Chương 21: Bệnh viện
“Chấn kinh! Ma thú t·ấn c·ông bất ngờ! Một nhóm học sinh đi dã ngoại toàn diệt.”
“Hàng trăm n·gười c·hết do U Minh Lang tập kích.”
“U Minh Lang tập kích, hay gián điệp á·m s·át thiên tài quốc gia?”
…
Trong bệnh viện lúc này Lance đang xem lại tin tức trên mạng. Từ lúc bọn hắn được cứu về tới nay đã hai tháng trôi qua. Sự việc bọn hắn trải qua khi đó thật bất ngờ cùng với quỷ dị. Sau này cha hắn còn chuyên môn phái người vào sâu trong rừng U Minh để tìm kiếm manh mối, nhưng bọn U Minh Lang cứ như bốc hơi trở về sâu trong rừng. Rừng U Minh lại bình thường trở lại, như chưa từng có sự việc gì xảy ra.
U Cốc nơi phát sinh tàn sát cũng đã gỡ niêm phong cho chức nghiệp giả có thể tới nơi đó cắm trại lúc lỡ đường. Kết luận về việc này có thể nói là nhóm của bọn hắn số xui đụng phải đàn U Minh Lang di chuyển về lãnh địa, còn nguyên nhân như thế nào đến nay còn là bí ẩn. Sự kiện này lúc đó trên báo gọi là “Sự Kiện U Cốc”.
Một chuyến dã ngoại tưởng như vô hại lại lấy đi của Lance một con mắt cùng với hơn phân nữa học sinh khá giỏi trong lớp học. Lance lúc này đây tâm lý có chút sụp đổ. Hắn cảm thấy hắn đã quá coi nhẹ mọi chuyện khi trùng sinh trở về.
Linh năng trình bày với hắn sự mê người của thế giới này, nhưng qua sự việc ở U cốc cũng đã nói với hắn, cảnh tỉnh hắn rằng thế giới mê người đấy và cũng đầy nguy hiểm. Chỉ một bầy ma thú đi qua… mà hàng chục sinh mệnh tươi đẹp đã bị bọn nó mang đi. Nếu cả một đoàn thú triều… hay một con thú hoàng thì sẽ như thế nào? Thật là bi ai. Nhân loại thời kỳ này là may mắn cũng là bi ai.
May mắn vì có thể mạnh mẽ lên theo từng cấp độ, nhưng cũng bi ai vì bên cạnh nhân loại ma thú càng tiến hóa nhanh hơn.
“Thôi không nghĩ nhiều, trời sập có người cao lo.”
Trấn tỉnh mình Lance tự an ủi.
Vừa xong cửa phòng bệnh đã mở ra, đi vào là Veronica cùng với Phi Tuyết và Richard .
“Đã có kết quả thi cuối cấp rồi à?” Lance hướng về Phi Tuyết và Richard hỏi. Hắn vì bị nặng hơn nên phải nằm viên dưỡng bệnh. Bỏ lỡ kỳ thi cuối cấp. Nhưng với một trạch nam như hắn thì thi hay không cũng không quan trọng, vì hắn chỉ muốn làm một trạch nam ở trong nhà tới thiên hoang địa lão. Hay nói đúng hơn hắn có những dự định của riêng mình.
“Hạng nhì, vẫn không qua được Richard.” Phi Tuyết bĩu môi bày tỏ sự bất mãn với Richard. Thật là bọn này không có một chút thân sĩ, không nhường cho phụ nữ. Richard cười cười hỏi Lance.
“Khá hơn chưa Lance?”
“Cũng tốt rồi, nhưng từ nay về sau làm độc nhãn Lance rồi.” Lance cười đùa phản phất như thiếu đi một mắt với hắn cũng không là gì cả.
“Còn cười được nữa. Ngày hôm đó xém m·ất m·ạng rồi. Có thể nói còn sống là kỳ tích rồi. Vì Lance mà bá tước hầu như cày nát rừng U Minh để điều tra đó.”
Veronica trách cứ. Nhớ lại ngày hôm đó bộ dạng của Lance thật thê thảm. Như một tấm giẻ rách với một bên mặt bị nát bấy, một hốc mắt đã trống không. Nghĩ tới Veronica càng xót xa.
Vì cứu chữa cho Lance có thể nói nhà William cũng bỏ ra rất nhiều đại giới mời một thiên giai có thiên phú trị liệu từ đế đô về để trị liệu cho Lance vì thế v·ết t·hương mới bình phục nhanh chóng mà không để lại di chứng. Nếu không b·ị t·hương như thế nằm trong bình thủy tinh cứu hộ ít nhất nữa năm.
“Cảm ơn Lance!” Richard lại lên tiếng. Từ sau khi sự việc đó xảy ra, Richard trầm mặc hẳn. Bình thường hắn đã ít nói qua sự kiện ở U Cố đó hắn trở nên càng thêm ít nói và khí chất băng lãnh hơn. Trở nên càng ngày càng lạnh nhạt hơn.
“Không có gì đâu, lúc đó có thể nói Richard đã cứu ba người chúng ta mà. Nếu không có Richard đóng băng, chúng ta còng sống hay không cũng là một ẩn số.”
“Nhưng tôi vẫn thắc mắc vì sao Lance biết phía sau thác nước đó có hốc đá?” Kế bên ấp úng nửa ngày Phi Tuyết lên tiếng. Đây là vấn đề nàng thắc mắc từ hôm xảy ra sự kiện đến bây giờ. Vì sao Lance biết địa hình trong đó. Vì rõ ràng khi hoạt động dã ngoại cả ba là một nhóm đi chung và rõ ràng không có đi về phía trong thác nước.
“Có coi phim không? Trong phim vai chính khi rớt xuống thác sẽ có leo vào hang động từ đó tìm được cơ duyên nghịch tập. Từ đây đi lên nhân sinh đỉnh phong.” Lance vừa cười vừa tự luyến.
Nhìn thấy xung quanh không ai cười nên Lance cũng thôi, không đùa nữa ta ngả bài.
“Nếu nói là đoán hên xui mọi người tin không?”
“Đoán?” Phi Tuyết và Richard mở to mắt nhìn Lance.
“Ừ Đoán. Mà cũng không phải đoán, nó như là cược thì đúng hơn, hên và xui. Nếu hên trong đó sẽ có phần hốc đá cho chúng ta trốn. Nếu xui thì … tốt thôi… xong cả đám!”
Thì ra…
Lance vừa nói hết câu, trong phòng như bật công tắc im lặng. Năm giây sau mọi người mới bắt đầu có suy nghĩ lại.
“Thì ra chúng ta may mắn như vậy…!” Richard thì thào. Năm mươi phần trăm cho bọn hắn, có và không có. Dĩ nhiên bọn hắn đã quay vào ô may mắn. Còn lại mọi người phía ngoài chạy không thoát quay vào ô xui xẻo. Thật…. Richard tâm trạng thật bó tay.
“Đáng c·hết Lance! May rủi như vậy mà dám dùng bổn cô nương đi dò đường, Còn dặn dò sử dụng xung phong chiến kỹ lao thẳng vào nữa chứ. Tốn công bổn cô nương còn nghĩ tốt cho ngươi…” Phi Tuyết lúc này tâm trạng cũng không khá hơn bao nhiêu. Cảm thấy may mắn vì Lance cược đúng. Nhưng lại cảm thấy bực bội vì Lance lấy mình làm đá dò đường.
“Chúng ta lúc đó không có lựa chọn Phi Tuyết.” Thấy tâm trạng của Phi Tuyết hơi trùng xuống Lance nói tiếp.
“Lúc đó chỉ có con đường đó là có thể đi thông, nhảy xuống hồ có thể nhưng chúng ta không đủ dưỡng khí. Chỉ có một cách là cược. Cược trong đó hốc đá để chúng ta trốn. Rõ ràng chúng ta cược thắng.”
Nghe Lance nói như vậy Phi Tuyết tâm trạng khá hơn một chút. Trầm mặc một chút lại nói.
“Cảm ơn Lance. Nếu không có Lance quyết định ngay lúc đó có lẽ chúng ta đã nằm lại đó.”
“Thôi bỏ đi, dù sao chúng ta là người may mắn. Tiếp theo hai người có dự định đi trường đại học nào không?” Lance hỏi sang chuyện khác.
“Đế Đô Học Phủ, qua đầu tháng tôi sẽ về đế đô báo danh.”
“Theo Lance tham quân.” Kế bên Richard lên tiếng. Từ khi c·ái c·hết của Rachel hắn trở nên trầm lặng. Richard lúc này cảm giác thế giới chẳng có gì vui nên hắn dự định theo Lance, vì hắn lười suy nghĩ rồi.
Nhận thấy tình hình của Richard thật không ổn. Hắn quá lạnh nhạt cũng như lứa tuổi này đang tuổi thanh xuân. Ngoài kia còn có bao điều mới lạ để khám phá. Thất tình một lúc cũng không nên như vậy ở lứa tuổi này. Mai sau lớn lên thêm chút nữa không khéo lại hối hận vì bỏ lỡ tuổi xuân của mình. Lance khuyên nhủ.
“Tôi sẽ vào Thiên Phong Thư Viện, ông nội đã thông qua quan hệ cho tôi vào đó. Nên Richard, qua tháng đi với tôi về đế đô tham gia Thiên Phong Thư Viện đi” Lance lên tiếng, nói yêu cầu Richard đi với mình cho vui nhà vui cửa.
Lúc này thấy Lance đột nhiên đổi ý Richard cũng không cảm thấy như thế nào. Vì với hắn bây giờ đi đâu chả được.
“Ừ thì Thiên Phong Thư Viện.”
…
Trò chuyện một chút Phi Tuyết và Richard đi về, trong phòng chỉ còn Veronica đang ngồi gọt trái cây cho Lance ăn. Hai người nói chuyện, trao đổi về hai việc nhà hai tháng qua.
“Sao lại đi Thiên Phong Học Viện vậy Lance, sao không vào trường q·uân đ·ội?” Veronica lúc này mới nêu ra thắc mắc của mình. Với gia tộc William đa phần sẽ đi trường q·uân đ·ội, nhưng qua câu chuyện lúc nói với Richard, Lance nói rằng mình đi Thiên Phong Thư Viện thì thật là bất ngờ.
Lance cười cười, nhìn về Veronica trêu chọc “Ồ, chịu hỏi rồi sao? Tưởng im lặng luôn chứ.” Thấy Veronica trừng mắt nhìn mình Lance nói tiếp.
“Gạt hắn đó. Vì hắn dường như quá lạnh lùng.”
“Hy vọng thời gian đại học vui vẻ sẽ làm hắn bớt lạnh lùng, cũng như mấy em gái đại học sẽ sưởi ấm trái tim băng giá bé nhỏ của pháp thánh này dùm chúng ta.”
“Thời gian… có lẽ sẽ xóa nhòa hình ảnh của Rachel trong hắn.”