Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1207: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (468)




Tiếng nước trong phòng tắm tiếp tục vang lên, thật ra bên cạnh có bồn tắm lớn nhưng Phong Lăng không muốn ngâm mình. Lúc cô đang gội đầu, chẳng hiểu vì sao trong đầu cô lại hiện ra câu nói của Lệ Nam Hành lúc ở siêu thị hôm nay. Anh nói kích cỡ của hộp bao sao su cô chọn không vừa với anh.

Dù hôm nay, cô muốn chủ động một chút nhưng nhớ lại ký ức hai lần trước đều đau đến mức chết đi sống lại, Phong Lăng bỗng thấy hơi sợ.

Lệ Nam Hành vốn không phải thuộc tuýp đàn ông dịu dàng. Điểm này thì Phong Lăng hiểu rõ, lúc người đàn ông này bệnh nặng, sốt cao, anh vẫn có thể giày vò cô đến mức tơi tả. Lần trước, khi ở thành phố T, anh còn không cho cô cơ hội ngủ một giấc đàng hoàng. Ở trên giường, người đàn ông này thật sự rất mạnh mẽ, hơn nữa, cô càng khóc lóc, càng van xin thì anh lại càng làm mạnh bạo hơn. Nghiễm nhiên cũng chỉ có lúc ở trên giường, anh mới không thể nhường nhịn và yêu chiều cô giống như bình thường.

Thậm chí Phong Lăng còn nghĩ không biết mình có phải mua trước một loại thuốc kiểu như kéo dài mạng sống hay không nữa…

Cứ suy nghĩ vớ vẩn như vậy, cuối cùng thì cô cũng đã tắm xong. Đột nhiên nhớ ra lúc mình rời khỏi căn cứ, cô vốn chẳng suy nghĩ gì nhiều nên cũng không mang theo đồ để thay.

Áo mà cô mua ở siêu thị hôm nay cũng không cầm vào đây, Phong Lăng nhìn bộ đồ dính đầy mùi lẩu vừa thay ra, sau đó lại nhìn chiếc áo choàng tắm khác màu trắng và chiếc khăn tắm treo cạnh đó, cuối cùng cô vẫn xấu hổ, ngại không dám quấn khăn tắm ra ngoài. Cho nên cô quấn khăn tắm lên người trước, sau đó lại lấy chiếc áo choàng tắm mặc vào. Sau khi mặc kín đáo cả trong lẫn ngoài như thế, cô mới dám đẩy cửa bước ra ngoài.

Vì cô tắm quá lâu nên trong phòng tắm vẫn còn hơi nóng, còn bên ngoài thì sáng sủa trong lành.

Người đàn ông cao lớn, rắn rỏi đang đứng trước cửa sổ sát đất cạnh chiếc bàn ăn mà họ vừa ăn lẩu, ánh đèn bên ngoài cửa sổ sáng rực, thậm chí không biết tuyết đã bắt đầu rơi từ lúc nào. Lệ Nam Hành đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng động bèn quay lại.

Giây phút bốn mắt chạm nhau, đột nhiên Phong Lăng không biết phải nói gì. Cô hé miệng, nói một câu lắp bắp: “Em… em… tắm xong rồi.”

Lúc này, gò má của cô gái trẻ đã đỏ ửng, bây giờ mái tóc ngắn có thể che qua đuôi mắt cũng ướt nhẹp rũ xuống rồi áp sát vào cạnh má. Lúc anh nhìn cô, hình như cô hơi mất tự nhiên mà giơ tay sờ vào mái tóc của mình, sau đó lại nhìn về phía phòng tắm rồi nói: “Quần áo của em vẫn đang ở trong đấy, em vào lấy ra đã.”

“Không cần đâu, lát anh gọi nhân viên khách sạn tới lấy mang đi giặt khô.” Người đàn ông gọi cô lại: “Qua đây.”

Bước chân của Phong Lăng ngập ngừng một lát, cô nhìn anh như có điều gì suy nghĩ.

“Qua đây.” Anh lại chậm rãi lặp lại.

Phong Lăng nhìn người đàn ông và những bông tuyết rơi bên ngoài cửa sổ sát đất sau lưng anh, do dự một lúc mới do dự bước đến. Cô vừa đi được mấy bước, hàng lông mày anh tuấn của người đàn ông đã nhíu lại: “Anh là phần tử khủng bố trên người có gắn chục cân thuốc nổ hay sao? Em sợ gì chứ?”

Phong Lăng thầm nghĩ, nếu anh là phần tử khủng bố trên người gắn chục cân thuốc nổ thì cô cũng không thấy sợ, giọng điệu vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn lúc này của anh mới là thứ đáng sợ nhất.

Nhưng cô vẫn nhắm mắt đi tới.

Vừa đi đến trước cửa sổ, người đàn ông đã kéo cô lại, sờ thấy lớp “trang bị” dày cộp trên người cô, anh cúi đầu thấy cô vừa quấn khăn tắm vừa mặc áo choàng tắm thì lập tức bực tới mức bật cười. Anh xoa xoa đỉnh đầu còn ướt nhẹp của cô: “Tuyết rơi nhiều đấy, chắc sáng mai không thể lái xe về căn cứ được đâu. Mấy ngày nay ở trong căn cứ, em đều bận từ sáng đến tối với đám người của đội huấn luyện thanh niên, hiếm khi có được cơ hội này, cứ thoải mái mà ngủ nướng đi.”

“Hình như em không có thói quen ngủ nướng.” Phong Lăng ngượng ngùng dời mắt khỏi người đàn ông, cô không nhìn anh nữa.

Nhưng lúc này, Lệ Nam Hành bỗng sáp đến bên tai cô, đồng thời anh cũng ôm chặt cô từ phía sau: “Thế thì cũng phải xem sáng mai em có thể dậy nổi không rồi hãy nói.”

Phong Lăng không muốn nói gì nữa, cô nhìn chăm chú vào những bông tuyết rơi bên ngoài. Suy nghĩ một lúc, cô định nói gì đó, nhưng chợt cảm thấy cổ mình như ấm lên, người đàn ông đã đặt xuống đó một nụ hôn. Cô bị bầu không khí này làm cho mất tự nhiên, cả người cứng đờ ra không biết phải làm thế nào. Trong đầu cô không ngừng quẩn quanh những việc đã trải qua của hai lần trước. Nhưng cô phát hiện, lần đầu tiên ở trên núi tuyết, cô hoàn toàn bối rối, bị động đến mức gần như đã quên hết toàn bộ quá trình, chỉ nhớ là rất đau, rất đau.

Còn lần thứ hai, lúc đó cô cũng ở trạng thái tay chân luống cuống. Suốt cả quá trình, Lệ Nam Hành đều dẫn dắt cô. Phong Lăng nhớ lúc đó mình cũng đau muốn chết, sau đó thì lại mệt rã rời, thậm chí còn bật khóc dưới người anh, đầu óc cô cứ mơ mơ màng màng, cũng không nhớ rõ phải làm như thế nào.

Bây giờ… cô đứng đó rụt cổ lại, vô thức muốn trốn tránh, nhưng trong đáy lòng lại không muốn kháng cự.

Nụ hôn của người đàn ông từ gáy di chuyển đến vành tai cô, hơi thở vốn ổn định của anh dần trở nên nóng bỏng, cũng không còn bình thường nữa, mà trở nên nặng nề áp bên tai cô, hệt như muốn làm nổ tung dây thần kinh của cô. Tiếng thở của anh chấn động tới mức khiến màng nhĩ của cô cũng rung lên theo.

Anh ôm cô rất chặt nhưng không hề vội vàng cởi chiếc áo choàng tắm của cô ra, mà chỉ chăm chú hôn cô.

Với Lệ Nam Hành, dù đúng là bây giờ anh chỉ muốn lập tức ném cô lên giường, vào thẳng vấn đề chính. Một người đàn ông trưởng thành đối diện với người phụ nữ mà mình thích đã nhịn lâu như vậy mà vẫn có thể gắng gượng được đã là một kỳ tích rồi, còn cần dạo đầu gì nữa.

Nhưng dù sao anh cũng biết rõ những việc mà Phong Lăng trải qua hai lần trước đều là bị ép buộc. Dù bây giờ anh có phải nhịn, cũng nhất định phải để cô trải nghiệm trọn vẹn anh yêu cô như thế nào với sự chuẩn bị kỹ càng, anh sẽ cho cô đủ thời gian để chuẩn bị.

Đến khi Phong Lăng bị anh hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, cả người dựa vào lòng anh như đứng không vững, người đàn ông vừa ôm cô vừa đè cô lên cửa sổ sát đất. Trong phút chốc, trước mặt Phong Lăng đã là mặt cửa sổ hơi giá lạnh, cô còn có thể nhìn thấy những bông tuyết tung bay rồi nhẹ nhàng rơi xuống ở bên ngoài, còn sau lưng cô là lồng

ngực rắn chắc nóng bỏng dưới lớp áo choàng tắm hờ hững của người đàn ông. Cô bị cảm giác nóng lạnh đan xen kích thích tới mức lông tơ toàn thân dựng cả lên. Chân cô không biết đã đá trúng vào chỗ nào, hình như là đá trúng vào công tắc đèn sàn ở bên cạnh, ngọn đèn ở phía trước cửa sổ lập tức tắt ngúm, ngọn đèn lớn sau lưng cũng tắt luôn, ánh đèn neon và màu tuyết bên ngoài cửa sổ càng sáng tỏ hơn, ngược lại khiến hai người ở trước cửa sổ ẩn mình vào trong bóng tối kiều diễm.

Trong bóng tối, Lệ Nam Hành vừa ôm vừa không ngừng hôn môi Phong Lăng, anh hôn rất chuyên tâm, quấn quýt triền miên khiến tâm trạng căng thẳng của cô dần biến mất. Đến khi người đàn ông xoay người cô lại, cô cũng không biết áo choàng tắm trên người mình đã trượt từ trên bờ vai xuống khi nào. Nhưng chiếc áo chỉ tuột xuống một nửa và vướng lại trên cánh tay cô. Nhưng nó giống như trói chặt lấy hai cánh tay cô lại, khiến cô không thể cử động. Cô động đậy một chút, người đàn ông nhân cơ hội đè cô lên cửa sổ, hôn cô sâu hơn.

Trong không khí, có âm thanh quấn quýt ướt át khi hôn vang lên, Phong Lăng nghe mà cảm thấy toàn thân như sắp bùng cháy.