người trong tộc. Bóng hai người họ xa dần, Giang Trừng bỗng chốc lại nhớ về mười sáu năm trước, trên Loạn Táng Cương, đứa bé đó cũng từng ôm lấy chân mình, gương mặt non nớt đáng yêu, ánh mắt trong veo, tinh khiết.
"Lam Trạm, chúng ta cũng đi thôi, đi đâu bây giờ ta?"
Ngụy Vô Tiện vốn tưởng rằng khi mọi việc đã xong xuôi, sau này Lam Vong Cơ sẽ cùng hắn săn đêm, cùng hắn trừ gian diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu, không ngờ Lam Vong Cơ mãi vẫn đứng yên chỗ cũ........
"Lam Trạm, ngươi......... không đi sao?"
Ánh mắt Ngụy Vô Tiện ánh lên nét nghi ngờ, rồi lại ngạc nhiên, buồn bã, cuối cùng là thấu hiểu, buông xuôi cùng không nỡ.......
Hắn từng muốn lo liệu cho Ôn Ninh cuộc sống sau này thật ổn thỏa, từng muốn hóa giải ngăn cách với Giang Trừng, từng muốn những ngày tháng sau này sẽ ngao du khắp chân trời, trừ gian diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu, nhưng chưa từng nghĩ sẽ rời xa Lam Trạm. Hắn cố làm ra vẻ tiêu sái, xoay xoay Trần Tình trong tay:
"Lam Trạm.... Ngươi....."
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn:
"Huynh trưởng bế quan, thúc phụ tuổi cao, trách nhiệm không ai gánh vác."
Ngụy Vô Tiện hiểu Lam Trạm, hắn biết Lam Trạm cũng như mình, lòng mang thiên hạ, nhưng y lại không giống hắn, trên vai y còn mang trọng trách gánh vác Lam thị.
Hơn nữa, lúc này đây hắn mới phát hiện, trước giờ vẫn luôn là Lam Trạm dung túng hắn, bầu bạn, bảo vệ, một khi y dừng lại, Ngụy Vô Tiện lại chẳng có một chút lí do gì để giữ y cả......
Sau khi chia tay Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện dắt Tiểu Bình Quả lang thang không mục đích, đột nhiên cô độc một mình khiến hắn nhất thời không nghĩ ra bản thân nên đi về đâu. Lúc này Kim Lăng kéo theo Giang Trừng chạy tới, thở hổn hển, gọi:
"Đợi một chút! Ngụy Vô Tiện đợi một chút, cậu ta có lời muốn nói với người!"
"Hở...."
Ngụy Vô Tiện kéo Tiểu Bình Quả, ngoảnh lại nhìn, Giang Trừng đang bị Kim Lăng kéo đến với vẻ mặt không tự nguyện chút nào, Kim Lăng ôm cánh tay Giang Trừng:
"Ngụy Vô Tiện! Cậu ta có lời muốn nói với người!"
Giang Trừng lườm Kim Lăng một cái trắng mắt rồi ngoảnh mặt đi, hếch cằm lên ra vẻ không muốn mở miệng. Ngụy Vô Tiện hiểu tính cách Giang Trừng nên cũng không giận hắn, chỉ nghịch Trần Tình trong tay đợi hắn mở lời. Giang Trừng do dự một lúc mới ngập ngừng hỏi:
"Ngươi... ngươi... ngươi sau này định thế nào...."
"Lang bạt thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa thôi ~!"
Giang Trừng hung hăng phất ống tay:
"Hừ! Ngươi á? Còn đòi hành hiệp trượng nghĩa? Có mà người gặp người đánh!"
"Cậu à! Cậu không nói năng tử tế được sao!"
Kim Lăng tức mình trừng Giang Trừng,
"Rõ ràng trong lòng không phải nghĩ như thế!"
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu cười nhẹ, vỗ vỗ vai Kim Lăng:
"Thôi bỏ qua, ngươi ngoan ngoãn nghe lời cậu ngươi, quay về nhà đi."
Nói xong liền xoay người muốn rời đi.
"Ngươi dựa vào đâu mà đòi dạy bảo A Lăng! Bảo nó ngoan ngoãn về nhà? Ngươi không có nhà à?"
Nói liền một mạch, Giang Trừng lập tức xoay lưng lại, Ngụy Vô Tiện nghe thấy chợt cứng người, vô cùng khó tin, nhìn về phía Giang Trừng, muốn nói lại thôi, trong giây lát, cả ba người đều im lặng.
Kim Lăng nhìn người cậu ngạo kiều đang đứng bên phải mình, lại ngoảnh sang bên trái nhìn một người cậu khác, tim chợt dậy lên cảm giác chính mình mới là gia trưởng, phải gánh vách trọng trách hàn gắn tình cảm gia đình!
"Cậu à, nhà của Ngụy Vô Tiện không phải ở Loạn Táng Cương sao? Nơi đó làm sao mà ở được nữa?"
"Hừ! Ngụy Vô Tiện hắn rõ ràng ở Liên Hoa Ổ những hơn mười năm, sao lại lăn đến Loạn Táng Cương được?"
Nói xong lại lườm Kim Lăng một cái, còn trộm liếc sang Ngụy Vô Tiện.
Khi nghe tới ba chữ Liên Hoa Ổ, trong mắt Ngụy Vô Tiện chợt sáng lên như có vì sao rơi xuống, đó là nơi hắn nằm mơ cũng muốn trở về, chỉ là giờ đây cảnh còn người mất, hắn cũng không dám đặt chân tới nữa....
"Giang Trừng.... Ta..... " . truyện xuyên nhanh
"Giờ trên người ngươi chẳng có lấy một xu! Không nhẽ muốn đi xin ăn? Cũng không sợ làm mất mặt cha ta ha!"
Kim Lăng kéo ống tay Ngụy Vô Tiện, vừa nói vừa trộm nhìn Giang Trừng:
"Ta kể cho, Liên Hoa Ổ có một quy tắc bất thành văn, cấm được nuôi chó, đến cả Tiên Tử của ta cũng không được phép mang vô đâu!"
Giang Trừng giơ tay muốn đánh Kim Lăng, nó vội trốn ra sau lưng Ngụy Vô Tiện:
"Cậu! Cái quy tắc này chẳng phải cậu đặt ra sao! Còn không cho con nói cơ đấy!"
Giang Trừng hậm hực hạ tay xuống, xoay mặt đi "hừ" một cái:
"Phòng cũ của ngươi còn chưa bị dỡ đâu."
Nói xong phất tay ôm kiếm rời đi, Ngụy Vô Tiện ngơ ngác đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, khó lòng tin được.... Kim Lăng tay phải ôm lấy cánh tay hắn, tay trái dắt Tiểu Bình Quả:
"Đi thôi Ngụy Vô Tiện, về nhà!"
Lúc này, Lam Cảnh Nghi vẫn dắt theo Tiên Tử, loanh quanh ở miếu Quan Âm để chờ vị "đại tiểu thư" kia...