Giọng Anh Có Màu Gì?

Chương 17: Ngày 12 Tháng 10 Năm 2011 (4)




"Anh... anh không ghét sống kiểu đó sao?" Cô hỏi.

"Kiểu gì?"

"Sống sau cái bóng của người khác. Luôn bị trói buộc bởi ý chí của một ai đó. Luôn phải theo đuổi một giấc mơ của ai đó."

"Ồ, ghét chứ."

"Vậy—"

Trường không để cô nói hết câu. Anh đan tay luồn qua tóc, quay sang cô với nụ cười nửa miệng, nụ cười của sự gượng gạo và cay đắng không thể nguôi ngoai, "Khi đó tôi mới mười lăm tuổi thôi, cô thợ vẽ à. Tôi mới mười lăm tuổi khi mà tôi giơ ngón tay thối trước mặt Đại ca. Tôi còn trẻ và ngây dại, cô biết đó, như mọi thằng cha mười lăm tuổi khác với cái tôi to bằng quả đất, nghĩ rằng ý chí của bọn nó là Mặt trời và cả thế giới nhảy quanh lực hấp dẫn của bọn nó. Đại ca thì cũng tởm đấy, nhưng lão ta đâu thể sai khiến tôi, đâu thể đè đầu cưỡi cổ tôi, phải không? Lúc đó, tôi nghĩ là kệ mẹ lão ta, tôi biết bắt nạt, tôi biết tẩn chết một đứa, tôi có thể trở thành độc cô và choảng hết lũ ngán đường mình. Tôi đã định rời băng đảng, lên thành phố và gây dựng cuộc sống riêng của mình đấy. Sau đó tôi tỉnh dậy tại bệnh viện địa phương, với quả đầu băng bó chi chít và một chấn thương sọ não. Kể từ đó, tôi chưa cố gắng rời băng đảng lần nào."

Sự im lặng bao trùm lấy họ; Trường biết rằng điều đó sẽ xảy ra. Chẳng ai thích nghe về những bí mật sâu thẳm, khó chịu nhất của người khác cả. Vy ngắc ngứ và lắp bắp, cứ như là cô cố gắng nói gì đó, mà càng cố thì càng tự biến bản thân thành trò cười vậy.

Gã phải đổi chủ đề, "Ngày mai tôi đi rồi."

"Sao cơ?" Cô thở hắt, miệng mở hờ.

"Tôi cần lánh nạn ít lâu. Bọn tôi sắp có một phi vụ lớn, và tôi sẽ là một phần của phi vụ này. Mà bọn cớm thì thính như chồn ấy. Chúng mà lấy cớ tóm tôi, rồi sẽ lôi ra đủ thứ dây mơ rễ má khác nữa. Lúc đó thì mọi chuyện sẽ chẳng hay ho gì đâu."

"Bao nhiêu lâu?"

"Không biết. Tôi cũng không thể nhắn cho cô được, ít nhất cho tới khi mọi thứ an toàn hơn."

Vy cần biết nhiều hơn. Có rất nhiều điều cô muốn hỏi. Anh sẽ ở đâu? Liệu anh sẽ an toàn chứ? Ai sẽ chăm sóc anh? Nhưng cô cảm thấy mình chẳng có tư cách nào mà hỏi cả. Vy hiểu từ cách trả lời cụt lủn của Trường rằng đó là cách gã nói cô không cần biết.

"Trường này. Vì sao anh chọn trở thành dân chém mướn?" Cô hỏi.

Trường cau mày suy nghĩ. Gã không phải nghĩ nhiều trong đời, bởi thế, khi suy nghĩ, gã mất rất nhiều thời gian.

Mình sẽ nói gì với cô ta? Mình thậm chí có muốn mở lòng với cô ta hay không?

Tại sao mình tiết lộ cho cô ta nhiều như vậy?

"Chọn gì chứ? Tôi không có lựa chọn. Tôi sinh ra không có nếp nhăn trên não. Tôi thất học. Mọi thứ tôi có chỉ là cơ bắp. Cái con mẹ nó nữa chứ, tôi còn chẳng có bố mẹ nữa..." gã cười, một điệu cười không có gì vui vẻ. "Nhưng vậy cũng đỡ. Khi tôi nhìn thấy mẹ cô, tôi lại nghĩ rằng đôi lúc tôi vẫn còn may chán."

Cô không đáp. Cô nhìn chằm chằm vào vết thương hở, cố gắng tiếp thu càng nhiều thứ gã nói càng tốt. Cô ước gì gã đừng nói nữa để cô chữa trị vết thương cho gã.

"Làng tôi ở chỉ toàn lũ ăn hiếp. Cứ như là ông Trời nhặt hết tất cả những đứa ăn hiếp trong cái nước này rồi nhét chúng vào trong cùng một nơi vậy. Hoặc để chúng đè đầu cưỡi cổ, hoặc gia nhập chúng, cô hiểu chứ? Mà chẳng ai thích bị ăn hiếp cả."

Căn phòng bao trùm trong một sự im lặng bức bối, bị đứt quãng bởi những đợt mưa ào ào bất chợt ngoài cửa sổ. Nhưng cô chỉ còn nghe thấy tiếng thở mạnh của Trường mỗi khi Vy bôi oxy già lên vết thương hở của gã.

"Tôi không vào được đại học như lũ con ngoan kia. Tôi chẳng thể trở thành bác sĩ hay kỹ sư. Mà kệ mẹ nó, có sao đâu, nhỉ? Tôi không chọn làm côn đồ, nhưng ít nhất tôi làm côn đồ giỏi. Chưa bao giờ bị bắt như cái bọn vô lại ở Quận Ba. Tháng trước, nghe đâu lũ cớm dọn sạch cái băng đảng ở bên đó rồi. Tụi nó buôn hàng trắng. Bột tuyết, cỏ Xiêm, mấy loại mà chúng nó phải rít mấy hơi thì mới được vào hội. Chung thân, tử hình hết. May mà tôi không chơi gì mấy thứ đó."

"Anh có—?"

"Tôi không sợ chết."



Vy quấn băng gạc trong im lặng. Đôi mắt gã nhìn về phía vô định, và Vy tưởng như gã không còn ở trong thực tại nữa.

"Tôi chỉ là thằng đòi nợ thuê. Tôi không phải anh hùng. Lời khuyên của tôi không có tác dụng. Nhưng mà... cô thợ vẽ này. Tôi không có lựa chọn. Nhưng cô thì có."

"Ý anh là gì?"

"Cô có thể trở thành một họa sĩ đấy." gã nhếch mép. Lần này, cái nhếch mép của gã trông không ra vẻ khinh khỉnh. "Ta sống như những con chó để tiêu xài như những con thú. Nhưng chó thì... mãi cũng chỉ là chó thôi."

Trường nói 'vẽ'. Nhưng tất cả những gì Vy nghe được chỉ là 'lập dị', là 'bất tài', là 'vô dụng'. Đôi tay cô bất giác run bần bật.

"Tôi không thể. Tôi... tôi không thể vẽ."

Trường nhìn cô. Cả người cô run rẩy, đôi mắt cô sợ hãi như một con chuột nhắt. Ai cũng có nỗi sợ, gã luôn nghĩ, và đánh vào nỗi sợ của kẻ khác là cách mà gã hành nghề. Gã tìm ra nỗi sợ của cô rồi.

Nhưng nỗi sợ của chính gã thì gã vẫn chưa tìm ra.

"Nếu có ngày nào cô cảm thấy muốn vẽ, mong rằng cô sẽ tặng tôi một bức. Tôi sẽ đợi ít nhất tới lúc đó."

"Nhưng! T-tôi... tôi không thể..."

"Cô còn trẻ. Sẽ đến lúc cô có thể."

"Tôi đã nói là không thể!" Cô tung nắm đấm xuống giường. Tiếng sấm giật đùng đoàng ngoài cửa sổ.

Trường nhận thấy rằng không chỉ nắm tay mà cả cánh tay của cô cũng đang run rẩy. Điều đó làm gã thấy hiếu kì. Gã chưa từng thấy phản ứng mạnh mẽ như vậy từ cô bao giờ cả. "OK thôi, nếu cô nói thế. Cứ bình tĩnh từ từ thôi. Cô thở sâu đi."

Cô mất nửa phút nữa để trấn tĩnh. Cô cụp mắt xuống, nói với gã bằng một giọng lầm bầm, run run, "Anh làm tôi nhớ đến bố tôi."

Bố cô từng luôn khen cô vẽ đẹp. Cô không còn nhớ quá nhiều về ông, vì ông cũng tệ hại hệt như mẹ cô mà thôi: rượu chè, cờ bạc, đánh đập vợ, đánh đập con. Nhưng khi ông không lè nhè, không nát rượu, ông là một con người tốt.

Tất cả những điều bố cô từng nói ập lại với cô, vang lên trong tâm trí cô như một bản hỗn tấu của những lời thì thầm đứt quãng; một tia hạnh nhân trong biển xám xịt; một chút mịn màng trong một đống thô ráp.

"Đẹp đấy con. Sao không nộp cho hội chợ của huyện?"

"Đẹp đấy con. Sao không vẽ thêm vài cái cây đằng kia nữa cho nó hài hòa?"

"Đẹp đấy con. Phải chăng bố mày có chút tiền... có khi tranh của con đã được lên báo rồi."

Mỗi khi cha cô nói với cô điều gì đó khích lệ, giọng ông lại mang sắc hồng. Hồng tươi.

Vy đã luôn nghĩ rằng có thể do lỗi của cô mà bố cô trở rơi vào con đường lầm lỗi. Có lẽ ông lão đã kỳ vọng quá nhiều vào con gái mình và không thể đối mặt với sự thật rằng cô gái nhỏ của ông đã dành nhiều năm cuộc đời tô vẽ nguệch ngoạc mà chẳng đem lại bất cứ thành quả gì.

Có lẽ cô cũng sẽ làm Trường thất vọng thôi. Không, không phải là "có lẽ". Là "chắc chắn". Ý nghĩ về việc khiến một người nữa trong đời mình thất vọng khiến cô kinh hãi.

Cô có muốn vẽ cho gã một bức không? Có lẽ là có. Nhưng cô không đủ tài năng để làm điều ấy. Cô còn chẳng nhìn thấy các âm thanh một cách rõ ràng nữa.

Gần đây, những màu sắc cứ nhạt dần, dù âm thanh vẫn không thay đổi. Tiếng chim hót có màu xám. Tiếng nước chảy có màu xám. Tất cả mọi thứ, đều xám xịt.

"Bố cô mất rồi hả?" Trường hỏi.



"Ừ."

"Ai rồi cũng đến lúc ấy cả."

Bà bán nước trà đầu ngõ từng nói những cô gái thường cảm nắng trước những người đàn ông giống với bố đẻ của mình. Có lẽ, Vy đồng tình với điều đó.

"Tôi muốn tặng anh một thứ. Một món quà trước khi anh đi." Và món quà sẽ không phải là một bức tranh. Nó sẽ không bao giờ là một bức tranh. Nhưng đây là tất cả những gì Vy có. Đây là tất cả những gì mà một kẻ thảm hại, vô vọng như cô có thể cho một người đàn ông như Trường.

"Cái gì?"

Cô ngồi lên đùi gã, hai tay ôm lấy cặp má đen nhẻm, dày trơ của gã. Cơ thể cô gầy gò, trắng bệch, chân tay khẳng khiu. Cơ thể hắn cứng đơ, đen xạm, vai to bắp ụ.

Cơn mưa rào qua đi chóng váng hệt như cách nó đến. Một vệt nắng hắt qua cửa sổ vào căn phòng u ám, chiếu xuống má Trường, vắt lên những đốm tàn nhang trên mũi anh. Khi Vy tiến lại gần hơn, những tia sáng vụt tắt và nhấp nháy, lướt từ mũi anh đến đôi môi hồng hào đang run rẩy của cô.

Cô nhắm mắt. Gã mở mắt.

Họ hôn nhau.

Môi cô lướt qua môi gã, rón rén, thận trọng, như một làn gió thu lướt qua, vừa đủ lâu để gã có thể hít hà hơi thở cùng với hương vị son môi của cô. Cô ấy có vị như sirô ngọt vậy, Trường nghĩ. Gã cố gắng đưa lưỡi vào giữa môi cô, nhưng nhanh chóng nhận ra cô còn lâu mới chuẩn bị tinh thần cho những bước tiến của anh. Gã kìm mình lại; thay vào đó, đầu lưỡi của gã lướt trên môi dưới của Vy, vừa đủ để cô rùng mình — kiểu rùng mình kích thích và gợi cảm.

Cô chưa bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì như vậy trước đây. Cô muốn mở đôi môi để chào đón gã, nhưng mỗi lần cô cố gắng, cơ thể cô lại căng cứng. Và mỗi khi cô căng thẳng, Trường lại liếm môi dưới của cô một chút. Từng chút một. Từng chút một.

Và từng chút một, gã đang cướp đi lý trí của cô. Hơi thở của cô bắt đầu nặng nhọc, và hơi nóng từ cơ thể cô bắt đầu tỏa ra trên người gã. Cô mời mọc gã, và gã nhấn chìm cô trong nụ hôn sâu nhất. Mềm mại và ướt át, sau đó dữ dội và rực rạo. Nụ hôn đầu tiên cô từng có.

Nó có màu hồng.

Lưỡi của họ gặp nhau, chạm nhau, quyện vào nhau. Hơi thở của họ trở thành một, một xúc cảm song hành, bâng khuâng, vô cùng.

Sau khi họ tách khỏi nhau, má của Vy nóng ra lên. Cô lấy tay che má quay đi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Trường khịt mũi. "Tôi tưởng là không được động vào môi cô mà?"

"Đừng trêu tôi." Giọng Vy lí nhí.

"Được thôi. Thế cô leo xuống khỏi tôi đi để tôi còn đứng dậy."

Cô làm theo, dù vô cùng chậm chạp. Cô không muốn rời khỏi gã, không một chút. Tại sao mình lại cảm thấy thế này? Mối quan hệ của họ đã luôn là mối quan hệ kẻ cung-người cầu, và lẽ ra nó phải tiếp tục là như thế.

Nhưng Vy chẳng còn có thể quay đầu sau nụ hôn đó. Giờ đây, cô đã cho phép mình bị tổn thương. Và cô đã bị tổn thương. Cô cảm thấy như tim mình vừa bị một mũi kim chích qua khi Trường hành động như thể nụ hôn của họ chẳng là gì cả, giống như những lần vui vầy vồ vập, vội vã khác mà gã đã có. Chắc hẳn gã đã làm điều này với rất nhiều cô gái trước đây rồi.

Cùng với ý nghĩ đó, cảm giác lâng lâng bắt đầu lắng dần.

Họ trao nhau những lời tạm biệt vô nghĩa, sau đó Trường mặc áo và bước về phía cửa. Trước khi đi, gã hỏi một câu mà lần nào gã cũng hỏi, "Hôm nay giọng tôi màu gì?"

Bên ngoài vang vọng những bọt nước sưng phù, ủ rũ, phồng rộp—những gì còn sót lại sau cơn bão vừa qua. Chúng len lỏi, thẩm thấu và nhỏ giọt qua mái nhà, cho đến khi tạo thành những giọt nhỏ trên trần nhà, tí tách nhỏ xuống sàn một màu tím mâm xôi.

Cô trả lời như mọi lần, "Đỏ. Đỏ như máu." Lần này, cô cố gắng để nó nghe tức giận hết mức có thể.