Vân Thâm Bất Tri Xứ
"Vì các ngươi, ta có thể bỏ đi tất cả, bao gồm cả mạng sống của mình. Nhưng với Lam Trạm, ta chỉ muốn được sống yên ổn cùng hắn mà thôi."
Giang Trừng còn chưa hết giận, hắn xiết chặt nắm tay, kìm chế để không lao lên quyết một trận sống mái với Lam Vong Cơ, gằn giọng nói:
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi đã bao giờ nghĩ Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị, thậm chí đến cả Lan Lăng Kim thị đều sẽ bị người đời chỉ trích hay chưa? Ngươi muốn đẩy ta và Kim Lăng đến đường nào nữa đây?!
"Lại là vì Lam Vong Cơ. Mười sáu năm trước cũng vì hắn mà Giang gia rước họa diệt môn! Vì hắn, sợ rằng ngươi cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến cha ta, mẹ ta và cả tỷ tỷ ta! Ngươi không cần mặt mũi nữa, nhưng ta và Kim Lăng vẫn cần! Cha mẹ ta, cả tỷ tỷ dưới suối vàng nếu biết chuyện cũng không yên nghỉ được!"
Lam Vong Cơ nhíu mày, y nắm chặt Tị Trần, bước lên một bước cảnh cáo:
"Giang Vãn Ngâm!"
Giang Trừng cũng vung Tử điện, tiếng roi vút lên không trung:
"Lam Vong Cơ!"
"Lam Trạm!"
Ngụy Vô Tiện vội vàng giữ chặt tay Lam Vong Cơ, kéo hắn về phía sau mình, lại đứng ra ngăn cản Giang Trừng:
"Giang Trừng, ngươi nghe ta! Giang Trừng... Năm đó Giang thúc thúc đưa ta về Liên Hoa Ổ, ơn dưỡng dục của Ngu phu nhân và người, Ngụy Anh trọn đời không quên. Nếu có thể đổi cho sư tỷ một đời bình an,mười sáu năm trước, ta tình nguyện chết trong trận Xạ nhật chi trinh."
"Khi Ôn Triều tàn sát Liên Hoa Ổ, ta hận bản thân vô cùng... Hận mình thà chết trong động Đồ Lục Huyền Vũ, sẽ không để Ôn thị có cớ làm càn! Khi Giang thúc thúc cùng Ngu phu nhân vì cứu ba người chúng ta mà chết thảm, ta muốn thay họ gánh chịu biết bao nhiêu! Khi ngươi bị Ôn thị bắt đi, ta rất sợ, sợ sư tỷ không thể chịu nổi tổn thương thêm nữa, sợ khi chạy đến Liên Hoa Ổ lại chỉ còn thấy xác của ngươi!"
Hai mắt Ngụy Vô Tiện đỏ hồng thấm đẫm nước mắt, hắn nghẹn ngào nói:
"Ngày đó ở Liên Hoa Ổ, là Ôn Ninh cứu ngươi ra, an táng cho Giang thúc thúc và Ngu phu nhân, cũng là Ôn Ninh cùng Ôn Tình chứa chấp ta và ngươi, trốn chạy sự truy bắt của Ôn thị... Ngươi mất đi kim đan, đã không thiết sống nữa, nhưng ta không quên được lời dặn dò của Ngu phu nhân, ta phải bảo vệ ngươi, dù có chết cũng phải bảo vệ ngươi chu toàn!"
Giang Trừng bị chạm tới vết thương trong tim, cảm giác đau đớn cùng tự giễu ồ ạt dâng trào, hắn nhìn Ngụy Vô Tiện, cười khổ:
"Ha ha ha, bảo vệ ta...? Cho nên... cho nên ngươi liền hiến kim đan cho ta sao...? Ha ha, Ngụy Vô Tiện! Ngươi có biết không, ngày đó tại sao ta lại bị Ôn cẩu bắt đi? Lẽ nào ta thật sự là người nhất thời kích động bất chấp hậu quả sao? A tỷ lúc đó còn ở trong quán trọ, sao ta lại bỏ tỷ ấy một mình? Nếu không phải... Nếu không phải vì dẫn dụ Ôn cẩu rời khỏi ngươi, sao ta lại bị bắt?! Sao lại bị Ôn Trục Lưu hóa kim đan!?"
Ngụy Vô Tiện đứng như trời trồng, những lời Giang Trừng vừa nói như sét đánh ngang tai, khiến hắn không biết phải phản ứng thế nào. Lam Vong Cơ đưa tay đỡ lấy hai vai Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng nhấc tay gạt đi nước mắt trào ra, hắn nghiêng mặt, thu lại Tử điện:
"Ngụy Vô Tiện... Ta không nợ ngươi."
Nói rồi xoay người rời đi, Ngụy Vô Tiện gấp gáp chạy theo gọi hắn:
"Giang Trừng! Xin lỗi..... Cảm ơn ngươi."
Giang Trừng dừng bước nhưng không quay đầu lại:
"Nếu ngươi còn biết xấu hổ, theo ta về Liên Hoa Ổ, đừng để mất mặt thêm nữa."
"Giang Trừng, ta là người đã chết một lần, ta rất hiểu bản thân đang làm gì."
"Mười sáu năm trước, khi tất cả mọi người đều sợ hãi, bợ đỡ ta, Lam Trạm là người duy nhất trách mắng ta, mười sáu năm sau, tất cả mọi người đều mong ta chết đi, chửi ta, khinh bỉ ta, Lam Trạm là người duy nhất sát cánh cùng ta."
"Trước kia, sư tỷ là người duy nhất cứu vớt ta, dù cho vùi mình trên Loạn Táng Cương, ta cũng vì tỷ ấy mà bò lên bằng được..."
"Bây giờ, Lam Trạm cũng vậy."
"Hừ!"
Giang Trừng không còn chút kiên nhẫn nào, lập tức nhấc chân đi thẳng. Ngụy Vô Tiện với theo bóng lưng của hắn:
"Giang Trừng! Ta nhất định sẽ dẫn Lam Trạm cùng về Liên Hoa Ổ!"
_____
Lời tác giả: Việc cữu cữu bị hóa kim đan vẫn luôn khiến tôi trằn trọc mãi, vì vậy tôi luôn muốn được thấy cữu cữu có thể đem hết những lời giấu trong lòng chưa nói đó, nói cho Tiện Tiện.
Hắn vốn là thiếu niên kiêu hùng, có tình yêu thương của cha mẹ, tỷ tỷ, cũng có tình bạn gắn bó như anh em ruột thịt. Lại chỉ trong một đêm, mất đi phụ mẫu, tan cửa nát nhà, thiếu niên non nớt phải gánh vác trọng trách của cả gia tộc. Thế nhưng ngay cả khi Ngụy Vô Tiện bị trăm người chỉ trích, hắn cũng chưa từng làm hại đến Ngụy Vô Tiện. Người chị gái tốt đẹp nhất thế gian của hắn cũng vì cứu Tiện Tiện mà ngã xuống ngay trước mắt hắn. Ngụy Vô Tiện chết, hắn cũng tìm kiếm mười sáu năm, miệng luôn nói căm hận nhưng lại đem Trần Tình giấu đi như trân bảo.
Mười sáu năm ròng, hắn chỉ đơn độc trông giữ Liên Hoa Ổ, cũng không còn vẻ thiếu niên tiêu sái năm nào. Nhìn cữu cữu của hiện tại, còn ai nhớ đến khi xưa còn học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn cũng từng cùng Ngụy Vô Tiện vi phạm gia quy, cũng từng đêm khuya uống rượu,...
___
Ngụy Vô Tiện chăm chú nhìn theo bóng lưng Giang Trừng rời đi, đến tận khi bóng dáng hắn chìm sau rừng cây xanh thẳm. Ngụy Vô Tiện quay đầu, nhìn Lam Vong Cơ đứng sau lưng mình, ánh mắt dịu dàng tình cảm.
Người này, là ánh sáng chiếu rọi quãng đời còn lại, chiếu sáng con đường nhân sinh vốn mịt mờ cô độc của hắn.
Lam Vong Cơ nắm tay Ngụy Vô Tiện:
"Ngụy Anh, theo ta tới gặp thúc phụ."
Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ dẫn thẳng đến Lan thất, hai người nắm tay đến trước Lam Khải Nhân, cùng quỳ gối, chắp tay bái lễ, Lam Vong Cơ gọi:
"Thúc phụ."
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, cũng kính cẩn chào:
"Lam lão tiên sinh."
Lam Khải Nhân nhìn hai kẻ đang kề vai quỳ trước mặt, rất lâu sau mới giãn đôi mày nhíu chặt, ông lại thở dài một tiếng, đưa tay nhấc lên chiếc đai trán thêu hình mây cuộn, đưa cho Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện vội vàng nhận lấy:
"Lam lão tiên sinh...."
"Ngụy Anh, gọi thúc phụ."
Ngụy Vô Tiện tuy còn chút sợ sệt, nhưng trong lòng vô cùng cảm kích:
"Tạ ơn thúc phụ thành toàn."
Lam Khải Nhân phất phất tay, ra hiệu cho hai người ra ngoài:
"Vong Cơ, dắt nó tới Từ đường, đi đi, đi đi thôi..."
"Vâng, Vong Cơ tạ ơn thúc phụ thành toàn."
Hai người bái lễ xong liền lui khỏi Lan thất, Ngụy Vô Tiện lại bị Lam Vong Cơ dẫn đến Từ đường Lam thị, tổ tiên của Lam gia đều được thờ phụng tại đây. Hai người kính cẩn lạy ba lạy trước bài vị phụ mẫu Lam Trạm. Người phụ trách đem tộc phả Lam thị tới, tại vị trí cạnh tên của Lam Vong Cơ, viết thêm tên Ngụy Vô Tiện. Từ nay, Ngụy Vô Tiện danh chính ngôn thuận trở thành đạo lữ của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ rút Tị Trần, cắt xuống một lọn tóc, rồi đưa Tị Trần cho Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện cũng cắt một lọn tóc, đặt vào lòng bàn tay y, y dùng sợi đai trán Lam Khải Nhân ban cho Ngụy Vô Tiện buộc chặt hai lọn tóc lại với nhau.
Tình cảm đậm sâu, sống nguyện kết lòng, dù chết không quên.
Ra khỏi Từ đường, bàn tay nắm chặt của hai người vẫn chưa buông ra. Chầm chậm đi tới Tĩnh thất, Lam Trạm lấy một vò Thiên Tử Tiếu trong vách ngầm đưa cho Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện nằm nghiêng trên giường, cười lớn:
"Ha ha ha ha, Lam Trạm, ngươi lại đi giấu Thiên Tử Tiếu nha, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu ~ biết mà còn cố phạm, nên phạt thế nào đây?"
Lam Vong Cơ thuận theo lời hắn, đáp:
"Ngươi nói xem."
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu uống một hớp rượu lớn, nhãn cầu khẽ động:
"Chi bằng... Phạt Hàm Quang Quân dẫn ta đi tất cả những nơi trước đây chúng ta từng đi qua!"
"Được."
Vấn Linh mười ba năm, vốn ngỡ rằng hắn sẽ không trở lại, may mắn, Anh* quay về.
Đối với Ngụy Anh, Lam Trạm là ánh sáng chiếu rọi nửa đời sau.
Đối với Lam Trạm, Ngụy Anh cũng vậy.
*Anh: Chỉ Ngụy Anh.