Chương 92: Giai điệu của phân đoạn
Một nét vẽ thẳng tắp từ một phương hướng bay tới xuyên qua đầu của một tên kỵ sĩ thiên giai, thế đi không giảm đâm xuyên thấu vài tầng mặt đất. Nó đến đột nhiên cũng bất ngờ làm mọi người không kịp chuẩn bị. Chỉ đột nhiên hốt hoảng một khắc quay trở lại một người đã biến thành cái xác không đầu.
“Đại Ca…!”
“Đại Ca…!”
Tập kích đến nhanh mà đi cũng nhanh. Hai tên thiên giai còn lại nhanh chóng chạy tới đỡ lấy xác của tên thiên giai vừa b·ị b·ắn c·hết. Một tên trong bọn lấy ra hai tấm khiên lớn chặn lại trước người. Ở phía sau ba nhóm kỵ sĩ vừa đi lên thấy cảnh này cũng riêng phần mình lấy ra tấm chắn mà bật lớn ra bao phủ cả một vùng xung quanh.
“Là bắn tỉa…Khí tức này…Nhị ca!” Tên em út trong nhóm ba người thiên giai quay sang nhìn tên còn lại hỏi.
“Diệt Thần…!” Tên nhị ca gật đầu.
Bọn hắn ở trong q·uân đ·ội, nên rất rõ ràng Diệt Thần Đạn, một phát bắn ngọn đẹp như thế này chỉ có thể là một bộ Diệt Thần súng bắn tỉa cùng với đạn của nó đi chung một bộ. Nhưng vấn đề là ai lại đem Diệt Thần súng bắn tỉa vào đây giờ này. Chiến tranh hiện tại chưa cần thiết phải sử dụng như vậy. Vì đây là v·ũ k·hí chiến lược hầu như chỉ để đối phó thánh giả.
“Cảnh giác đi, trong thời gian ngắn hắn sẽ không bắn thêm được một viên nữa…” Người thiên giai kỵ sĩ này lên tiếng nói. Nhưng đứng trước một thần xạ thủ trong tay có Diệt Thần thì bọn họ nó chạy đằng trời. Khiên chắn đối với nó chỉ là tờ giấy mỏng, ngay cả thánh giả cũng phải lui bước thì giờ đây chỉ là hai anh em hắn cùng với một đám nhóc con làm sao chống được trước phát bắn lần thứ hai của đối phương.
Lúc này cả nhóm dừng lại cũng không di chuyển nữa. Mọi người bắt đầu lấy ra tấm chắn năng lượng bật lớn ra chống thẳng xuống đất để tạo màn chắn cho mình. Nhưng lúc này người có kiến thức một chút chắc chắn sẽ biết rằng làm như vậy chỉ là vô dụng thôi. Trước Diệt thần thì mọi màn chắn chỉ là tờ giấy mỏng. Có thể nói Diệt Thần Đạn đã khắc họa được một câu rất chí lý mà trên đại lục mọi người đều công nhận "Một phát đi qua - chúng sinh bình đẳng."
“Trung tá Dickon làm sao bây giờ?” Amanda tiến lên gần tên thiên giai hỏi. Nàng tâm lý lúc này thật sự hỏng bét. Sự việc quả nhiên đúng như Lupin em của nàng nghi ngờ, đối phương có thể ăn rơi bọn hắn. Nhưng nghĩ nát óc Amanda vẫn không ngờ rằng đối phương sử dụng cả Diệt Thần Đạn. Vậy thì còn chơi thế nào nữa đây. Cái cảm giác này như là ngươi đang trong một cuộc đua xe đạp mà lại bất ngờ phát hiện ra đối phương không đi xe đạp mà là chơi toàn xe hơi máy bay thì đánh đấm gì nữa đây.
Lúc đầu nàng sợ mai phục sẽ là thiên giai nhiều hơn nhưng cẩn thận thì sẽ có thể chống được qua một đợt tập kích. Nhưng ngay cả Đạn Diệt Thần cũng mang ra thì nàng thua rồi.
“Làm sao bây giờ trung tá Dickon… phân tán ra chạy?” Một tên trong nhóm địa cấp kỵ sĩ mang giáp màu đỏ cũng tiến lên hỏi.
“Bren, bắt đầu từ bao giờ lại hèn nhát như thế. Cùng lắm thì chơi thôi.” Lên tiếng là một thanh niên trong nhóm kỵ sĩ mặc giáp màu xanh lá phong cách Gundam.
“Barnard, đó là Diệt Thần Đạn đó, mày có mù thì cũng phải nhận rõ tình hình. Một phát bắn nữa, ai sẽ chống… Mày chống nhe!” tên thanh niên gọi Bren quay sang trút bực bội về phía đối phương.
“Thì sao? Một viên chỉ bắn một đứa, chúng ta nhiều người như vậy…”
“Nhưng ai sẽ cản? mày cản nhe”
“Sao mày không cản mà là tao?”
“Vì mày muốn chơi mà. Sao? Không có gan sao? Barnard can đảm đây sao?”
Lúc này hai người dẫn đầu hai nhóm bắt đầu trào phúng qua lại với nhau. Né tránh chủ đề tiếp viên đạn. Vì bọn họ biết. Một viên Diệt Thần Đạn tiếp theo. Bắn người nào, người đó c·hết.
“Đủ rồi!” Dickon quát lên.
“Chưa chạm được đối phương đã quay sang như vậy. Không nhục sao? Không ngại mất mặt sao?” Dừng lại một lúc Dickon lên tiếng nói tiếp.
“Nếu bắn tiếp thì mục tiêu chỉ có hai người chúng ta, bọn nhóc tụi mày bàn tán cái gì đó. Giờ thì im lặng đi, đừng thêm phiền.”
Dickon bực bội. Đứng trước nguy cơ sinh tử ai cũng như ai. Cũng sẽ mất khống chế như nhau, có đều là người giữ được bình tĩnh người thì không. Có thể nói bọn họ giờ đây là thịt cá còn đối phương là dao thớt. Giữa lúc chưa biết xử lý như thế nào thì thông tin trên khu trục hạm gọi tới.
“Báo cáo! Có kẻ địch xâm nhập vào hạm tàu. Đề nghị tiến về hạm tàu cứu viện.”
“Báo cáo! Có kẻ địch xâm nhập vào hạm tàu. Đề nghị tiến về hạm tàu cứu viện.”
Liên tục tiếng cảnh báo vang lên làm cho tinh thần của Dickon càng ngày càng chìm. Hiển nhiên hắn biết đối phương muốn trực diện khu trục hạm đánh hạ sau đó ăn rơi bọn hắn nhóm dưới này.
…
Một bên khác khi vừa cảm nhận được Diệt Thần Đạn bắn ra cả nhóm Richard cùng Jenny bắt đầu đồng loạt gọi ra xe bay lướt thẳng lên trời bay về phía khu trục hạm.
Khu trục hạm mặc dù trang bị súng pháo hạng nặng có hỏa lực cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng đối diện với một đội kỵ sĩ tiếp cận khoản cách gần thì hầu như chưa kịp thả chiến cơ đánh chặn hoặc bắn pháo đã bị đối phương chớp mắt đáp vào cầu hạm. Việc còn lại là chiến đấu cận thân giữa lực lượng phòng vệ trên tàu và kẻ địch.
Dĩ nhiên khu trục hạm trên chỉ có Chức nghiệp giả làm công tác bảo vệ còn lại không có kỵ sĩ. Nên mọi sự chống trả cùng với phản kháng của quân Geman trên tàu hầu như đều vô nghĩa. Đơn binh tác chiến trong phạm vi hẹp thì phần thắng lúc nào cũng thuộc về kỵ sĩ.
…
Dưới mặt đất Dickon nhận ra kế hoạch của bọn Lance. Đây là muốn chặn rơi đường lui của bọn hắn. Sử lý khu trục hạm sau đó diệt bọn hắn từ từ. Bọn hắn bây giờ là đứng ở thế yếu một phương. Cơ bản vì bên kia đồ chơi xịn quá, bọn hắn nhận sợ. Lúc này Dickon rất dứt khoát quyết định thật nhanh.
“Tự hủy khu trục hạm mọi người phân tán trở về thành Kiga, ai chạy được người nấy thoát.”
“Đại ca…!”
“Dickon trung tá?”
“Đi nhanh đi, phải có người ở lại. Nhanh chóng!” Dickon quyết định ở lại hứng chịu một phát Diệt Thần đạn sắp tới. Vì từ lúc bắn phát đầu tiên đến bây giờ đã trôi qua một lúc kha khá thời gian. Chắc hắn đối phương đã có thế bắn viên thứ hai.
“Đại ca!”
“Bronson, đi mau đi… Mọi người nhanh chóng tản ra!”
“Rõ!”
Mọi người nhìn về Dickon lên giơ tay chào hắn lần cuối sau đó quay người chạy nhanh, từng nhóm mỗi người nhanh chóng tản ra xung quanh, chạy thục mạng trở về thành Kiga. Trên bầu trời Khu Trục Hạm nhận lệnh tự hủy cũng bắt đầu tiến vào những giây đếm ngược của mình.
Trên Khu trục hạm lúc này đang chiến đấu khí thế ngất trời bỗng nhiên nghe lệnh tự hủy cảnh báo vang cả chiến hạm làm cả nhóm Richard cũng hốt hoảng. Đối phương thật sự không theo lẽ thường ra bài.
“Chạy mau chiến hạm sắp nổ!” Richard hét lên đồng thời dẫn đầu cả nhóm theo đường cũ rút lui ra ngoài một cách cấp tốc.
Ở phía xa thông qua ống nhắm quan sát Lance cũng biết được phần nào tình hình. Cùng với điện thoại lúc nào cũng liên tiếp với Richard nên hắn có thể phần nào biết rõ tình hình trên chiến hạm.
Có thể nói đối phương rất dứt khoát cũng như quyết tâm mãnh liệt. Từ cách mà hắn cho tự hủy khu trục hạm cho đến để mọi người rời đi hết một mình hắn ở lại chờ đợi đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh. Vì hắn biết đứng trước Diệt Thần Đạn có chạy trốn cũng là hành động thừa thãi. Chi bằng ở lại làm mục tiêu xác định cho Lance bắn tranh thủ chút thời gian ít ỏi cho mọi người còn lại chạy thoát.
Hy sinh ở đâu cũng có, anh hùng chiến tuyến nào cũng xuất hiện. Lần trước là tên pháp sư, lần này hắn lại gặp một người. Những đối thủ này mặc dù lập trường khác nhau. Nhưng đều có một tính chung đó là lo lắng cho người xung quanh mình sẵn sàng hy sinh cho họ. Nhìn họ mặc dù không có cảm tình thế nào, nhưng Lance vẫn rất khâm phục. Vì ở thời khắc mấu chốt có thể đứng ra ở lại tranh thủ thời gian cho đồng bạn. Lance tự hỏi mình không biết có làm được hay không...
Lắc đầu cười cười dẹp bỏ những suy nghĩ vu vơ. Mặc dù giờ đây đối phương đã rút lui tứ tán, Khu Trục Hạm cũng tan tành. Đã có thể hoàn mỹ rút lui. Nhưng Lance quyết định dành cho đối phương sự tôn trọng nhất.
Dùng viên thứ hai Diệt Thần Đạn!
Chào cảm ơn, cũng như là nghi thức tống táng đối phương, dành cho đối phương sự tôn trọng nhất của mình.
“Richard thoát đi. Trên đường sẽ có sóng linh năng ba động một lần nữa vì tôi bắn viên thứ hai. Kết thúc chiến dịch mọi người địa điểm cũ tập hợp.”
“Rõ!” Richard lên tiếng bắt đầu căn dặn mọi người kế hoạch rút lui.
Lấy ra Diệt Thần Đạn, lắp vào súng nâng nòng lên nhắm về phía đối phương. Kềm giữ một lúc. Lúc này trong ống nhắm Lance đã thấy tên thiên giai kia dang hai tay ra như là đón chờ lấy giờ phút cuối cùng của sinh mệnh.
Lại một nét vẽ thẳng tắp sáng rực rỡ bay xuyên thấu qua đầu Dickon. Nó bay xuyên qua phía sau, ánh sáng để lại trên đường sáng rực.
Thu súng về đứng lên thưởng thức tác phẩm của mình, lúc này đây trước mắt Lance tất cả như một bản nhạc được tấu lên với những nốt cao thấp rộn ràng. Sau lưng là chiến hạm đang nổ tan thành từng mảnh sáng chói rơi lả tả. Chúng nhưng những tiếng trống ầm vang điểm tô cho đoạn nhạc đang dâng lên cao trào. Nó như báo hiệu phân đoạn này đang đi về phía rực rỡ nơi cuối đường, báo hiệu cho một điệp khúc sắp tới đầy mê hoặc.