Hạ Liên nghe thế, mắt sáng rực. Cô nắm lấy một tay anh, rối rít:
- Á thật ạ? Em cảm ơn anh nhiều nhiều.
Chính Ly phì cười, cô ngốc này bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn chưa có bằng lái nhỉ. Nhưng thôi, Hạ Liên mà đã nhờ vả gì thì anh khó có thể chối từ được.
Về đến nhà Hạ Liên, cô mở cửa xe, chào tạm biệt Chính Ly rồi định quay vào nhà. Nhưng cô khựng lại đôi chút, quay lại nói với anh:
- Anh nhớ phải dạy em như đã hứa rồi đó nha! Về cẩn thận ạ.
Chính Ly cười mỉm, tháo dây an toàn rồi nhoài từ ghế lái sang ghế phụ, thò đầu ra cửa, cười nói:
- Rồi, nhất định! Thế bao giờ anh mới có thể bắt đầu dạy đây?
Hạ Liên suy nghĩ một lát, rồi trả lời:
- Ừm...chiều thứ bảy chủ nhật mỗi tuần được không anh? Tại em còn phải đi làm ý...A nhưng mà nếu lúc đó anh không rảnh thì...
- Chốt luôn!
Không đợi cho cô nói hết, anh đồng ý ngay tắp lự. Cô nghe được vậy thì mừng rỡ lắm, cảm ơn anh miết.
- Thôi thế anh về nhé. Em vào nhà đi cho đỡ lạnh.
Hạ Liên vẫy tay.
- Vâng anh về nhé! Bai bai anh.
- Bái bai.
Chính Ly cũng vẫy lại. Xong anh trở lại ghế lái, đi về nhà. Hạ Liên nhìn theo bóng chiếc xe, thầm nghĩ rằng nhà anh với nhà cô cũng không xa lắm, chắc khoảng 200 mét đổ lại. Rồi cô tra chìa khóa, đi vào nhà.
Hạt Dẻ thấy cô về, nó mừng rỡ chạy đến. Mặc dù Hạ Liên đã cản lại, nhưng nó vẫn nhảy phốc lên mặt cô. Đây đã là thói quen của nó từ khi nó để lộ “quái tính“. Hạ Liên hoảng, làm rơi hết đống giấy xuống sàn. Phá hoại xong, nó chạy biến đi mất, để lại cho Hạ Liên một đống hổ lốn. Hạ Liên đơ ra một lúc, sau khi load được là con mèo “quý tử” của mình đã tạo ra công việc cho mình làm, cô hét ầm lên:
- HẠT DẺ! SAO MÀY DÁM BAY LÊN MẶT TAO HẢ? CÁI CON MÈO MẤT NẾT NÀY NỮA!
Nhưng Hạt Dẻ chỉ là một con mèo, nó đâu có nói được. Thế là nó quyết định làm một việc khiến cho Hạ Liên đã điên còn thêm điên. Nó...thải ra nhà, một bãi nôn bầy nhầy búi lông cùng thức ăn từ trưa của nó.
Lần này thì Hạ Liên điên tiết thật rồi. Cô với lấy cái cán chổi, dụng cụ mà cô hay dùng để dọa nó mỗi khi Hạt Dẻ nghịch ngợm phá phách. Bình thường thì con mèo rất sợ, nó sẽ tỏ ra đáng yêu hối lỗi để Hạ Liên tha cho nó. Nhưng hôm nay chả biết ăn gan hùm mật gấu gì, mà nó không còn sợ nữa. Nó nhếch mép, kêu “ngoao ngoao” tỏ rõ đang khinh thường Hạ Liên. Rồi nó ngoe nguẩy cái mông cùng hai hòn bi ve của mình, lắc qua lắc lại, như muốn khiêu khích cô rằng: “Mày có giỏi thì mày đánh vào đây của tao nè!”
Hạ Liên nhìn chằm chằm vào hai hòn bi của Hạt Dẻ, cười nham hiểm. Phải rồi, bấy lâu nay cô bận bịu quá nên quên mất, đã đến lúc cho Hạt Dẻ đi triệt sản. Cô cười khà khà, tóm lấy nó vuốt ve, cô nói:
- Mày nhé, từ giờ đến cuối tuần sẽ là những giây phút được làm “đấng nam nhi” cuối cùng trong cuộc đời của mày đấy! Hãy cứ chờ coi, kha kha kha kha.
Nói rồi Hạ Liên cười man rợ. Hạt Dẻ dường như cảm nhận được có yêu ma quỷ quái đang hiện hình ở đây. Nó gào cái mồm lên, cào vào mặt Hạ Liên rồi cố vùng ra khỏi vòng tay cô. Cô đau, thả con mèo xuống rồi xoa xoa chỗ bị cào. Hạ Liên vội chạy đi tìm cái gương. Ối, nó xước một vết dài ngay má, đã thế còn rơm rớm máu nữa chứ.
Hạ Liên hét toáng lên:
- Óaaaaaaaa, con mèo kiaaaa! Ay ui mặt tôi!
Thôi, buổi tối chill chill thế là đi toi! Chẳng còn thời gian để mà vừa ăn mì Ý sốt kem vừa ôm mèo xem phim nữa, giờ lại còn phải vừa dọn nhà vừa làm đề án.
Ôi cuộc đời...sao mà bi ai thế này...