Chương 3: Vào lớp học
Trên đường tới trường Lance cứ bồi hồi mãi sự việc vừa qua, hắn rất muốn hỏi nhưng lại thôi. Veronica nhìn hắn xoắn xuýt, mỉm cười hỏi.
“Rất ấn tượng phải không?” Veronica mỉm cười hỏi hắn.
“Rất ấn tượng!” Lance gật đầu.
“Đó là Linh năng chiến giáp phải không dì?” Nick quay sang hỏi.
“Đúng rồi, đó là Linh Năng chiến giáp, đỉnh cao của Khoa học và ma pháp kết hợp. Là kết tinh trí tuệ của nhân loại qua các thời kỳ. Sau này vào trường học hai đứa sẽ được học.” Việc một đứa trẻ lần đầu tiên tiếp xúc với chiến giáp sẽ bị cuốn hút là rất bình thường, chính bản thân mình lúc nhỏ cũng rất ấn tượng đấy thôi, Veronica mỉm cười.
“Vậy làm sao mình có thể sở hữu được chiến giáp như thế?” Nick hỏi, Lance cũng tò mò lắng nghe.
Veronica cười giải thích: “Linh năng chiến giáp là một nhánh chiến đấu của Chức Nghiệp Giả có thể nói là một nhánh cao cấp hơn chiến đấu Chức Nghiệp Giả, vì ngoài đòi hỏi thiên phú ra còn phải có tài lực để duy tu và bảo dưỡng chiến giáp, đó cũng là một gánh nặng cho những chiến đấu Chức Nghiệp giả. Đặc biệt là sau những trận chiến đấu thì hầu như Chức Nghiệp Giả nào cũng phải bỏ ra một số tiền kha khá để duy tu cùng bảo dưỡng chiến giáp. Còn muốn sở hữu một chiến giáp phải ráng học cho giỏi, cố gắng tu luyện mới được.”
“Vậy con sẽ cố gắng học, mai mốt sẽ tậu một chiến giáp thật ngầu như của Phúc bá.” Nick hớn hở khẳng định.
“Cố lên Nick, anh tin tưởng em!” Lance cười cười cho em mình động viên.
“Còn Lance thì sao?” Veronica quay qua hỏi Lance. Trong đầu nhớ tới hình ảnh Lance đạm mạc nhìn tất cả sự việc diễn ra, như tất cả không liên quan gì tới hắn. Nên cũng tò mò muốn biết ý nghĩ của hắn.
Lance mỉm cười nhìn Veronica, người đẹp như thế, lại dịu dàng, âm thanh như có mị hoặc, mỗi lần nghe thấy thật thoải mái. Chợt nhớ tới biểu hiện của mình hơi quá một chút lại không biết nói gì cứ cười cười lắc đầu im lặng.
…
Trường Trung học Tiso là trường trung học lớn nhất thành Tiso, vì thành thị này là thành nhỏ gần biên cương, cả thành chỉ có hai trường trung học, là Trung học Tiso và Trung học Vũ An. Lance sở dĩ học ở trường này là vì gia đình hắn có một căn hộ gần trường, cách vài còn phố là tới. Nên Bá tước cho hắn vào học ở đây để tiện đi về.
“Hôm nay khai giảng chắc chủ yếu vào xếp lớp, xong Lance gọi cho dì nhé, dì đưa Nick đi học xong về đón Lance.”
“Cũng không cần, để con tự đi về nhà cũng được.” Vì nhà bọn hắn ở gần trường, nên hắn chủ động đi bộ về.
“Cũng được, có gì gọi điện cho dì nhé.”
Đưa hai anh em Lance và Nick tới trường học xong, trở về xe Phúc bá nhận xét, kèm theo tán thưởng: “Cậu Lance…thật bình tĩnh!”
“Quá bình tĩnh, cũng khác thường… tạm thời đừng cho người ở đế đô biết thông tin gì hết nhé Phúc bá, cứ như bình thường vận hành là được.” Veronica mỉm cười dặn dò.
“Dạ, tiểu thư.”
…
Lúc này trước cửa trường đã tụ tập rất nhiều phụ huynh học sinh đưa con đến nhập học. Chỉ có Lance đi một mình vào trường, tự mình tìm lớp rồi vào chờ.
Một lần nữa sống lại thời học sinh, nhưng tâm hồn là một gã trưởng thành, làm hắn cảm giác mình rất không thích hợp, xung quanh con nít loi choi, nhận người quen, nhận bạn học chỉ có hắn im lặng ngồi đó lướt điện thoại. Tra cứu thông tin về thế giới này.
“Lance?” Đang lướt điện thoại đột nhiên có người đến bắt chuyện. Chỉ thấy trước mắt là một thiếu niên thanh tú, da trắng tóc đen, ánh mắt trong sáng lộ ra vẻ trí tuệ mỉm cười nhìn hắn. Đây là Richard bạn từ thời sơ trung với tiền thân, là con của phó tướng của cha hắn. Khi gia đình chuyển từ đế đô về đây lúc nhỏ bá tước thường gởi hai anh em hắn ở nhờ nhà phó tướng. Sau này dì Veronica đến mới đón bọn hắn trở về nhà hiện tại.
“Richard à, đến lâu chưa? Ngồi đây đi, chút về nhà tôi ăn cơm nhé!”
“Cũng mới đến, đi một mình hả Lance?” Richard hỏi, tính cách của hắn cũng như Lance ít nói và đầm tính, nên hai đứa từ nhỏ tới lớn chơi chung rất hòa hợp. Mặc dù không náo ra trò ồn ào, nhưng chỉ có Richard là chịu được tính tình im lặng của Lance.
“Ừ, mới đến, đang nhàm chán đây, lướt tìm thông tin về Linh Giáp”.
“Ồ Linh giáp à, nghe hôm nay có ba con Hắc Phong Điểu chạy thoát ngoài ngoại thành bị một Chức Nghiệp Giả thần bí hạ gục, đoán chắc là Phúc bá hả?” Richard hỏi dò, vì có thể “Tam tiễn tề phát” có số ít người làm được. Đặc biệt là ba chi mủi tên đều trúng mục tiêu, chứng tỏ người Chức Nghiệp Giả này rất mạnh. Thời gian đó có lẽ chỉ có Phúc bá đang trên đường chở anh em Lance về thành thị thôi.
Lance gật đầu “uhm, là Phúc bá.”
“Kể nghe coi Lance, như thế nào.” Richard hào hứng hỏi, vì trong thành cấm triển khai Linh Giáp trừ các trường hợp đặc biệt hoặc thành vệ quân có đặc quyền. Còn lại hầu như rất ít gặp Linh Năng Chiến Giáp ngoài đời thực. Nên việc Lance tận mắt thấy là chuyện rất làm cho hắn rất hào hứng.
“ah, lúc đó …” Lance bắt đầu luyên thuyên về sự kiện đã qua.
Được một lúc bỗng nhiên nghe ngoài cửa có tiếng giày cao gót đi va xuống sàn nhà nghe “cộp cộp” ngoài hành lang, âm thanh vang lên thật thu hút.
Ngẩng đầu tìm theo âm thanh nhìn ra cửa Lance cũng bất ngờ.
“Không có mây đen kéo tới, không có sấm chớp đùng đùng nhưng sao yêu quái kéo tới mê hoặc lòng người thế này” Lance lẩm bẩm. Cô gái bước từ ngoài vào quá xinh đẹp, làm bọn con trai cũng dại ra, vẽ mặt say sưa.
“Xin chào! Tôi là Rachel, là giáo viên chủ nhiệm của mọi người, sắp tới sẽ đồng hành cùng mọi người ba năm trung học này, tôi phụ trách môn Ma Thú tường giải. Ngoài chuyên môn, các môn khác có gì không hiểu tôi cũng có thể giải đáp, tỉ như Ma Pháp, chiến đấu bộ môn cùng với Linh năng chiến giáp tường giải.” Âm thanh thành thục tràn ngập mị lực cùng khiêu gợi quyến rũ để tâm trạng chán nản của Lance bổng nhiên tỉnh táo.
Cô giáo Rachel ăn mặc một chiếc váy công sở màu đen, cùng với sơ- mi trắng nhìn qua đồ công sở cực kỳ chính thống, khoát thêm một bộ âu phục phía ngoài, Tóc dài mắt đen, nụ cười quyến rũ. Áo sơ – mi trắng cổ khoét sâu rất thời thượng, phô bày ra cặp sóng lớn như sắp tràn bờ đê. Không quá hở hang cũng không lan tràn cảnh xuân quá nhiều.
Nhìn học sinh của mình phía dưới mắt tròn mắt dẹt nhìn mình, kèm theo chút hâm mộ. Rachel cảm thấy thật thỏa mãn. Một học bá như nàng trở về vùng thành thị biên cương này để dạy học là may mắn cho bọn nhóc này rồi. Vừa có lão sư xinh đẹp học bá dạy học. bọn nhóc các ngươi may mắn lắm, tung hô ta đi… ngưỡng vọng ta đi…Rachel tự kỷ trong lòng.
“Woa, lão sư đẹp quá…!”
“Cô giáo thật là toàn năng, qua ngày ta sẽ khoe với bọn lớp khác.”
“Tóc cô giáo đẹp quá!”
Tất cả học sinh nhao nhao lên, Lance nhìn qua Richard, chỉ thấy người này đang nhìn cô giáo si mê quên cả xung quanh, miệng còn mở lớn, nước dãi sắp chảy ra ngoài.
Cười cười vỗ vỗ Richard hắn nói: “Phải tĩnh tâm nha, phải ôn hòa, chăm chú, không được suy nghĩ bậy bạ, thời gian ba năm còn nhiều nha.”
Thật là bọn trẻ bây giờ phát triển sớm hay là quý tộc ăn chơi ảnh hưởng đây! Lance mệt mỏi lảm nhảm.Richard lúc này nhận ra mình hơi quá lố đỏ mặt cười cười không nói gì.
Suy nghĩ chút Lance giơ tay hỏi: “Thưa cô giáo! Cô đã có gia đình chưa? Cơ hội nào để làm bạn trai của cô không?” Một câu hỏi âm vang mà hữu lực.
Thật là to gan, lại dám đối với cô giáo hỏi như thế, bọn con gái thì nhìn Lance với ánh mắt hình viên đạn, còn con trai thì đồng loạt nhìn lance giơ ngón tay cái. Khá lắm, bạn của ta.
Câu hỏi đột nhiên lại đi trúng chủ đề của bọn dê nhỏ, làm cả đám hít một ngụm khí lạnh. Lớp học lúc này bật chế độ im lặng năm giây.
Có chút bất ngờ Rachel nhìn về phía thiếu niên đã hỏi mình, miệng cong lên mỉm cười, khá lắm, con nít bây giờ hay đấy.
“Bạn học này là?”
“Em là Lance .William” Lance nhìn vào cô giáo trả lời.
William? Cái họ này cũng hơi n·hạy c·ảm.
“Bá tước William là gì của em?” Rachel hỏi, vì trong đế quốc họ William rất nổi danh, đặc biệt là gia tộc William. Hơn nữa trước khi về đây gia tộc cũng có phân công nhiệm vụ tới vấn an Bá Tước William “Bức tường phía nam của đế quốc”.
“Cô chưa trả lời câu hỏi của em?” Lance cười cười lắc đầu, hắn rất ngại để cho mọi người biết về gia tộc. Vì mới chuyển sinh tốt nhất là tránh đề cập gia đình, bản thân hắn cũng cảm giác không có gì phải khoe khoan về gia thế, thân phận.
Rachel miệng cong lên mỉm cười.
“Ah, khá lắm nhóc, muốn đánh chủ ý cô giáo chứ gì. Cô chưa có gia đình, cũng chưa có bạn trai, còn cơ hội cho các nhóc. Ta có thể nói là …Có.”
“Hú hú, tuyệt vời”
“yeahhh, hú hú hú”
Lúc này bọn nam sinh như uống thuốc kích thích hú hí sói tru vang cả lớp từ dê nhỏ đã biến thành sói con, nữ sinh là chỉ im lặng cuối đầu không biết suy nghĩ gì.
“Nhưng…. Môn của cô phải đạt được điểm tối đa, cùng với tốt nghiệp nằm trong top mười.” Rachel mỉm cười nói tiếp.
“Tất nhiên, cơ hội cho tất cả mọi người, không phải sao!” Cô giáo lúc này mỉm cười như khiêu khích cũng như khích lệ mọi người.
Còn non lắm bọn nhóc, Rachel nghĩ.
Lúc này khi nghe cô giáo nói xong, bọn con trai hứng thú giảm thấy rõ, nữ học sinh thì chu mỏ, hả hê như khiêu khích bọn sói đói tự không biết lượng sức, có mà mơ đi bọn nhóc con.
Chỉ có Richard là ánh mắt sáng rực, Lance nhìn qua thấy vậy cũng biết thằng bạn mình kiểu này thích lái máy bay rồi. Không sao, lái máy bay tốt, đặc biệt máy bay này … hàng hiệu. Lái máy bay có kinh nghiệm. Không tật xấu.