Thanh Đàm hội kết thúc, khách khứa lần lượt dời đi, Ngụy Vô Tiện cũng đứng lên. Hắn nhìn Lam Vong Cơ đang tiễn khách ngoài cửa, lại nhìn Giang Trừng đang ngồi cạnh mình, chợt thấy do dự không biết làm sao. Hắn cùng Lam Vong Cơ chỉ mới tâm ý tương thông, còn rất nhiều lời muốn bày tỏ với y, đang là lúc khó lòng cách biệt nhất, nhưng còn Giang Trừng...
Lam Vong Cơ tiễn khách xong liền trở về bàn tiệc, đến cạnh Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện cũng nhìn y, trong lòng như có trăm lời muốn bày tỏ, chỉ là ở nơi này, vào thời điểm này, khó lòng dốc hết tâm sự ra được. LamVong Cơ đối diện với Giang Trừng, hơi ngẩng đầu:
"Giang tông chủ, xin đợi một chút."
Nói rồi lại ra hiệu cho Tư Truy và Cảnh Nghi:
"Hai đứa đưa Ngụy Anh tới Tĩnh thất trước, ta sẽ tới sau."
Ngụy Vô Tiện bị Tư Truy và Cảnh Nghi một trái một phải kéo đi Tĩnh thất. Sắp ra khỏi cửa rồi vẫn còn ngoảnh lại cầu cứu Giang Trừng và Kim Lăng. Kim Lăng thấy ánh mắt của cậu mình, lại thấy hắn bị "bắt" đi, trong đầu bỗng nảy ra bốn chữ, "cưỡng đoạt dân nam"....
Lam Khải Nhân đã về Lam thất ngay khi Thanh Đàm hội kết thúc, trên sảnh tiệc lúc này chỉ còn lại Lam thị song bích và Giang Trừng, Kim Lăng. Giang Trừng tuy có chút bực mình nhưng vẫn ngại thể diện, không thể cứ thế trực tiếp phất áo dời đi, đành bực bội hỏi:
"Lam tông chủ, Hàm Quang Quân, hai người giữ Giang mỗ lại rốt cuộc là vì chuyện gì? Liên Hoa Ổ và Kim Lân Đài còn rất nhiều việc đang đợi chúng ta về xử lý."
Lam Hi Thần ra hiệu hai người ngồi xuống, lại nhìn sang Lam Vong Cơ không hé một lời bên cạnh, anh biết đệ đệ của mình có thành kiến với vị Giang tông chủ này, đắn đo một hồi mới nói:
"Hôm nay giữ Giang tông chủ lại, cũng vì có việc cần bàn với Giang tông chủ, việc liên quan đến... Liên quan đến Ngụy công tử."
Giang Trừng cau mày:
"Trạch Vu Quân không ngại nói thẳng."
"Là việc đưa Ngụy Công Tử vào gia phả Lam gia, nghe nói Ngụy công tử đã trở lại làm môn hạ của Vân Mộng Giang thị, nên việc này tất nhiên phải hỏi ý Giang tông chủ."
Giang Trừng chậm rãi đứng dậy, mi mắt nhíu chặt:
"Trạch Vu Quân chê cười rồi! Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đã được cha ta nhận về nuôi dưỡng, dạy bảo. Nay trở về Giang thị cũng là lẽ đương nhiên, còn về việc đưa hắn vào gia phả Lam thị? Đưa thế nào? Không lẽ phải bái Lam lão tiên sinh làm nghĩa phụ sao? Theo ta thấy thì không cần thiết đâu!"
Lam Hi Thần còn chưa kịp trả lời, Lam Vong Cơ đã nói:
"Không cần bái"
Giang Trừng truy hỏi:
"Vậy làm thế nào? Hắn lại phải nhờ vào ai mới vào được gia phả Lam thị?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ta"
"Nực cười! Ngươi sao? Không biết Hàm Quang Quân ngươi định nhận hắn là gì đây?"
Lam Vong Cơ kiên định nhìn thẳng vào mắt Giang Trừng:
"Là một nửa trời định."
Giang Trừng tức giận vượt lên một bước, chỉ thẳng Lam Vong Cơ, tay run run:
"Ngươi! Các người... Làm càn, đi ngược luân thường! Việc này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Vân Mộng Giang thị và cả Cô Tô Lam thị cũng bị các ngươi ném sạch rồi! Sợ rằng Hàm Quang Quân ngươi cũng không đảm đương nổi vị trí Tiên đốc nữa đâu!"
"Vậy thì đã sao? Tâm ta ta làm chủ."
"Ha ha ha ha, hay cho câu tâm ta ta làm chủ."
Giang Trừng tức đến cười thành tiếng, phất tay áo một cái:
"Ta muốn Ngụy Vô Tiện tự vác thân đến nói với ta."
Nói xong liền giận đùng đùng xoay người đi thẳng.
Tĩnh thất
Ngoài cửa, Tư Truy và Cảnh Nghi xếp hàng ngồi trên bậc thầm, Ngụy Vô Tiện bị nhốt bên trong, vô cùng buồn chán đợi Lam Trạm quay lại. Hắn nằm dài trên chiếc giường nhỏ trong Tĩnh thất,nhớ lại lần đó gặp lại ở Đại Phạn sơn sau mười sáu năm, khi bị Lam Trạm đưa về, tỉnh lại cũng là ở gian phòng này. Khi bị Kim Lăng đâm một kiếm trên Kim Lân Đài, tỉnh lại cũng là gian phòng này.
Ngụy Vô Tiện đang nhàm chán đến nỗi ngủ gật trong phòng, hắn chập chờn nghe thấy hai đứa nhỏ bên ngoài nói chuyện:
"Tư Truy, hôm nay huynh có trông thấy không? Hàm Quang Quân lại bảo Ngụy tiền bối sửa mạt ngạch! Là mạt ngạch đó!!!"
"Trông thấy rồi."
"Trông thấy rồi? Sao huynh không ngạc nhiên chút nào vậy? Mạt ngạch Lam thị chúng ta, không phải cha mẹ, con cái, đạo lữ thì không được chạm vào, huynh quên rồi sao?"
"Chưa quên, Ngụy tiền bối và Hàm Quang Quân có quan hệ rất tốt."
"Ngụy tiền bối với Hàm Quang Quân? Lẽ nào bọn họ?... Bảo sao Hàm Quang Quân đối với người ấy khác hẳn với người khác!"
"Ừ, Hàm Quang Quân vô cùng coi trọng Ngụy tiền bối."
"Vậy tính ra... Ngụy tiền bối xem như gả vào Lam gia chúng ta rồi? Tư Truy, nếu Hàm Quang Quân là nghĩa phụ của huynh, vậy Ngụy tiền bối là gì đây?"
"Ây... Xem như là... Hàm Quang Quân đến rồi!"
Ngụy Vô Tiện ban đầu còn thong dong nhàn tản nghe trộm hai đứa nhỏ nói chuyện của mình và Lam Trạm, vừa nghe thấy Lam Trạm đến, hắn bỗng cảm thấy vô cùng căng thẳng, đầu óc trống rỗng, vội vàng giả vờ như ngủ say lắm, nằm im bất động. Lại loáng thoáng nghe thấy Lam Trạm đẩy cửa bước vào, chầm chậm đến bên giường, tuy hai mắt nhắm tịt, Ngụy Vô Tiện vẫn cảm giác được cái nhìn chăm chú của Lam Vong Cơ.
Đã mất công giả vờ ngủ, hắn không thể lập tức mở mắt ra được. Lam Vong Cơ cũng không lên tiếng, y nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Ngụy Vô Tiện, lưu luyến nhìn người trước mặt, nhìn thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi Ngụy Vô Tiện cảm giác như mình sắp ngủ thật luôn mất, hắn nghĩ mãi không biết Lam Vong Cơ định làm gì, lẽ nào chỉ ngồi không nhìn hắn ngủ vậy thôi sao? Nếu giờ mở mắt ra, liệu có khó xử lắm không đây?
Bỗng nhiên, hắn chợt thấy một thứ gì đó mềm mại in lên trán, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy như có ai đó đốt lên một ngọn pháo hoa rực rỡ trong tim, hắn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch như tiếng trống - Lam Trạm... Lam Trạm lại có thể nhân lúc hắn ngủ mà hôn trộm hắn! Lam Trạm, nhã chính của ngươi đâu rồi!
Lam Vong Cơ hôn nhẹ lên trán Ngụy Vô Tiện. Y vừa bước vào đã biết hắn đang vờ ngủ, đưa mắt lướt nhìn kẻ đang vờ ngủ kia vài lượt, chợt muốn thỏa theo lòng mình, y hôn Ngụy Vô Tiện, cảm giác mát lạnh trên trán hắn khiến y lưu luyến không thôi....
Khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như đều dừng lại, hai người cùng nguyện ý chìm trong sự ngưng đọng của thời gian. Nhưng con người chung quy vẫn cần đối mặt với những vấn đề của hiện thực, Lam Vong Cơ dứt mối hôn, y chống một tay xuống giường, dịu dàng gọi:
"Ngụy Anh, tỉnh lại."
Ngụy Vô Tiện thuận đà tỉnh dậy, ánh mắt trốn tránh tỏ vẻ không biết gì nhưng khuôn mặt ửng hồng xấu hổ đã bán đứng hắn:
"Lam Trạm, về rồi sao?"
Lam Vong Cơ vẫn chưa ngồi dậy, khoảng cách giữa hai người quá gần gũi, gần đến mức Ngụy Vô Tiện có thể cảm giác được hơi thở của Lam Vong Cơ, hắn hơi hơi nghiêng đầu.
Lam Vong Cơ ngồi dậy, trở về dáng vẻ đoan trang chính trực, lại đỡ Ngụy Anh ngồi dậy:
"Ngụy Anh, Giang Trừng muốn ngươi tự nói với hắn."
Ngụy Vô Tiện nhất thời chưa kịp tỉnh táo lại:
"Giang Trừng? Nói gì với hắn cơ?"
Lam Vong Cơ nắm chặt hai tay hắn:
"Việc đưa tên ngươi vào gia phả Lam thị."
"Gì cơ?!"
Ngụy Vô Tiện không thể tin được nhìn y: . Ra chương nhanh nhất tại ~ TrumTruyen .C OM ~
"Lam Trạm, ngươi..."
Hắn cũng không thể ngờ, vốn cho rằng tình cảm của hắn và Lam Vong Cơ đời này vĩnh viễn sẽ không bao giờ được người đời chấp nhận, chưa từng nghĩ vậy mà Lam Vong Cơ có thể thuyết phục người Lam gia, đưa tên hắn vào gia phả. Ngụy Vô Tiện bật dậy, vội vàng chỉnh trang quần áo:
"Được, ta đi tìm Giang Trừng."
"Ừ."
Lam Vong Cơ cũng đứng lên, nhẹ nhàng giúp hắn sửa cổ áo, rồi nắm tay hắn, dẫn hắn ra khỏi Tĩnh thất.
Vân Thâm Bất Tri Xứ
Phòng khách
Ngụy Vô Tiện đứng đối diện Giang Trừng, Lam Trạm đứng sát bên hắn. Giang Trùng vẫn chưa hết giận, hung hăng phất ống tay:
"Hừ! Ngụy Vô Tiện! Ngươi tốt nhất nên giải thích rõ ràng cho ta!"
Ngụy Vô Tiện có chút đau đầu, cái tính độc miệng ngạo kiều của Giang Trừng này bao giờ mới sửa được đây...
"Như ngươi thấy đấy, ta từ lâu đã yêu quý Lam Trạm, nay cùng hắn tâm ý tương thông, muốn kết thành đạo lữ, ta tìm được người trong lòng rồi, ngươi không vui cho ta sao?"
"Đây thì tính gì là người trong lòng?! Hai người các ngươi như vậy, nhất định sẽ bị tiên môn bách gia chỉ trích! Ngụy Vô Tiện, bao giờ thì ngươi mới ngưng làm mấy việc đi ngược đạo lý đây hả?"
"Giang Trừng... Ta với Lam Trạm thế nào, liên quan gì đến người ngoài chứ?"
" Được! Ngươi giỏi lắm, Ngụy Vô Tiện! Hắn quan trọng với ngươi như vậy!? Vì hắn mà ngươi lại phản bội Giang gia, phản bội ta?!"
Giang Trừng tức giận đùng đùng chỉ vào Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện vội bước tới bên cạnh y, giữ lấy tay Giang Trừng:
"Giang Trừng, trên đời này, ngươi và Kim Lăng là người thân thân thiết nhất của ta, vì các ngươi, ta có thể bỏ đi tất cả, bao gồm cả mạng sống của mình. Nhưng với Lam Trạm, ta chỉ muốn được sống yên ổn cùng hắn mà thôi."
Ngụy Vô Tiện là người trọng tình nghĩa, hắn vì người mình muốn bảo vệ, cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, ngay cả mổ lấy kim đan, hi sinh tính mạng cũng không từ.
Nhưng với Lam Trạm, Ngụy Anh chỉ muốn được cùng y suốt những năm tháng sau này, một đời không lo nghĩ.
Dù đi đâu cũng đều tự tại, chỉ mong được cùng người bầu bạn đến già.