Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giai Điệu Của Chiến Tranh

Chương 22: Dự định tương lai




Chương 22: Dự định tương lai

“Richard: Chuyện này là như thế nào Lance?

Lancelot: Đi học đi bạn, qua tháng mình lên với bạn giờ v·ết t·hương còn đau quá!

Richard: Vết thương gì mà đau, nó đã lành từ lâu rồi còn nói v·ết t·hương?

Lancelot: ay da v·ết t·hương đau quá, thôi nhe….cúp trước."

Cúp điện thoại Lance thở phào nhẹ nhõm. Mãi mới lừa được Richard đi Thiên Phong Thư Viện. Vì việc này hắn còn đặc biệt gọi điện thoại cho cha hắn và cha của Richard để bàn kế hoạch. Dĩ nhiên cả hai cũng đồng ý với Lance là Richard nên đi học cho tâm lý tươi sáng hơn. Cả ba hy vọng thời gian sẽ làm cho Richard dần quên.

Từ bệnh viện về nhà đến nay đã một tháng trôi qua, lúc này đã vào mùa báo danh năm học mới. Phi Tuyết và Richard đã đi đế đô để báo danh đại học. Chỉ có Lance vì không tham gia kỳ thi cuối năm nên không theo chung về đế đô. Dĩ nhiên không đi vì không thi nên không trường đại học nào chọn hắn.

“Đang làm gì đó Lance?” Veronica từ phía sau đi lên hỏi. Từ khi Lance bị t·ai n·ạn tại U Cốc Veronica cũng dành nhiều thời gian bên Lance hơn. Hai người cũng nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ thấy lúc này nàng mặt một chiếc váy màu xanh dương váy xếp nếp, bó sát vòng eo làm phác họa lên vóc dáng hoàn mỹ. Tóc dài xõa vai đôi mắt ôn hòa như nước nhìn về phía Lance.

“Chỉ là đối phó tên nhóc Richard thôi. Tên đó đến bây giờ cũng còn quái về vụ Thư Viện.”

“Thật là tuổi trẻ chưa trải sự đời, Còn Lance? Dự định như thế nào không?”

“Vài ngày nữa đi ra Thiên Hùng Quan tham quân một hai năm rồi tính.”

“Tại sao không đi học tiếp? Không phải tiểu thuyết mấy nhân vật chính đều không thích q·uân đ·ội sao? Nói cái gì mà gò bó, rồi hạn chế phát triển này nọ.” Veronica thắc mắc, thường thì đa số sẽ chọn đi học, né tránh tham gia q·uân đ·ội, vì nói không tự do, bị gò bó. Nhưng Lance lại khác, vừa tốt nghiệp trung học lại vào tham quân.



“Vai chính trong tiểu thuyết bọn nó không thích q·uân đ·ội vì đa số tiểu thuyết nó hay viết như vậy. Thích một mình, và cơ bản bọn nó lười biếng thích làm thì làm không thích làm thì nghỉ, một đám chưa từng đi làm ngày tám tiếng hoặc bị áp bức ngày tám tiếng quá nhiều nên tâm lý vặn vẹo thôi. Cứ xem tham gia q·uân đ·ội là một công việc đi. Ngày ngày đi làm, lương ổn định, có gốc gác, có bảo hiểm. Chưa kể nếu là người có năng lực thì ở đâu cũng sẽ có ngoại lệ. Đi làm công ty cũng vậy thôi, vài đứa có thể đi trễ về sớm nhưng sếp vẫn xem như không có gì, còn vài đứa vừa mới đi trễ chút lại bị sếp phàn nàn. Đó là vì giá trị của nó không bằng đứa đi trễ kia."

Dừng lại một lúc Lance lại cười nói.

"Nói vậy thôi, chủ yếu là vào đó cọ tài nguyên của lão cha…” Lance rất chính nhiên giải thích. Có cha làm lão đại trong đó, ngu sao không cọ cọ.

Veronica hết ý nhìn về phía Lance, nửa ngày cũng không biết nói câu gì. Cái này dựa hơi quyền lợi bao che ăn hối lộ còn nói chính nghĩa như vậy thì nói gì bây giờ.

“Vừa hay qua sự kiện U Cốc nhân họa đắc phúc, tinh thần lên cao, ôn dưỡng tới nay không biết lúc nào đã lên viên mãn. Chờ vào quân đột phá lên Địa Giai. Lúc này lại cọ cọ lão cha cơm chùa. Chiến Giáp lại có cơ hội.” Lance tiếp tục đề tài.

“Nhanh thật!” Veronica nói thầm. Người khác một cấp độ có thể tích lũy rất lâu. Bọn hắn chỉ là mấy tháng tăng lên một cấp nhỏ. Nếu nói không ghen tị là nói dối. Nhưng nhìn về Lance nàng cũng mừng vì tiến độ của Lance cũng rất nhanh.

“Vậy chiến giáp sẽ đợi khi nào lên cấp thì thiết kế luôn nhé!”

“Việc này còn phiền phức người đẹp.”

“Dẻo miệng, vậy có cần che giấu thân phận đi vào tham quân không? Làm một phát giả heo ăn thịt hổ đồ đó?” Veronica hỏi tiếp. Thông thường bọn nhóc này hay có chuyện giả heo ăn thịt hổ. Đây cũng là những người trẻ ham lòng hư vinh đi.

“Không cần! gì mà giả heo ăn thịt hổ, thời nào rồi còn giả heo ăn thịt hổ. Giả heo nhiều quá thành heo lúc nào không hay. Và bây giờ toàn người thông minh. Tìm một tên não tàn để lừa cũng rất khó. Nên cứ sao để vậy, với lại hai năm qua mọi người ai cũng biết mặt hết rồi… ”



Hai năm qua những mùa hè Lance thường mò ra Thiên Hùng Quan để luyện tập cùng với binh lính ngoài đó. Vì Lance rất biết cư xử nên có thể nói lẫn vào biên quan rất tốt. Giờ đi ra có thể cặp cổ xưng huynh gọi đệ với đa số chỉ huy ngoài đấy.

“Vậy tùy Lance, à con bé Tiểu Kiều cứ rãnh rỗi lại đến đây café, có vẻ như cô bé thích Lance rồi. Ai thì một người thôi, trăng hoa quá đó cậu.” Veronica nhìn về Lance trong ánh mắt hiện lên vẽ tinh ranh.

“Ký ức ban đầu thôi, mai này lớn lên sẽ khác thôi.” Lance lãng tránh vấn đề. Kỳ thực hắn biết cô bé thích mình nhưng mình không phải ai cũng ăn Lance cho mình nguyên tắc.

Ừ, ít ra phải lớn một chút nữa ăn mới ngon…!

Ngay khi Lance đang nghĩ linh tinh Tiểu Kiều không biết lúc nào đã đi đến kế bên chào hỏi.

“Lance ca, chào dì Veronica!”

“Chào Tiểu Kiều, mới tới à?”

“Dạ!” Tiểu kiều ấp úng đáp.

“Ở chơi với Lance nha, dì đi có việc chút!” Veronica mỉm cười nhìn Lance nháy mắt. Sau đó đi ra phía sau để lại Lance và Tiểu Kiều một bên ấp úng.

“Vài hôm nữa vào lớp 12 rồi, cố gắng nhé. Ngày bọn em thức tỉnh thiên phú, nếu thiên phú tốt muốn gì nói với anh một tiếng anh chiều tất.” Lance ga lăng lên tiếng, chỉ là đầu tư, biết đâu ra một cái thiên phú mạnh mẽ thì sao.

“Cảm ơn Lance ca, em sẽ cố gắng. Dạo gần đây trừ học trên lớp và làm thêm ra em đều luyện tập đó.” Tiểu Kiều hào hứng khoe.

“Làm thêm? Em làm thêm gì đấy?”



“Chỉ là công việc tiếp tân thôi…!” Tiểu Kiều ấp úng trả lời. Nói đến đây nàng sợ Lance sẽ chê mình, vì gia cảnh của mình cũng không khá giả. Còn đối phương thì là con của bá tước.

Nhận ra khó xử của cô bé Lance mỉm cười nói “Có gì ngại đâu bé, đi làm thì đi làm thôi. Mà thôi đến chỗ anh làm đi, dù sao thì tiếp tân ở đâu cũng là tiếp tân. Làm cho anh, để khi anh uống café có cảnh đẹp để nhìn…”

“Thật không….Lance ca?”

“Ngày mai em tới nhận việc!”



Khi mọi việc sắp xếp đâu vào đấy Lance bắt đầu lên kế hoạch tương lai cho mình. Chuẩn bị tất cả để đi tham gia huấn luyện ngoài Thiên Hùng Quan sẵn dịp tiến hành đột phá lên địa cấp. Từ khi được cứu vớt ở U Cốc hắn và Richard đã đột phá Hoàng cấp thượng giai vài ngày sau đó. Đến nay đã tích lũy được viên mãn và sắp có thể bắt đầu đột phá lên Địa Cấp.

Cách tốt nhất để tu luyện là chiến đấu và chiến đấu. Còn bọn hắn đột phá khi bị đuổi chạy như chó nhà có tang. Nghĩ đến đó Lance tâm lý lại mệt mỏi. Vì sao cùng là người xuyên việt, bọn kia có thể đi ra từ map thấp tới map cao. Còn hắn mới còn ở tân thủ thôn đã bị boss cấp độ ác mộng suýt nữa trảm sát. Tiểu thuyết không phải là như vậy viết.

Tiểu thuyết không phải là đi từ từ lên nào là chân chó đưa tiễn tài nguyên, vai chính quang hoàn phát xạ ra bốn phía, thiên phú cấp SSS các kiểu, rồi thì nếu có gặp boss thì boss cấp độ cũng phải cao hơn chút thôi mới có cơ hội lật bàn.

Còn bọn hắn mở đầu đã muốn lộn cái bàn.

Nếu hành trình của hắn từ khi vào thế giới này là một trò chơi thì hắn là một người chơi thất bại. Lance cảm thán trình độ của mình quá non.

“Vừa vào map tân thủ đã bị gặp phải boss ác mộng. Kết quả đoàn diệt. Bản thân còn đền thêm một con mắt.”

Độc nhãn Lance lắc đầu… "Mình vẫn còn quá non!"