Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1208: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (469)




Bên trong phòng rất yên tĩnh, bên ngoài tuyết lặng lẽ rơi, nên không hề ảnh hưởng đến sự tĩnh lặng này.

Hai người họ có thể nghe thấy hơi thở, nhịp đập trái tim và sự va chạm giữa đôi môi của nhau. Người đàn ông trước mặt giơ tay, nâng mặt Phong Lăng lên để hôn, lúc chuyển góc độ, bên tai còn nghe thấy âm thanh ướt át khe khẽ vang lên.

Phong Lăng rất cố gắng để hơi thở của mình có thể như bình thường, nhưng vô dụng. Nụ hôn và sự tiếp xúc không khoảng cách của Lệ Nam Hành khiến hơi thở của cô cũng dần dần trở nên rối loạn.

So với những cô gái khác thì cô có thể xem như cao gầy hơn nhiều, nhưng Lệ Nam Hành vẫn có thể dễ dàng bao phủ cả cơ thể cô. Thân hình của người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, ôm lấy cô và đòi hỏi nhiều hơn.

Phong Lăng hoàn toàn bị anh dẫn dắt nhưng lần này, rõ ràng anh đã nhẫn nại hơn nhiều so với đêm ở thành phố T. Lúc đó, Lệ Nam Hành đã uống phải thứ bậy bạ gì đó, lý trí đã bị quẳng ra khỏi đầu, còn bây giờ, rõ ràng anh đang cố gắng giữ vững chút lý trí này.

Nhưng từ lúc dịu dàng triền miên ban đầu, bây giờ nụ hôn này đã ngày càng sâu hơn. Anh cạy mở hàm răng của cô, từ từ quấn lấy giống như một người cực kỳ khát nước, nhưng lại coi cô như rượu để giải khát, hay như một người đang bị lửa nóng thiêu đốt, nhưng lại muốn nhóm tiếp lửa để dập tắt ngọn lửa trên người mình. Chỉ có điều, sự đáp lại trúc trắc thăm dò dần dần của Phong Lăng không phải là dòng nước đủ mát để có thể dập tắt được ngọn lửa đang bùng cháy trong anh. Phản ứng của cô như đổ thêm dầu vào lửa khiến ngọn lửa trong anh bốc cháy vô cùng vô tận, thiêu đốt xung quanh.

Không biết chiếc áo choàng tắm trên người Phong Lăng đã hoàn toàn rơi xuống đất từ bao giờ, trong bóng tối, chỉ có màu sắc của những bông tuyết bên ngoài cửa sổ ánh lên tia sáng rực rỡ chiếu sáng căn phòng, nhưng không rõ nét, bầu không khí hòa lẫn âm thanh phát ra từ yết hầu của người đàn ông.

Có lẽ chiếc khăn tắm trên người Phong Lăng bị cô quấn quá lỏng hoặc có lẽ lúc người đàn ông vội vàng cởi chiếc áo choàng tắm của mình, anh cũng đã tiện tay cởi luôn cả chiếc khăn tắm của cô xuống. Trong không gian ở vị trí trước cửa sổ sát đất, dần có tiếng rên khe khẽ không thể kìm nén của người phụ nữ, nhưng nhiều hơn cả là tiếng thở dốc kích động trong lúc dục vọng dâng trào của người đàn ông.

Phong Lăng đã không còn thứ gì trên người từ lúc nào, cô cũng không chú ý nữa. Cô còn chưa thích ứng được với sự lạnh lẽo trên cửa sổ, đã cảm thấy nụ hôn của Lệ Nam Hành đang dần đi xuống… anh hôn cần cổ của cô, sau đó đến xương quai xanh… rồi tiếp tục trượt xuống…

Phong Lăng khẽ thở hổn hển, ngửa cổ về phía sau, nhưng cũng chỉ có thể dựa lên cửa sổ, cảm thấy vừa xấu hổ vừa kích thích bởi nụ hôn đầy ướt át và nóng bỏng này.

Gương mặt cô đỏ ửng, may sao xung quanh rất tối, nên người đàn ông không nhìn thấy sự bỏng rát trên đó, nhưng cô vẫn cẩn thận chống tay lên mặt cửa sổ ở sau lưng: “Phải, phải làm ở chỗ này sao?”

“Gì cơ?” Người đàn ông mơ hồ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt ướt át đang cụp xuống của Phong Lăng.

Vốn dĩ Lệ Nam Hành muốn nghe rõ lời Phong Lăng nói, định chờ cô lặp lại câu nói thêm một lần nữa. Nhưng ở góc độ ngẩng lên này, người đàn ông tưởng chỉ nhìn một cái thì mình vẫn có thể chịu đựng được, nào ngờ da đầu anh tê dại, máu trong đầu như sắp trào ra. Anh không kiềm chế dục vọng đang trào dâng mãnh liệt trong cơ thể mình nữa, hôn cô, ôm cô, rồi cứ cứ ôm chặt cô hôn thật lâu. Anh thở hổn hển khẽ buông đôi môi cô ra, nhưng rồi lại quyến luyến cúi đầu xuống hôn tiếp, khẽ khàng nói: “Em vừa nói gì cơ?”

“Em nói… anh muốn làm ở đây… chứ không muốn ở trên giường à…” Trái tim của Phong Lăng đập liên hồi, cô không biết phải làm sao để tìm lại hơi thở của mình trong nụ hôn dần trở nên mạnh mẽ này. Bị anh hôn một lúc lâu, cô đã có cảm giác hơi chuếnh choáng, giọng nói cũng khàn khàn: “Ngay tại cửa sổ luôn sao?”

Lệ Nam Hành ngập ngừng một lát, có trời mới biết anh mượn lý trí từ đâu mà còn có thể nhớ rằng da mặt cô mỏng. Dù anh không chỉ muốn làm ở trước cửa sổ, mà còn muốn làm chuyện đó với cô một lần ở mọi nơi như trên sofa, trên bàn, phòng bếp, phòng tắm. Nhưng vì để cô có một trải nghiệm yên tâm hơn, cuối cùng anh vẫn kìm chế bế cô lên, quay người đi thẳng vào về phía chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ.

Cuối cùng, chút ánh sáng ít ỏi bên ngoài cửa sổ cũng dần cách xa. Ở phía giường ngủ còn tối hơn, điều này khiến cho sự hưng phấn nào đó đã ẩn giấu lâu trong đầu óc và cơ thể của hai người họ cuối cùng đã được giải thoát, bây giờ máu trong toàn cơ thể Lệ Nam Hành đều đã nóng bừng.

Đây là Phong Lăng… Phong Lăng của anh…



Thời gian trôi qua từng giây từng phút.



Anh khẽ khàn giọng lẩm bẩm bên tai cô: “Đừng sợ…”

“Em không… không sợ…”

“Cứ giao cho anh! Ngoan, không sao… sẽ không đau nữa đâu…”

Trong đầu óc mê loạn của Phong Lăng thoáng hiện lên cảnh tưởng đêm trên núi tuyết năm đó, cơ bắp cường tráng, thậm chí là sự rắn chắc của người đàn ông… đôi chân mềm nhũn yếu ớt của cô… trời đông tuyết phủ trên núi Rogers ở bên ngoài và sự ấm áp như mùa xuân trong lều trại…

Đó là giấc mơ mà cô chưa một lần nào dám nhớ lại, nhưng bây giờ, nó đột nhiên lại dần hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô.

Cô nhớ dù lúc đó Lệ Nam Hành đang sốt rất cao, dù thần trí của anh không tỉnh táo, nhưng khi ấy anh đã gọi tên cô, người mà anh muốn từ đầu đến cuối luôn là cô.



Thế này, thế này… kích thích quá…

Ý thức của Phong Lăng rối loạn, gần như rời rạc, cô nhìn người đàn ông trên người mình, khẽ nói gì đó, người đàn ông chợt cúi xuống hung hăng chặn môi cô lại.



Cô chưa từng nhìn thấy một Lệ Nam Hành như thế này bao giờ, dù là đêm lúc ở thành phố T, khi anh không thể tìm lại lý trí thì anh cũng không như thế này.

Hai mắt anh đỏ ngầu, như mang hơi thở của dã thú, nhưng vẫn nhìn cô một cách nồng cháy…

Bên ngoài cửa sổ, từng bông tuyết tung bay, còn bầu không khí trong phòng thì nóng rực, giọt mồ hôi của người đàn ông nhỏ xuống nóng bỏng như dung nham.



Giữa tấm rèm cửa sổ có một khe hở do chưa được kéo kín, tia nắng của buổi sáng ở bên ngoài chiếu vào phòng qua khe hở, vừa hay chiếu xuống đôi chân ở cuối giường của hai người họ. Trong đó, một đôi chân nhỏ nhắn, mảnh mai trắng nõn bị một đôi chân thon dài rắn chắc khác kẹp ở giữa. Khi được tia nắng chiếu lên, làn da của họ như phủ một tầng ánh sáng trắng.

Cuối cùng thì Phong Lăng cũng được bế vào phòng tắm, tắm rửa, cô không mặc đồ lên người, cứ thế được người đàn ông nhét vào trong chăn, cưỡng ép ôm cô ngủ.

Vừa nãy, ý thức của cô gần như đã trở nên mơ màng, sau đó cô khóc lóc, gào thét hay làm gì khác thì không nhớ rõ nữa. Bây giờ toàn thân cô đều cảm thấy rệu rã, chỉ muốn ngủ ngay lập tức, nhưng cô có thể cảm nhận được người đàn ông đang ôm chặt mình vào lòng, người anh dán lên lưng cô, chốc chốc lại như vỗ về do vừa rồi cô đã tiêu hao thể lực quá độ, khẽ xoa thắt lưng cô.

Cô cảm thấy dù người đàn ông đang ôm cô sau lưng, dù anh đã giúp cô tắm rửa, chuẩn bị cho cô đi ngủ rồi nhưng trong cơn mê man, tư thế dính sát người vào nhau thế này vẫn khiến Phong Lăng cảm nhận được chỗ nào đó của anh biến đổi một cách rõ ràng vì chưa được thỏa mãn. Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc người đàn ông ôm cô vào lòng chặt hơn, anh dần sáp xuống phía dưới, hôn lên vành tai và cổ cô, Phong Lăng lên tiếng như cầu xin: “Đừng… tha cho em…”

Tâm trạng của người đàn ông tốt lên trông thấy, nghe thấy câu nói này của cô, anh mỉm cười hôn xuống vai cô, sau đó lật người cô lại hôn. Lúc Phong Lăng nhăn mặt muốn đẩy anh ra nhưng không được, nên đành phải mở mắt, anh cực kỳ vô liêm sỉ vừa hôn lên môi cô vừa mờ ám nói: “Được, anh nghe lời em, không tha cho em nữa.”

Phong Lăng: “…???”