Chương 41: Nội gian
Lao ra cửa thoát nước rơi vào trong sông, bơi vào bờ, lên bờ, tiếp tục chạy tất cả hành động cứ như được lập trình sẵn mà hoàn thành. Hai người lúc này không có tâm tư cảm thán cũng như ngó nghiên xung quanh. Hai anh em lúc này cả người như c·hết lặng, cũng không còn lên tiếng cứ thế chạy đi.
Lao thẳng về một hướng, băng qua một khu đất hoang đập vào trong tầm mắt là bìa rừng cùng cỏ lao rậm rạp mọc cao quá đầu dọc theo con đường ra ngoại ô. Chạy một lúc Lance đứng lại thở dài.
Triệt tiêu chiến giáp Lance quay sang Nick cười cười đồng thời lên tiếng.
“Cuối cùng vẫn không thoát được.”
Nick ngạc nhiên nhìn về phía Lance. Nhưng lúc này Lance đã nhét vào tay hắn hai quả lựu đạn khói đồng thời làm ra ánh mắt im lặng, ám hiệu này chỉ có anh em hai người hắn sử dụng với nhau. Anh em với nhau nên Nick biết lúc này hắn chỉ có thể yên lặng theo sắp xếp của Lance. Mặc dù hắn không biết tại sao Lance làm như vậy nhưng theo bản năng hắn lựa chọn tin tưởng Lance.
Giao phó xong xuôi Lance bước ra trước một bước lớn tiếng nói.
“Ra đi mọi người cũng vất vả rồi, kết thúc đi!”
Chỉ thấy trước mặt đi ra hai bóng người che mặt. Một cao, một thấp đứng chặn trước bìa rừng.
“Còn những người còn lại đâu?” Lance nhìn về phía từ đằng xa những người truy tung dần dần khép lại đứng từ phía xa xa bên ngoài.
“Đến đây là kết thúc rồi thằng nhóc.”
Một người thiên giai cao to lên tiếng. Xung quan không khí trầm mặc một chút, không gian trở nên nặng nề, bốn người cứ đứng ở đó im lặng. Lance thở dài.
“Không cần che mặt đâu Phúc bá, Phúc bá che mặt là vũ nhục trí thông minh của con rồi!”
Bóng người thấp gầy phía sau mở băng che mặt xuống lộ ra khuôn mặt già nua quen thuộc. Phúc bá lúc này cũng thở dài lắc đầu. Cuối cùng không tránh khỏi được tầm mắt của Lance. Người này thông minh từ nhỏ, cũng có thể xem như nửa đệ tử của hắn.
Từ nhỏ tới lớn, thể thuật, tu luyện, kỹ năng, đao pháp, quyền pháp đều một tay hắn truyền thụ. Có thể nói hắn chứng kiến Lance trưởng thành từng chút một.
“Anh! Chuyện này là sao? Phúc bá tại sao?” Nick kế bên cũng mộng. Vì sao người chặn đường hắn lại là Phúc bá. Không phải đến đây để cứu viện hắn sao?
“Thì làm sao nữa. Thiên phú của em bị phát hiện. Người bình thường là sẽ không có được thông tin đó, chỉ có làm ở cục an ninh như dì Veronica và Phúc mới có thể biết. Mà thành Tiso này quá nhỏ quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài người. Việc để một tên gián điệp từ ngoài vào trà trộn em nghĩ khả thi sao? Kết quả chỉ một đáp án đó là người của mình.”
“Đó cũng chưa chắc chắn là Phúc bá mà!” Nick hỏi tiếp.
Lance nhìn vào phúc bá cùng người đàn ông thiên giai còn lại cảnh giác, khi thấy hai người chưa có ý định ra tay hắn bắt đầu nói tiếp.
“Đúng là vậy, nhưng từ khi chúng ta bị tập kích tới giờ đã qua rất lâu rồi, nhưng em không thấy lạ sao? Không ai cứu viện chúng ta, rõ ràng là có người gần nhất là thiên giai nhưng lại bỏ mặc chúng ta chạy như chó c·hết.” Lance nhìn Phúc bá nói tiếp. Dĩ nhiên hắn không thể nói là hắn dùng thiên phú thứ hai của mình để ngược dòng tìm hiểu về trước mà thấy được.
“Mà lại, trên đường chạy trốn những người truy tung theo dường như rất rõ ràng năng lực của anh. Từ ban đầu thì lao vào tới tấp nhưng khi anh nổ súng bọn chúng tất cả điều lặng lẽ tổ chức lại truy mà không vội vã. Cũng như khi anh đã hết năng lượng như bây giờ mới xuất hiện. Phải không phúc bá.”
Phúc bá thở dài, thật sự không thể khinh thường người trẻ tuổi này.
“Đầu hàng đi Lance, không còn đường lui đâu.” Phúc bá khó khăn lên tiếng.
“Không có chỗ thương lượng sao Phúc bá? Dì Veronica có biết chuyện này không? À không cần! thế giới này không thiếu người thông minh, dĩ nhiên Phúc bá như vậy thì phía sau chắc chắn là dì Veronica rồi.”
“Đừng kéo dài thời gian nữa ra tay đi tránh đêm dài lắm mộng”tên thiên giai còn lại bắt đầu nóng ruột bước lên định ra tay.
Nhưng bất người Lance từ phía sau lưng lấy ra hai quả lựu đạn một quả lựu đạn khói và một quả lựu đạn chói sáng. Nhanh chóng rút chốt ném thẳng vào giữa bốn người.
Bang!!!
“Nhanh Nick!”
Khi ném lựu đạn ra Lance quát lớn chạy về phía Nick. Một t·iếng n·ổ chớp lóe sáng từ lựu đạn phát sáng ánh xạ lên chiếu chói sáng xung quanh. Kèm theo đó là khói từ lựu đạn khói bắt đầu dân lên mù mịt. Nick theo sau cũng vứt ra lựu đạn khói xung quanh đồng thời quay người chạy theo Lance.
Lance và Nick nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi chói sáng cùng lúc này Lance trên tay đã là Diệt Thần liên lục bắn vào trong làn khói từng phát từng phát bắn vào hai người thiên giai.
Trên đường lao v·út chạy hắn cũng không quên mang tất cả bom khói quăng ra bốn phía. Lúc này khói từ bom khói đã phát huy hiệu quả làm cả một khu vực khói tụ dầy đặc.
“Tiếc là không mang nhiều một chút bom khói” Nick than thở, khi hắn thấy Lance như cá gặp nước trong màn khói, có thể bắn về phía kẻ địch là hắn có thể đoán được phần nào lance không bị hạn chế bởi tầm nhìn, cũng có thể bị hạn chế nhưng chắc là không lớn. Lance vẫn tìm đường bắn về phía đối phương chính xác.
“Ai mà biết tình hình sẽ như thế này mà mang nhiều, nếu biết trước anh diệt cả nhà bọn nó chứ cần gì bom khói!” Lance lên tiếng than thở.
Đúng vậy! hắn mà biết trước hắn sẽ kéo cả kho đạn đi. Tới lúc đó tới bao nhiêu đứa diệt bấy nhiu đứa.
“Đáng c·hết tên này còn bao nhiêu khả năng mà chúng ta không biết vậy.” Vừa né tránh vừa dựa vào cảm giác chạy theo Lance hai người cũng cảm thấy bó tay bó chân. Bom khói hắn quăng ra tứ tung làm cả một khu vực này không thấy đường, còn đối phương lại trốn trong đó mà bắn về phía bọn hắn. Lance hắn như có thể nhìn xuyên màn khói mà bắn về cả hai.
“Đừng phàn nàn, tốt nhất là ngươi nên tập trung, qua chuyện này không biết chúng ta có thể sống sót trước sự trả thù của bá tước không đây!” Phúc bá lên tiếng đồng thời triệu hồi Linh giáp.
Tên đồng bạn cũng triệu hồi Linh giáp theo. Cả hai khi triển khai linh giáp năng lượng rung động tỏa ra xung quanh, làm cho Lance cũng cảm nhận được hốt hoảng.
“Bọn chúng chơi thiệt rồi!” Lance thì thầm cũng bắt đầu thay những viên phá linh đạn cuối cùng vào trong súng.
“Chơi thôi!”
Ầm!
Ầm!
Lance mở đầu bằng hai phát bắn vào hai người, khiến lồng năng lượng đối phương phát sáng kịch liệt. Phúc bá cũng giơ cung lắp tên bắn trả về một mũi tên.
“Xuyên vân tiễn”
Vút!
Mũi tên như tia chớp trả về nơi vừa phát ra tiếng súng, kéo theo sao đó là bụi mù tan ra một đường xung quanh.
“Trái” Nick lên tiếng nhắc liền.
Nhờ vào đó Lance xoay người né kịp. Cũng tiếp tục trả lại một súng!
Ầm!
“Nhị liên tiễn” Phúc bá vừa né vừa trả về hai mũi tên.
Vút! v·út!
Hai mũi tên bay hai quỹ tích khác nhau trả ngược về nơi Lance vừa bắn.
“Trái, trên!” Nick tiếp tục nhắc, nhưng mũi tên quá nhanh chỉ né được một mũi tên, còn lại một mũi tên đến sau cắm thẳng vào lồng năng lượng giữa ngực đánh bay Lance xuống đất đồng thời trượt dài một đọan.
“Đau!!!”
Quả là thiên giai là không đùa được, chênh lệch đẳng cấp cùng kinh nghiệm cho dù có khoa học kỹ thuật hỗ trợ vẫn như vậy. Không bằng được.
Khi Lance và Phúc bá thay nhau đối công. Một bên tên đồng bạn thiên giai còn lại cũng mộng bức. Cả hai cứ như là mù bắn nhưng tất cả lại hầu như chính xác. Hắn lúc này đang nghĩ chắc vào lộn server, không biết là có đang chơi cùng server với hai người hay không?
Hắn là cận chiến chức nghiệp nên hiện tại chỉ có thể lần mò trong màn khói này chờ đợi tan đi rồi truy kích.
Một bên Lance mặc dù có Nick nhắc nhở nhưng phản xạ không kịp vẫn bị dính đòn. Từ dưới đất bò dậy lăn qua một bên Lance lấy từ một bên hộp đạn ra viên Diệt Thần Đạn cuối cùng.
Nhanh chóng lắp vào súng cùng với nâng lên nòng, từ viên đạn toát ra một vòng năng lượng tác xạ ra xung quanh. Cảm giác một khí tức nặng nề phát tán ra xung quanh. Kế bên Nick che ngực thở hổn hển.
“Tập trung tinh thần Nick!” Lance biết cảm giác Nick bây giờ rất khó chịu vì áp bách của Diệt Thần Đạn rất mạnh. Làm tinh thần phụ tải rất lớn nên nhắc nhở trước.
Từ đối diện Phúc bá và tên thiên giai cũng cảm nhận được áp bách. Cả hai lúc này thận trọng đứng yên cảm giác bốn phía. Mồ hôi từ trán bọn họ chảy dài. Bọn hắn biết Lance bên kia đã lấy ra đại sát khí. Tiếp theo là giây phút sinh tử của hai bên, ai lên trước ai c·hết trước. Ai động ai c·hết.
“Diệt Thần!”