Chương 10: Va chạm (1)
Khi bước vào phòng hát, trong phòng lúc này đã có năm bảy người, nam có nữ có. Tất cả đang vui vẽ trò chuyện bỗng nhiên tất cả hào hứng lên vì sự có mặt của bốn người Lance.
“Quoaaaa, F4…”
“Richard học trưởng….!”
Mấy cô gái nhao nhao lên, nam sinh thì bất ngờ, vì đa số bọn họ vẫn thần tượng nhóm Lance rất nhiều, mọi người hào hứng cũng như kích động lên khi thấy sự có mặt của nhóm. Điều này làm cả bọn cũng bất ngờ. Thật sự là không nghĩ tới mình được chào đón như vậy luôn.
“Hinh Vũ chúc mừng sinh nhật!” Nick tiến lên chúc mừng chủ nhân buổi tiệc cùng với giới thiệu mọi người cho cả nhóm biết.
Hinh Vũ là lớp trưởng trong lớp của Nick, tính tình hoạt bát, cùng với học giỏi thêm nữa ngoại bình lung linh xinh đẹp nên rất được nam sinh chú ý, trong đó có Nick. Đó là lý do sự có mặt ngày hôm nay của cả nhóm, vì Nick cần tìm đồng bạn cho mình để đánh hạ đồn địch.
Nhìn vóc dáng lung linh xinh đẹp của Hinh Vũ, Lance thì thầm, thảo nào… Xinh tươi như thế, hoạt bát thế kia. Nick không bị hớp hồn thì mới có chuyện.
“Chào người đẹp, Anh là Lance, đây là Richard. Rất vui được biết em nhé, cũng chúc em sinh nhật vui vẽ, luôn xinh tươi và mãi lung linh như vậy nhé!” Lance cười thay mặt cả nhóm làm dịu lúng túng ban đầu.
“Cảm ơn học trưởng…” Hinh Vũ cười trả lời.
Vì là người trẻ với nhau nên rất dễ dàng nói chuyện. Mọi người rất nhanh hòa nhập cùng nhau. Nick lúc này đóng vai trò là người kết nối, còn giới thiệu mấy bạn học nữ cho Lance và Richard để xoa dịu lúng túng lúc đầu. Mấy cô gái được giới thiệu cũng hí hửng nhao nhao làm quen cùng chụp ảnh chung với Lance và Richard để khoe trên nhóm bạn.
“Em là Thanh Kiều, Chung lớp với Nick, anh gọi em là Tiểu Kiều là được rồi, Lance học trưởng, anh có bạn gái chưa?” bé gái bạn học đi chung được Nick giới thiệu cho Lance bạo gan hỏi.
Mỉm cười nhìn Tiểu Kiều, Lance đánh giá một lượt. Nét thơ ngây còn vương trên gương mặt, nhưng vóc dáng rất tốt, hôm nay cô bé mặc một chiếc váy màu đen bó sát, cùng với ngực khoét sâu, phô bài ra tâm hồn tươi đẹp, tiêu chuẩn ngực nở mông cong eo nhỏ, đặc biệt là đôi chân dài kia… Có thể nói là cực phẩm. Chắc hẳn trước khi tới đây đã cố ý trao chuốt rất nhiều.
“Vẫn chưa, chắc không có ai thích anh cả, nên giờ anh vẫn một mình đây.” Vì có chút bia nên Lance bắt đầu bật chế độ thả thính.
“Làm sao không có, anh là bạch mã hoàng tử của các cô gái trong trường mà, tại anh không để ý đấy thôi.”
“Trong đó có em?” Lance nhanh miệng hỏi.
“Đúng… ah..” Biết mình bị đối phương đoán được tâm tư, Tiểu Kiều ngượng ngùng đỏ mặt. Cuối mặt xuống nhìn chằm chằm vào ly nước trong tay.
Lance cảm thấy buồn cười, nhìn thẳng vào cô bé mỉm cười nói “Dễ thương, cô bé em rất dễ thương, anh trước khi tới đây anh nghĩ rằng buổi tiệc sẽ hơi vô vị một chút nhưng vì sự có mặt của em, đã làm cho không khí thêm vài phần hương vị rồi này. Mời em một lý nhé.”
Được cho bậc thang Tiểu Kiều vội vàng bước theo “mời anh, cảm ơn học trưởng.” lúc này trong lòng cô bé đang có một chú hưu con xông loạn, tâm hồn không biết thả chạy đi nơi nào.
Với một người trưởng thành như Lance, thì việc hóng một cô bé mới lớn vui vẻ thì đó cũng như là việc xem lại một quyển sách đã từng. Tất cả đều có bài bản, cứ y bài mà làm.
Lắc đầu cười cười.
Được một lúc Lance ra ngoài hít thở không khí cùng với để không gian cho Nick hoạt động.
“Không vui hả Lance?” Thấy Lance trầm trầm đứng ngoài, Richard theo sau ra ngoài hỏi nhỏ.
“Bình thường, có gì đâu, hít thở không khí một chút với đang ngó ngó xem có nội dung cốt truyện xảy ra không.” Lance cười cười nói đùa.
“Nội dung cốt truyện gì?”
“Thì phú nhị đại thích người đẹp, rồi nhảy ra khinh thường vai chính, khiêu khích này nọ, tiếp theo mắt chó coi thường người khác, phái mấy tên vệ sĩ lên tính đ·ánh đ·ập các kiểu để lập uy. Nhưng đá nhầm thiết bản bị Nick đánh cho bay màu, sau đó đành phải đánh trống lui quân, cuối cùng khi ra đi còn buông lời một câu “Mày biết bố tao là ai không?”
Lance vừa nói vừa cấu tứ ra cốt truyện não tàn đánh mặt trang bức vừa kể cho Richard nghe. “Như tiểu thuyết hay có đó.”
Đúng tầng số Richard nói tiếp lời.
“Lúc này Nick mới đứng ra nói “Tụi này không cần biết mày là ai, cũng không cần biết bố mày là ai, chỉ cần mày biết bố tao là ai là đủ” Richard diễn hùa theo.
“há há há, khặc khặc…” Nói tới đó cả hai phá lên cười.
Mê chơi game, hay đọc tiểu thuyết mạng, là điểm chung của cả bọn, nên chỉ cần Lance vừa khơi lên trúng tầng số là hai đứa bắt đầu bắt nhịp với nhau.
“Bớt đọc tiểu thuyết mạng lại mấy ông!” Lên tiếng là một bóng hồng xinh đẹp đi từ ngoài đại sảnh đi vào.
“Là Phi Tuyết con gái của thành chủ. Lớp 12A3 kế bên mình” Richard nói nhỏ với Lance.
“Xin chào hai học bá, biết là chung trường, nay mới có cơ hội chính thức gặp mặt nhe. Phi tuyết lớp 12A3.” Phi Tuyết cười tự giới thiệu mình với hai người.
“Richard, đây là Lance.” Richard lên tiếng chào hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ là tuần sau lớp các bạn có buổi dã ngoại cuối năm, vì lớp mình có mấy người cũng muốn đi, nên đã xin cô Rachel đi chung với lớp các bạn. Tôi đến chào hỏi các bạn trước.” Phi Tuyết nói thẳng lý do của mình, vì nàng biết tính khí của Lance, hầu như chỉ chơi chung nhóm. Lance có vòng tròn giao tiếp của mình, hầu như không quan tâm ngoài vòng tròn đó là gì.
“À, có gì đâu, chuyện đó bạn phải nói với cô Rachel chứ, nói với bọn tôi làm gì.” Richard cười nói.
“Đã xin cô rồi, cô Rachel cũng cho phép mà, vì nay đi sinh nhật của bé Hinh Vũ, vô tình gặp các bạn rồi chào hỏi luôn mà, vì nói tới lớp 12A4 thì sao không thể nhắc tới học bá Richard được chứ.” Phi Tuyết cười cười giải thích.
“Vậy nha, mình vào đây. À còn nữa, bớt đọc tiểu thuyết não tàng kiểu đó lại nha mấy ông, tình tiết kiểu đó năm nào rồi còn sài.” Phi tuyết vừa vào vừa nói nói làm hai người chỉ biết cười trừ.
Thế giới của đàn ông, em không hiểu…Lance và Richard cùng nhìn nhau…Hiểu!
…
Giữa buổi tiệc khi mọi người đã có chút bia vào người, lúc này đã khá quen thuộc với nhau, không còn ngại ngùng như lúc đầu nữa mọi người dần hòa nhập với nhau. Đột nhiên Tiểu Kiều từ ngoài ôm mặt chạy vào khóc.
“Sao thế Tiểu Kiều!”
“Kiều em bị sao thế.”
“Tiểu Kiều có sao không?” Sự việc xảy ra bất ngờ, cả bọn bu vào quan tâm cô bé.
“Không có gì?” Tiểu kiều vừa thút thít vừa nói.
Nhìn thấy cô bé ôm một bên mặt, chắc là bị ai đánh. Lance từ tốn vừa đưa cho cô bé một chiếc khăn tay vừa xoa xoa gương mặt. Ôn nhu hỏi.
“Đau không?”
Tiểu Kiều như bị uất ức, lúc này như núi lửa bộc phát trực trào ra nhào vào lòng Lance vừa ôm vừa khóc thút thít. Sự việc quá nhanh làm cả đám bất ngờ trước sự bạo gan của Thanh Kiều, nhưng lúc này cũng không ai nói gì, huống hồ cả lớp đều biết Tiểu Kiều thích anh của Nick là Lance từ lâu.
Bị ôm bất ngờ Lance cứng người, như bị đứng hình năm giây, thấy cô bé khóc thút thít Lance cũng mềm lòng vỗ vỗ lưng đồng thời phát động thiên phú “Ngược Dòng Tìm Hiểu”.
Hàng loạt hình ảnh tràn vào trong đầu Lance, như một cuốn phim tua ngược từ lúc Tiểu Kiều vào phòng và quay ngược trở ra đến lúc gặp phải sự việc.
Chỉ thấy Tiểu Kiều đi ra ngoài đi vệ sinh, sau đó gặp một nam nhân, hai người có thể là biết nhau, từ trên gương mặt Tiểu Kiều có thể nhìn ra là nàng không thích tên này thậm chí là chán ghét, nhưng vẫn chào hỏi. Nói chuyện một lúc tên này yêu cầu TIểu Kiều làm gì đó, nhưng nàng không chịu rồi bỏ đi. Tên thanh niên này lúc này bèn nắm tay của cô bé lại. Tiểu Kiều rút tay về tên thanh niên thẹn quá hóa giận nên tát nàng.
Hiểu rõ sự việc Lance vỗ vỗ lưng của cô gái nhìn qua Richard gật đầu ra hiệu. Bạn bè thân đôi khi chỉ một cái gật đầu là đủ hiểu, không cần phải ngôn từ dài dòng. Đó là sự ăn ý của nhóm.
“Thôi nín khóc, bọn anh tìm lại công bằng cho em.” Đẩy cô bé ra Lance vừa an ủi vừa nói.
“Thôi bỏ đi anh, chuyện cũng không có gì.” Tiểu kiều lúc này mới bình tĩnh lại một chút, vội vàng nói.
“Sao mà không có gì? Vì em đã ôm anh một cái, xem như em đã trả thù lao rồi này, con người anh rất thích lo chuyện bao đồng, thấy chuyện bất bình bật đao tương trợ.” Lance vừa cười vừa nói sau đó đứng lên đi ra cửa. Nick, Richard Lâm An cũng đi theo phía sau.
Ra ngoài cửa còn có tiếng của Lance vọng lại.
“Chẳng qua anh ghét nhất là thứ ra tay với phụ nữ.”