Giáo Hoàng Phản Nghịch

Giáo Hoàng Phản Nghịch - Chương 4




Ba con ngựa, một con đen, một con trắng, một con nâu đỏ, ở trên đường đua ngựa chạy như bay, kỵ sĩ cưỡi ngựa, đều có diện mạo không tầm thường, thể trạng thân hình làm người hâm mộ.

Ngườu cưỡi con ngựa trắng hào hoa phong nhã, mang theo mắt kính tơ vàng, có một loại cảm giác vi diệu tương tự Trác Cẩn Khác, lại so với Trác Cẩn Khác nhiều thêm mấy phần tự tin cùng quý khí, khuôn mặt mỉm cười, cũng khác với ôn tú dễ dàng thân cận của Trác Cẩn Khác, đó là cảm giác khoảng cách do trí tuệ mang đến. Người trên lưng ngựa nâu đỏ, một đôi mắt đào hoa, tuấn mỹ đến thiên hướng về âm nhu, phong độ nhẹ nhàng, lúc này đang nỗ lực giơ roi giục ngựa, giữa ba người, hắn hiện tại là vị ở cuối cùng.

Trong ba người, vị trí cao nhất chính là ngựa đen, kỵ sĩ trên lưng ngựa đen ở giữa hai người xuất sắc như thế, lại so với bọn họ càng thêm bắt mắt loá mắt, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, ánh mắt đầu tiên của mọi người liền sẽ dừng trên người hắn, xem nhẹ những người khác.

Mày kiếm mắt ưng, mũi môi rất mỏng, ngũ quan không thể bắt bẻ hợp thành dung mạo không thể bắt bẻ, thâm thúy giống như đá cẩm thạch điêu khắc anh khí dương cương, vai rộng eo thon, đầu thân hoàn mỹ, tìm không ra một tia tì vết, rõ ràng là một nam nhân, lại được trời sủng ái, làn da kia tinh tế đến nhìn không tới lỗ chân lông, ở trên người hắn lại không phải tượng trưng cho nữ khí, nhưng lại làm hắn càng thêm hoàn mỹ. Giục ngựa lao nhanh, nụ cười kiệt ngạo dưới ánh mặt trời sáng lạn, loá mắt vô cùng, chỉ là nhìn thôi mà đã khiến cho người ta tự sinh ra ý tưởng xấu hổ rồi.

*Editor: Phắc, ta khinh! Tra công!

Khi hắn chạy qua đại thụ chỗ Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác nâng tay lên che đậy một chút, tựa hồ như đang che đậy quang mang quá mức lóe sáng của người này. Nhân vật lóe sáng như thế, không cần phải nói, chính là Hiên Viên Kiệt.

Ba kỵ sĩ chạy vội, ai cũng không có phát hiện ra, bên cạnh sân thi đấu nhiều thêm một người xem. Chạy khoảng mười vòng, ngựa đen do Hiên Viên Kiệt cưỡi, lấy ưu thế tuyệt đối đạt được thắng lợi cuối cùng, con ngựa trắng cùng con ngựa nâu đỏ, lấy chênh lệch mỏng manh đứng thứ hai và thứ ba. Thi đấu kết thúc, kỵ sĩ cưỡi ngựa nâu đỏ, vẻ mặt buồn bực, thua thi đấu ai mà không buồn bực chứ, huống chi còn có đặt tiền cược thi đấu nữa.

“A Kiệt, cậu không phải cũng có xe thể thao sao, có thể đổi một tiền đặt cược khác không a?” Kỵ sĩ cưỡi ngựa nâu đỏ thi đấu thua, đối với Hiên Viên Kiệt cầu xin nói. Có thể tiến vào hội sở này, có thể dùng ngữ khí thân mật xưng hô với Hiên Viên Kiệt như vậy, thân phận của người này tự nhiên không đơn giản.

Trong các gia tộc hào môn đỉnh cấp, các dòng họ mang theo hình thức tên kép một cách kỳ diệu, cho nên mấy cái gia tộc này đều được thống nhất xưng là gia tộc họ kép.

Nam Cung Việt, thanh niên có mắt đào hoa, đây là tên của hắn, đệ tử dòng chính tông gia gia tộc họ kép Nam Cung gia, cũng cũng chỉ có nhân tài như vậy có tư cách kết giao bình đẳng cùng Hiên Viên Kiệt. Tuy rằng trên bối phận Hiên Viên Kiệt cao một bậc, nhưng mọi người đều là bạn bè, xưng hô tên là được rồi.

“Tớ không ngại nhiều,” Hiên Viên Kiệt làm lơ Nam Cung Việt cầu xin, chỉ có bằng hữu mà hắn tán thành mới có tư cách xưng hô bình đẳng với hắn là A Kiệt, “Tớ có thể cho A Kỳ.” Hiên Viên Kiệt dùng ngón cái chỉ chỉ kỵ sĩ đang xuống khỏi con ngựa trắng, cũng là một thành viên gia tộc họ kép, Trưởng Tôn Kỳ, trong một thế hệ này của Trường Tôn gia, được thừa nhận là thành viên xuất sắc nhất.

“Vốn dĩ định đi mua, xem ra đành bỏ qua vậy.” Trưởng Tôn Kỳ không khách khí tiếp nhận lễ vật qua tay Hiên Viên Kiệt. Bởi vì trước khi chưa đầy mười tám tuổi, người trong nhà sẽ không cho bọn họ lái xe, cho nên không có mua cho bọn họ, hiện tại đã đến tuổi có thể lái xe rồi, kế hoạch mua xe liền được lập nên.

“Cậu cũng không thiếu chút tiền này, có cần so đo như vậy không?” Nam Cung Việt tức giận nói, mấy người như bọn họ không thiếu tiền, tiền mua mấy chiếc xe thể thao đủ để người thường phải kiếm mấy đời, ở trong mắt bọn họ bất quá cũng là con số đơn thuần mà thôi.

“Làm người phải tính toán tỉ mỉ.” Trưởng Tôn Kỳ đẩy đẩy hai mắt kính của mình.

Trác Cẩn Khác làm người không có xe, ở trên đại thụ lẳng lặng nghe ba người này nói chuyện nhàm chán, nói thật, y có chút khinh thường với mấy tên công tử hào môn này, không phải nói bọn họ tiêu tiền trong nhà, mà là cảm thấy bọn họ ỷ lại gia thế, hoành hành bên ngoài, một khi người trong nhà phản đối, liền so với heo còn vô dụng hơn, ngạo mạn cùng cao ngạo như vậy, một chút tự tin cũng không có. Không có chỗ tựa là không xong. Đương nhiên, cũng chỉ có hiện tại y mới có tư cách nhìn xuống đám công tử hào môn như vậy, hơn nữa không có một chút hâm mộ ghen ghét nào ở bên trong, trước kia y có nghĩ tới mấy cái này, cũng đủ các loại hâm mộ ghen tị hận, oán giận tại sao mình lại không có gia thế bối cảnh như vậy.

Cuộc nói chuyện nhàm chán phía dưới rất nhanh đã kết thúc, Trác Cẩn Khác một bên nghe bọn họ nói chuyện, ánh mắt lại dừng ở trên người Hiên Viên Kiệt, quả nhiên có cổ quái a.

“Đứa con riêng của Trác gia, các cậu biết đi.” Ân, Trác Cẩn Khác đột nhiên nghe được nội dung có liên quan với mình, tên Nam Cung Việt kia, một lần nữa khôi phục tươi cười, đang vẻ mặt hưng phấn nói với Hiên Viên Kiệt cùng Trưởng Tôn Kỳ.

“Tuy rằng có chút quan hệ với Trác gia, nhưng cậu cũng không đến mức bát quái như vậy chứ, con riêng của Trác gia thì thế nào, có liên quan tới chúng ta sao.” Trưởng Tôn Kỳ vẻ mặt khinh thường nói.

Trác gia cùng Nam Cung gia có thân thiết, chẳng qua đó là chuyện của một thế hệ trước, cũng không phải là cùng dòng chính tông môn, Trác Cẩn Khác không có cơ hội có quan hệ với Nam Cung gia, nếu mẫu thân y có quan hệ với Nam Cung gia, vậy hiện giờ phu nhân của phụ thân y đã không phải là vị hiện tại rồi. Là mấy anh chị em cùng cha khác mẹ kia của Trác Cẩn Khác có quan hệ bà con với Nam Cung gia.

“Cậu cũng đừng nói cậu ta, cậu ta chỉ có chút sở thích như vậy thôi.” Hiên Viên Kiệt vuốt lông con ngựa, giống như Trưởng Tôn Kỳ, ghét bỏ sở thích của Nam Cung Việt, chẳng qua chút sở thích này của hắn, đôi khi vẫn rất có thể giải trí được.

“Cũng đúng.” Trưởng Tôn Kỳ gật gật đầu, đồng tình nhìn Nam Cung Việt, rất có một loại ý vị, đáng thương ngươi, không thèm so đo với ngươi nữa.

“Các cậu rốt cuộc là có nghe hay không?” Nam Cung Việt thẹn quá thành giận nói.

“Dù sao cũng nhàm chán, cậu nói nghe thử một chút.” Hiên Viên Kiệt nhún nhún vai.

“Hừ, tớ thấy hai tên các cậu ngay cả con riêng Trác gia là ai cũng không biết đi?” Lúc này ngược lại là Nam Cung Việt khinh bỉ hai người trước mắt.

“Tớ có cần phải biết không?” Hiên Viên Kiệt hỏi lại, cái này làm cho Trác Cẩn Khác trên cây nhướng mày, y chỉ biết, vị thiên chi kiêu tử này, không biết y. Cười cười, về sau sẽ có cơ hội quen biết thôi, Hiên Viên Kiệt.

“Tớ cũng chỉ là nghe nói, không có hứng thú quen biết.” Trưởng Tôn Kỳ cũng không thèm để ý. Một đứa con riêng không lên nổi mặt bàn, ngay cả tư cách để hắn biết đến cũng không có. “Cậu rốt cuộc có nói hay không?” Thúc giục Nam Cung Việt đi vào chính đề, “Y nháo chuyện, muốn phân gia sản, hay là nói liên lụy đến Trác gia, làm hại Trác gia suy sụp?” Hiển nhiên, quan niệm đối với con riêng, Trưởng Tôn Kỳ không hề có chính diện.

“Đều không phải, đứa con riêng kia còn không có khả năng như vậy.” Nam Cung Việt lắc đầu, trên cây Trác Cẩn Khác nghiêng đầu, y chỉ là không muốn đi làm ồn ào mà thôi, làm chút chuyện xấu làm suy sụp Trác gia, hay là trực tiếp xuống tay huỷ hoại Trác gia, để người biết, y vẫn rất có khả năng đấy. “Chính là y bị đuổi ra khỏi Trác gia.”

Lặng im, “Sau đó thì sao?” Cứ như vậy, kế tiếp đâu, Trưởng Tôn Kỳ chờ mong nội dung xuất sắc, chính là chuyện xưa cứ kết thúc đơn giản như vậy thôi.

“Không có a.” Nam Cung Việt người này hoàn toàn không có phát giác được mình phạm sai lầm.

Lại lần nữa lặng im. Hùng hài tử này là đang muốn ăn đòn đi. Trưởng Tôn Kỳ cùng Hiên Viên Kiệt nghĩ, bọn họ hiện tại rất muốn đánh hắn đấy. Trên cây Trác Cẩn Khác cười khẽ ra tiếng.

Gió, phất quá, lá cây sàn sạt rung động.

Ánh mắt Hiên Viên Kiệt đột nhiên hướng về phương hướng nơi cây cối chỗ Trác Cẩn Khác, trong gió có một tia tiếng cười đưa vào trong tai hắn, trong mắt lại chỉ nhìn thấy cây cối, nơi đó không có một bóng người nào.

“Làm sao vậy?” Trưởng Tôn Kỳ nhạy bén nhất, theo tầm mắt Hiên Viên Kiệt nhìn lại, nơi đó ngoại trừ cây ra, cái gì cũng không có.

“Hình như nghe được có người đang cười.” Hiên Viên Kiệt trả lời, đại khái là tiếng gió cùng lá cây quậy với nhau, nghe lầm đi.

“A Kiệt, ban ngày ban mặt, đừng kể chuyện ma, tớ biết cậu chướng mắt Trác gia, cũng đừng làm tớ sợ như vậy chứ.” Nam Cung Việt run lên, da gà cũng nổi lên, tuy nói hiện tại là thời đại khoa học kỹ thuật, nhưng mấy sinh vật thần quái trong truyền thuyết cổ xưa kia, vẫn cứ làm cho người ta khó chịu. Nói đơn giản, Nam Cung Việt nhát gan, sợ ma.

Hiên Viên Kiệt liếc mắt Nam Cung Việt một cái.

Thật là nhạy bén. Trên cây Trác Cẩn Khác đối với phản ứng của Hiên Viên Kiệt đánh giá một câu, lấy thính lực của nhân loại, là không thể nghe được tiếng cười y phát ra từ khoảng cách này, chính là Hiên Viên Kiệt lại nghe được, bị gió đưa đi một tia.

“Tớ nói này, A Việt, sẽ không phải là do cậu kéo Trác Thành Trác gia kia vào vòng luẩn quẩn của chúng ta trước, nên mới bát quái Trác gia đấy chứ?” Trong đầu Trưởng Tôn Kỳ luôn không thiếu âm mưu quỷ kế, nhanh như vậy đã lật đổ âm mưu của Nam Cung Việt, “Trước phải nói rõ, tớ tuyệt đối không đồng ý đâu.” Vòng luẩn quẩn của bọn họ là ai cũng có thể tiến vào sao, “Trác Thành năng lực quá nhỏ.”

Ngồi ở trên cây Trác Cẩn Khác gật gật đầu, Trác Thành, chính là em trai cùng cha khác mẹ lớn nhất của y, một nhân sĩ ưu tú được Trác gia trọng điểm tài bồi, Trác Thành ở trong mắt người bình thường chính là phi thường ưu tú, chính là đâu, tựa như Trưởng Tôn Kỳ nói, năng lực quá nhỏ, ánh mắt thiển cận, chỉ gìn giữ cái đã có thừa, khai thác không đủ. Không nghĩ tới, Trưởng Tôn Kỳ tuổi còn trẻ, ánh mắt lại rất độc, lại nhìn Hiên Viên Kiệt cùng Nam Cung Việt, giữa thần sắc, đều là đồng ý. Suy nghĩ đối với ba người bọn họ, Trác Cẩn Khác thay đổi một chút.

“Trác gia vốn dĩ đã không phải là đại gia tộc lớn mạnh gì rồi.” Hiên Viên Kiệt càng thêm kiêu căng, phê bình Trác gia, cho dù có là làm trò trước mặt đương chủ Trác gia đi nữa, Hiên Viên Kiệt cũng dám nói như vậy, Trác gia cho dù có tức, cũng chỉ dám phát tiết sau lưng hắn, không dám làm gì hắn cả.

“Yên tâm yên tâm, tớ cũng không phải là nhìn trúng Trác Thành, còn không phải chỉ là bát quái đứa con riêng của Trác gia bọn họ thôi sao, sao lại biến thành tớ muốn kéo người vào được.” Nam Cung Việt vô tội biện giải.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Hiên Viên Kiệt xoay người lên ngựa, chuẩn bị chạy vào trong rừng một hồi.

“Được.” Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt đáp, cũng sôi nổi lên ngựa.

Trác Cẩn Khác từ trên cây nhảy xuống, ánh sáng vặn vẹo ở trên người y, cho dù y có đứng đàng hoàng dưới tàng cây đi chăng nữa, cũng không có ai phát hiện ra y.

Mấy người Hiên Viên Kiệt hướng về phương hướng của y mà đến, Trác Cẩn Khác đứng thẳng dưới tàng cây, cười khẽ nhìn bọn họ từ bên người y không xa giục ngựa lao nhanh.

Ánh mặt trời hơi hơi chếch đi một chút, Hiên Viên Kiệt giục ngựa mà qua, dư quang không biết vì cái gì, lại dừng ở một thân cây bàng ven đường, ánh sáng loang lổ, giữa dư quang, đột nhiên bắt giữ được một bóng người đứng dưới tàng cây.