Bởi vì buổi trưa Hạ Liên đã vùi tâm vùi đầu vào dự án của tuần này rồi, mặc dù vẫn chưa làm xong nhưng buổi chiều nay cũng khá thong thả. Cũng do một phần Hạ Liên là người theo chế độ “khổ trước sướng sau”, nên cô mới bạt mạng làm việc như thế. Kể ra thì cũng quen rồi. Đến ngay cả cấp trên cũng quen quá quen với cái kiểu làm việc như thế của cô rồi.
Buổi chiều, Hạ Liên vừa pha một cốc cà phê nóng hổi, thơm phức rồi đứng ở quầy pha nhâm nhi. Cô thầm nghĩ:
“Ôi, đang buồn ngủ thì lại pha ngay được một cốc cà phê ngon. Cuộc đời đúng là không còn gì để mà luyến tiếc!”
Bỗng nhiên, một “con ong” bay tới lượn lờ xung quanh cô. Con ong đó không ai khác ngoài Hạo Tu. Cậu ta một tay cầm cốc trà, một tay huơ huơ chiếc bánh croissant trước mặt Hạ Liên, đúng loại bánh cô thích. Đã thế Hạo Tu còn cầm chiếc bánh lượn đi lượn lại như máy bay và điểm đáp xuống là miệng của Hạ Liên.
Hạ Liên với tay lấy chiếc bánh, nhưng Hạo Tu thì cù nhây, anh cứ giơ tay cao lên làm cô không lấy được bánh. Hạ Liên tức tối, hỏi:
- Này! Cậu trêu tức tôi hả?
Hạo Tu vẫn còn muốn nhây, tay anh vẫn giơ cao và chưa có dấu hiệu hạ xuống. Anh nói:
- Tiền bối, chị càng ngày càng nóng tính rồi đó nha!
Hạ Liên không lấy được bánh, thế là cô quay ngoắt đi, không thèm nữa.
Hạo Tu thấy thế vội vàng xoay vai Hạ Liên lại, đưa chiếc bánh cho cô, dỗ dành:
- Ấy ấy, em chin nhỗi chin nhỗi! Đừng giận nữa nha!
Hạ Liên vẫn còn cáu, cô cắn cái “phập” vào tay Hạo Tu, rồi cầm bánh nhai ngon lành.
Xong xuôi, cô trở về bàn làm việc tiếp.
Hạo Tu bất lực, không biết phải nói sao. Anh đành cười khổ, xoa xoa hai bên thái dương. Haiz, ai bảo anh lại thích Hạ Liên đến vậy cơ chứ.
Một lát sau, Hạo Tu cũng quay trở về bàn làm việc của mình.
18:25, mọi người trong công ty hầu như đã về hết, chỉ còn lác đác một vài người ở lại tăng ca. Hạ Liên cũng đang chuẩn bị về. Cô đeo túi, cầm một tập tài liệu dày cộp về nhà, định bụng sẽ mang về nhà làm tiếp. Một phần cũng vì cô đói bụng, muốn về nhà nấu một bữa ăn ngon ngon.
Vừa ra khỏi cổng công ty, cô đã nghĩ ngay đến việc mình sẽ làm món mì Ý sốt kem, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã làm cô thèm rỏ dãi. Hạ Liên nghĩ bụng rằng tối nay sẽ là một tối chill ơi là chill bên Hạt Dẻ và đĩa mì Ý siêu ngon.
Hạ Liên đang đi bộ tới bến xe, định chờ xe bus tới để về nhà.
Nhưng chờ 20 phút rồi mà vẫn chẳng thấy xe bus đâu, chỉ thấy có một chàng trai đánh xe lại gần chỗ cô, hạ cửa kính xuống. Là Chính Ly. Anh vừa đi qua đây thì thấy cô đang đứng chờ xe bus, nên anh tính đưa cô về.
- Hạ Liên, có cần quá giang không em?
Chính Ly ở trong xe, nhoài người ra cửa kính, hỏi.
Cô đã chờ lâu đến nỗi nhũn thĩn hết cả người. Chân còn đeo giày cao gót nên đang đau hết chân, giờ có người lai về thì chả tội gì mà không lên cả. Huống chi anh ấy lại còn là hàng xóm của cô.
Hạ Liên mừng rớt nước mắt, đồng ý ngay tắp lự rồi lên xe của Chính Ly.
- Ui cảm ơn anh nhé! May mà có anh chứ em đợi xe bus sắp mòn mỏi hết tuổi xuân rồi đây nè.
Hạ Liên vừa nói vừa cúi xuống xoa xoa cổ chân. Chính Ly để ý thấy liền nói:
- Em đau chân thì cứ tháo giày ra đi.
Hạ Liên xua tay.
- À không ạ, em có đau đâu. Em đang mỏi chân à.
- Ừ...
Thấy Chính Ly chỉ nắm một tay lên vô lăng, lái rất thành thạo, Hạ Liên liền hỏi, hỏi một câu hỏi rất thừa thãi.
- Anh biết lái xe hả anh?
Chính Ly nghe câu hỏi, đang rất buồn cười nhưng đành phải nhịn lại. Anh đáp:
- Ừ anh biết lái, sao đấy?
Hạ Liên ngập ngừng hỏi tiếp:
- Vậy anh...dạy em lái xe được không ạ? Em không biết lái...
- Anh dạy thì cũng ok thôi, nhưng mà sao em không tìm thầy dạy? Anh nghĩ là tìm thầy sẽ tốt hơn đó.
Hạ Liên tiu nghỉu.
- Chả giấu gì anh, em nào có thời gian tìm thầy dạy. Em còn bao việc phải làm đây này...
Chính Ly nén vui sướng trong lòng, thấp giọng nói:
- Vậy để anh dạy em.