Giáo Hoàng Phản Nghịch

Giáo Hoàng Phản Nghịch - Chương 5




Hiên Viên Kiệt ghìm ngựa một cái, con ngựa chạy tốc độ cao bị lặc đến giơ móng trước lên, cuối cùng thành thật ngừng tại chỗ, lắc lắc lông mao, phun phun khí. Ánh mắt Hiên Viên Kiệt nhìn cây kia, bóng người mới vừa rồi nhìn thấy căn bản là không tồn tại.

“Làm sao vậy, A Kiệt?” Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt cũng đều ghìm ngựa dừng lại, Trưởng Tôn đi tới hỏi.

“Vừa rồi, nơi đó hình như có người.” Ấnh mắt Hiên Viên Kiệt vẫn còn dừng bên dưới cây, dưới ánh sáng loang lổ, mới vừa có bóng người mặc bạch y, không thấy rõ bộ dáng lắm, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy ý cười nhàn nhạt bên miệng bóng người, cho hắn một loại cảm giác kỳ diệu.

“Tớ nói đủ rồi đi, A Kiệt, cậu đó là do chạy quá mức, bị mặt trời làm hoa mắt thôi, làm gì có người nào chứ.” Nam Cung Việt kháng nghị nói, biết rõ hắn sợ nhất là mấy thứ cổ quái, còn nói mấy chuyện sởn tóc gáy như vậy nữa.

“Cũng phải.” Mắt thấy mới là thật, tựa như Nam Cung Việt nói vậy, hắn chẳng qua chỉ là hoa mắt mà thôi, nơi đó căn bản là không có ai hết.

“Đi thôi.” Quay đầu ngựa lại, Hiên Viên Kiệt dẫn đầu xuất phát chạy. Đây bất quá cũng chỉ là một nốt nhạc đệm nhàm chán trong nhân sinh mà thôi, rất nhanh liền sẽ bị Hiên Viên Kiệt quên mất.

Trưởng Tôn Kỳ theo sát sau đó, “Từ từ, hai tên các cậu.” Nam Cung Việt la hét đuổi kịp hai người.

Tiếng vó ngựa xa dần.

Trác Cẩn Khác từ sau thân cây đứng dậy, nhìn ba người đi xa, sau đó nhìn nhìn lên bầu trời, vừa rồi ánh mặt trời vặn vẹo dị thường một chút, tạo thành thuật pháp của y nhất thời sai lầm, cũng để cho Hiên Viên Kiệt nhìn thấy y, chẳng qua cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, y rất nhanh liền dấu đi thân ảnh, đứng ở sau cây rồi.

“Chiếu cố.” Chẳng qua cũng nhờ vào nháy mắt kia, để Trác Cẩn Khác biết được thứ cổ quái trên người Hiên Viên Kiệt là cái gì, đó là một thứ tên là chiếu cố, ở cái thế giới không có thần này, vẫn luôn có người được tồn tại nào đó chiếu cố, tỷ như nói thế giới này. Sủng nhi của thế giới, đây là cái nhãn mà Trác Cẩn Khác dán cho Hiên Viên Kiệt.

Cái gọi là chiếu cố, kỳ thật cũng có thể nói là một loại cường vận. Bản thân Hiên Viên Kiệt giống như là một loại trận thế phong thuỷ, đem một ít thứ kỳ diệu chuyển biến thành phương hướng có lợi cho vận mệnh của mình. Bản thân Trác Cẩn Khác lại càng thích dùng chiếu cố để hình dung loại cường vận kỳ diệu này hơn, dùng cách nói của nhóm tác giả tiểu thuyết trên internet, loại cường vận này cũng giống như là vòng hào quang của nhân vật chính vậy.

Hiên Viên Kiệt có thể phát hiện ra y, đúng là một loại thể hiện cường vận của hắn, người chịu chiếu cố, tương lai nhất định sẽ có thành tựu rất lớn, đặc biệt là Hiên Viên Kiệt, người được thế giới sủng ái, thế giới này ở rất nhiều trình độ sẽ ban cho hắn trợ giúp lớn nhất. Hiện tại còn chưa rõ ràng, nhưng chờ đến khi mạt thế buông xuống, sau khi hết thảy đều thay đổi, cái loại trợ giúp này mới thể hiện rõ ràng, Hiên Viên Kiệt sẽ giống như thiên tài yêu nghiệt vậy, cường đại phi thường nhanh chóng. Đến nỗi có thể cùng y đấu một trận, Trác Cẩn Khác tin tưởng, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Ta chờ ngươi, Hiên Viên Kiệt.” Trác Cẩn Khác mỉm cười chờ mong, ở cái thời đại tịch mịch tìm không thấy đối thủ này, y cuối cùng cũng có thể chờ mong một người, nhìn Hiên Viên Kiệt từ khi nhỏ yếu đến khi trưởng thành, sẽ là một loại lạc thú bình phàm giữa sinh hoạt.

Thanh âm lặng yên, lần này không có bị gió đưa đến trong tai Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt kiệt ngạo sẽ không biết, có người đem hắn nhận định là kẻ yếu hiện tại, cường giả tương lai.

Tháng sáu dần dần nóng lên, cũng là thời kỳ thi đại học quan trọng, Trác Cẩn Khác cũng vừa lúc ở cao tam, cho nên thi đại học y cũng có phần, vốn dĩ thành tích của y đã rất tốt rồi, sau khi khu vực não được khai phá, tri thức cao trung đối với y hoàn toàn không có chút khó khăn nào.

Trước khi thi, mỗi ngày đều lên mạng kiếm chút đỉnh tiền, ra bên ngoài hô hấp không khí mới mẻ, tự mình làm mỹ thực hưởng dụng, thông qua đường dẫn tin tức, đi xem Hiên Viên Kiệt một chút, có thể viết một chút nhật kí quan sát cường giả tương lai. Trước khi thi đại học một ngày, lấy sách ra lật lại một lần, không có bất cứ gánh nặng tâm lý gì đi đến trường thi. Sau khi thành tích ra, không ngoài ý muốn điểm rất cao, cái danh dự Trạng Nguyên kia, Trác Cẩn Khác không đi tranh, ghi chí nguyện, lựa chọn rời khỏi kinh đô nơi Trác gia và vùng lân cận, chạy đến nơi khác.

Bên Trác gia đối với sự thức thời của Trác Cẩn Khác, chỉ là chút việc nhỏ không đáng chú ý. Trác Cẩn Khác tốn chút thời gian, đi xem một chút Trác gia đối với việc y thi đại học được điểm cao, lựa chọn trường học nơi khác không hề quan tâm chút nào. Chẳng qua, nghĩ đến hẳn người nào đó ở Trác gia đang cười nhạo y, từ bỏ trường học tốt nhất ở kinh đô và vùng lân cận, ngược lại chọn lựa đại học hạng ba ở nơi khác, cũng đang đoán trước tiền đồ tương lai của y ảm đạm, bình luận con riêng luôn là ánh mắt thiển cận linh tinh gi đó.

Trác Cẩn Khác đều biết, chỉ không sao cả mà cười cười, tương lai, tiền đồ, khi mạt thế buông xuống, tiền đồ tương lai hiện tại nhìn trúng, toàn bộ đều chỉ là rác thải mà thôi. Lựa chọn trường học hạng ba, chính là vì nó quản lý không nghiêm khắc, để y có thể có nhiều thời gian hơn làm những gì mình muốn làm, trường học, chẳng qua chỉ là nơi lãng phí thời gian mà thôi. Cái loại trường học hạng ba này, chỉ cần cho chút tiền, học tịch, ckỳ thi cuối kỳ cùng kỳ tốt nghiệp, đều có thể giải quyết dễ như trở bàn tay. Y lựa chọn đại học, chỉ là để phòng có người điều tra, dấu tai mắt người mà thôi.

Vốn dĩ, kế hoạch của Trác Cẩn Khác là tiến vào cùng một trường học cùng chuyên nghành với Hiên Viên Kiệt, mượn cái này để tiếp cận Hiên Viên Kiệt, chẳng qua hiển nhiên, Hiên Viên Kiệt thiên chi kiêu tử không định đi theo con đường của người thường. Căn cứ theo Trác Cẩn Khác lén theo dõi được, tình huống là như thế này.

Thi đại học, Hiên Viên Kiệt, Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ đều tham gia, Hiên Viên Kiệt chỉ số thông minh, kiếm cái Trạng Nguyên thi đại học là hoàn toàn không có vấn đề, chẳng qua cũng giống như Trác Cẩn Khác, Hiên Viên Kiệt không muốn đường hoàng như vậy. Không muốn đường hoàng như vậy? Đây là loại miêu tả không phù hợp với phong cách của Hiên Viên Kiệt cỡ nào. Dựa theo Hiên Viên Kiệt nói, hắn mới không muốn truyền thông nghe được tên của hắn, loại chuyện này thực ngu ngốc. Hiên Viên gia tại bên ngoài là điệu thấp, ở trong vòng lại cao điệu, Hiên Viên Kiệt cũng mang theo loại phong cách này. Ở trong vòng, Hiên Viên Kiệt cao điệu vô cùng, nhưng ở bên ngoài người biết về Hiên Viên Kiệt lại phi thường ít.

Hiên Viên Kiệt giống Trác Cẩn Khác, cố ý hạ thấp thành tích của mình, cũng chỉ chiếm vị trí trong top 20, như vậy bọn họ lựa chọn đại học tốt nhất là hoàn toàn không có vấn đề, nhưng Trác Cẩn Khác lựa chọn đại học hạng ba ở nơi khác, Hiên Viên Kiệt lại trường học nào cũng không chọn.

Sau khi thành tích thi đại học ra, Hiên Viên Kiệt, Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt đội ba người lại lần nữa tụ tập với nhau, bọn họ không biết chính là, vị thành viên thần bí nào đó Trác Cẩn Khác, cũng thông qua con đường thần bí, tham gia vào nơi đội ba người bọn họ tụ hội, trở thành một người nghe ẩn hình.

“A Kiệt, chuẩn bị vào trường đại học nào?” Thành tích cũng xuất sắc Trưởng Tôn Kỳ hỏi Hiên Viên Kiệt, hiển nhiên là định học cùng trường với Hiên Viên Kiệt. Còn Nam Cung Việt, lại một mặt uể oải, thành tích của hắn không quá tốt, nếu không dùng quan hệ của gia tộc, muốn vào cùng một trường xứng với thành tích của Hiên Viên Kiệt, rất khó.

“Tớ không vào đại học.” Hiên Viên Kiệt buông chén rượu, qua mười tám tuổi, liền có thể quang minh chính đại uống rượu, thật tốt.

“A, vì cái gì?” Nam Cung Việt bất chấp uể oải, vẻ mặt bát quái hỏi Hiên Viên Kiệt.

“Không thú vị, tớ chuẩn bị vào trong bộ đội hỗn mấy năm.” Hiên Viên Kiệt méo miệng, đi đại học chỉ có đọc sách, có cái gì chứ, muốn học tập sâu hơn, trực tiếp mời người tới dạy hắn là được, muốn làm thực nghiệm gì, trực tiếp tạo một phòng nghiên cứu là xong. Đại học thật chẳng có gì đáng giá để hắn đi cả.

“Bộ đội là có ý gì?” Nam Cung Việt không rõ hỏi.

“Có thể quang minh chính đại giết người.” Hiên Viên Kiệt cười kiệt ngạo mà lại tàn khốc. Ẩn hình vây xem Trác Cẩn Khác thưởng thức gật gật đầu, hỗn trong bộ đội để giết người, không tồi.

Nam Cung Việt đối với nụ cười lạnh lùng của Hiên Viên Kiệt, cũng không nói cái gì, không nói đến Trưởng Tôn Kỳ, ngay cả hắn cũng có thể hiểu được tính cách tìm kiếm kích thích của Hiên Viên Kiệt. Giết người loại chuyện này, với loại người sinh ra trong gia tộc như bọn họ, rất nhiều chuyện có thể tự do với pháp luật, thật không phải là chuyện đại kinh tiểu quái gì. Gia giáo nghiêm, bọn họ làm xằng làm bậy không nhiều lắm, cũng sẽ không tùy tiện muốn giết ai thì giết, nhưng bọn họ vẫn có thể rất bình tĩnh mà tiếp thu những việc này.

“Hai người các cậu thì sao?” Hiên Viên Kiệt lại chuyển qua hỏi Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ.

“Tớ tính toán đi học tài chính, sẽ xuất ngoại.” Trưởng Tôn Kỳ đẩy đẩy mắt kính.

“Tớ thì tùy tiện, dù sao cũng chẳng có lão sư nào có thể dạy tớ được.” Nam Cung Việt thành tích không tốt, thế nhưng sẽ nói ra lời bất tàm như vậy.

Trải qua một đoạn thời gian quan sát này, hiểu biết của Trác Cẩn Khác đối với Hiên Viên Kiệt, Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt, đã không phải chỉ dừng lại tại tung tin vịt cùng nghe nói, đối với sở trường đặc biệt của ba người này, Trác Cẩn Khác đã biết rõ hoàn toàn.

Thành tích của Nam Cung Việt không tốt, nhưng Nam Cung Việt lại là một tên hacker, xếp hạng trên thế giới cũng không thấp, Trưởng Tôn Kỳ cũng đã sớm bắt đầu trà trộn trong giới tài chính, tôi luyện kinh nghiệm một chút, còn Hiên Viên Kiệt, người này có thể nói là toàn tài, kỹ thuật máy tính không kém hơn Nam Cung Việt kém, trên vấn đề thao túng tài chính, cũng không thua Trưởng Tôn Kỳ, nguyên nhân chính là vì mỗi một thứ đều thực xuất sắc, ngược lại không có sở trường đặc biệt gì.

Trải qua quan sát bọn họ trong khoảng thời gian này, hiểu biết của Trác Cẩn Khác đối với bọn họ cũng có chút đổi mới, Hiên Viên Kiệt bọn họ, không phải là người chỉ có dựa vào gia thế cùng cha mẹ mới có thể trở nên nổi bật. Bọn họ có được sở trường đặc biệt, đều là chính bọn họ nỗ lực đạt được, cho dù có rời khỏi gia tộc cùng cha mẹ, bọn họ vẫn như cũ có được tiền vốn để mình trải qua cuộc sống tốt nhất. Chỉ riêng điểm này thôi, ba người này đã tốt hơn nhiều so với đám công tử ca mà trước kia Trác Cẩn Khác quen biết rồi.

“Xem ra, chúng ta phải tách ra một thời gian rồi.” Hiên Viên Kiệt bưng chén rượu lên.

“Này thì có gì chứ?” Trưởng Tôn Kỳ cũng bưng lên hắn chén rượu, nhún nhún vai.

“Tình hữu nghị thiên trường địa cửu, không quan tâm thời gian khoảng cách.” Nam Cung Việt tổng kết một chút, nói ra một câu cảm tính, hắn bưng chén rượu lên, ba người va chạm chén rượu, phát ra thanh âm thanh thúy.

Tình nghĩa hữu nghị ấm áp bao lấy ba người, Trác Cẩn Khác vây xem thu hồi canh mắt của mình. Khi y bước lên vị trí Giáo Hoàng, bằng hữu có thể đứng bên cạnh y đã sớm lần lượt hy sinh giữa hắc ám rồi, khi y múa may vũ khí với Thần, bên người y đã sớm không còn bằng hữu có thể nói chuyện nữa. Y muốn chiến đấu cùng Thần, muốn chiến đấu cùng cường giả, cũng là vì tịch mịch đi.

“Các lão bằng hữu, thật muốn cùng các ngươi uống một chén.” Trác Cẩn Khác đã ở dị thế sống qua hơn ba trăm năm, tuyệt đối có tư cách dùng ngữ khí lão nhân thở dài nói chuyện như vậy.