*Từ chương này không thấy tác giả đặt tên chương.
____
Từ ngày chia tay Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng và Kim Lăng trở về Liên Hoa Ổ. Giang Trừng tuy lúc nào cũng ra vẻ khó gần nhưng vẫn đưa hắn và Kim Lăng tới Từ đường, ba người cung kính thắp hương cho Giang Phong Miên, Ngu phu nhân và Giang Yếm Ly. Ra khỏi từ đường, Kim Lăng sai người Kim thị đưa Tiên Tử về Kim Lân Đài trước.
"Ngụy Vô Tiện, người có muốn về thăm Kim Lân Đài cùng con không?"
Giang Trừng lườm nó một cái:
"Ngụy Vô Tiện là tên để ngươi gọi à? Ta chưa dạy ngươi cách xưng hô với người trên sao?"
"Hứ!"
Đối với Kim Lăng, tuy vách ngăn trong lòng giữa nó và Ngụy Vô Tiện đã tiêu tán hết, nhưng hiểu lầm suốt bao năm qua khiến nó không sao mở miệng gọi Ngụy Vô Tiện một tiếng "cậu" được. Ngụy Vô Tiện cũng không hi vọng sẽ được nghe Kim Lăng gọi mình là cậu, hắn vỗ vỗ lưng Giang Trừng:
"Bỏ đi Giang Trừng, gọi Ngụy Vô Tiện là được rồi mà, đi thôi, ngươi dẫn ta qua sân tập xem xem, xem đệ tử của Vân Mộng nay tu vi đến đâu rồi nào."
Kim Lăng trông theo bóng lưng hai người rời đi, chần chừ lưỡng lự, hít vào một hơi thật sâu rồi chạy tới, kéo lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện, mặt đỏ hồng:
"Cậu...cậu ơi... " (*)
*Nguyên tác là "đại cữu", nhưng mình thấy cách gọi "cậu lớn" hay "cậu bé" cũng ít dùng để xưng hô trong tiếng Việt nên dịch về "cậu" chung.
Ngụy Vô Tiện bị kéo lại, đứng khựng tại chỗ, đáy mắt dần ẩm ướt, hắn đưa tay xoa nhẹ đầu Kim Lăng, mỉm cười đáp lại tiếng "cậu" này, sư tỷ... Kim Lăng nhận đệ rồi...
Kim Lăng còn nấn ná ở Liên Hoa Ổ thêm mấy ngày rồi trở về Kim Lân Đài, chi chính của Kim gia giờ chỉ còn mỗi mình nó, ngôi vị tông chủ ngoài nó ra thì cũng chẳng ai ngồi lên được. Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện cùng đưa Kim Lăng về Kim Lân Đài, tuy trong gia tộc có nhiều kẻ không phục nhưng Tam Độc Thánh Thủ và Di Lăng Lão Tổ một phải một trái đứng cạnh nó, người vung Tử điện, kẻ nâng Trần Tình, dù có oán trách đến mấy cũng không dám hé lời.
Đại lễ kế vị của Kim Lăng qua đi, Ngụy Vô Tiện tặng nó một món quà, là vật hắn tự tay làm lúc còn ở Liên Hoa Ổ, giống y như món quà khi xưa hắn chuẩn bị cho nó vào tiệc đầy tháng.
"Khi con đầy tháng, ta cũng làm một cái tặng con, tiếc là bị Kim Tử Huân đập bể rồi, bây giờ làm bù. Đây là đồ tự tay Di Lăng Lão Tổ làm đó, đuổi yêu trừ tà hàng thượng phẩm luôn!"
Kim Lăng đưa hai tay nhận lấy, cẩn thận đặt vào lồng ngực, miệng còn ra vẻ không quan tâm mà lẩm bẩm:
"Cậu đúng là quá nghèo, đến nỗi chỉ có thể tự làm quà để tặng, chẳng mua được thứ gì khác."
"Thằng nhóc này! Vật ta tự tay làm là ngàn vàng khó cầu đó biết không!"
"Được rồi được rồi, biết rồi, tiệc bắt đầu rồi, vào thôi!"
Trên Kim Lân Đài
Gia chủ các nhà đều có mặt, Cô Tô Lam thị lại chỉ phái hai tiểu bối là Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đến. Nghe nói Lam tông chủ bế quan không ra ngoài, Lam lão tiên sinh vì quá tức giận nên tổn thương đến kinh mạch, Hàm Quang Quân ngày nào cũng tới Lan Thất giúp ông điều dưỡng.
Ngụy Vô Tiện theo Giang Trừng tới ngồi xuống vị trí của Vân Mộng, Tư Truy và Cảnh Nghi đều thi lễ chào hắn rồi mới tới ngồi xuống vị trí của Cô Tô. Các nhà khác lần lượt kéo đến, Diêu tông chủ nâng rượu kính Kim Lăng:
"Nhân buổi tiệc đêm nay, Diêu mỗ xin chúc mừng Kim tiểu tông chủ kế vị, chúc Kim tiểu công tử tuổi trẻ tài cao! Chắc chắn dưới sự dẫn dắt của Kim tiểu tông chủ, Lan Lăng Kim thị sẽ càng thêm hưng thịnh, ha ha ha ha... Diêu mỗ xin cạn trước một ly!"
Kim Lăng trong lòng tuy ghét mấy ông già bảo thủ phiền phức như Diêu tông chủ nhưng ngoài mặt vẫn phải ra vẻ hòa khí, không tránh khỏi phải khách khí một phen.
"Diêu tông chủ quá lời rồi, không dám, không dám. Kim Lăng sau này còn phải nhờ Diêu tông chủ cùng các vị tông chủ chỉ bảo nhiều!"
Ngụy Vô Tiện nhìn cảnh đưa đi đẩy lại trên bàn tiệc, không kìm được mà cảm khái, Kim Lăng quá giống Giang Trừng, đều là miệng cứng tim mềm, cũng đều phải gánh vác trọng trách của cả gia tộc từ khi còn niên thiếu. Hắn lại trông thấy Kim Lăng cùng mấy thanh niên Cảnh Nghi, Tư Truy trên bàn tiệc, Kim Lăng cuối cùng cũng coi như có được vài đứa bạn tốt cùng lứa tuổi, không phải cô đơn thui thủi một mình nữa. Nghĩ mãi nghĩ mãi lại nhớ đến Lam Trạm, nhớ lại những chuyện đã xảy ra suốt mười sáu năm qua, từ ngày chia tay trước, tuy có Giang Trừng và Kim Lăng bầu bạn, nhưng những lúc đêm khuya một mình vắng lặng, hắn luôn cảm thấy có chút cô đơn, giống như đánh mất thứ gì vô cùng quan trọng....