Giọng Anh Có Màu Gì?

Chương 18: Ngày 16 Tháng 9 Năm 2013




Viên quản ngục mở cửa phòng giam một lần nữa. Trường ngẩng mặt lên nhìn gã, đôi mắt bơ phờ.

"Ngày hôm nay phải không?" Gã hỏi.

"Không," viên quản ngục đáp, "Nguyễn Văn Trường, anh có người đến thăm."

"Mẹ nó..."

Gã chỉ biết một người duy nhất sẽ đến thăm gã: Phạm Tường Vy. Gã thực sự không muốn nói chuyện với cô hôm nay. Gã tưởng rằng mình đã nói rõ ràng quan điểm của mình ở lần cuối họ gặp nhau rồi: cô không thuộc về thế giới của gã. Một thế giới mà người ta ăn thịt lẫn nhau.

Gã có lựa chọn từ chối tiếp khách. Gã không dùng đến quyền đó.

Cô gái đã ngồi ở bên kia cửa kính, tay đặt hờ sẵn lên chiếc điện thoại, chỉ chờ nhấc nó lên. Gã cũng không tốn nhiều thời gian. Ngay khi viên quản ngục dứt câu 'hai người có một tiếng', gã nhấc máy lên.

"Sao cô lại đến đây nữa?" Gã hỏi.

"Tôi đem cho anh chút nem chua. Tôi nhớ anh nói rằng anh thích nó, và Sáng chỉ tôi chỗ mà anh hay mua nhất."

"Từ từ. Cô vừa nói là Sáng chỉ cô ư?" Đôi mắt gã choàng mở.

"Phải. Sáng bạn anh. Anh ấy xuất viện năm ngoái."

"À. Vậy tốt rồi." Trường thở phào nhẹ nhõm. Gã đã mơ cùng một giấc mơ đó mỗi đêm chợp mắt, hồi tưởng lại khoảnh khắc gã đấm gục người bạn thân nhất của mình. Gã đã nghĩ hắn ta sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Trường muốn hỏi liệu Sáng có phải là người giúp Vy tìm thấy gã không, và hắn ta hiện giờ ra sao. Nhưng Trường quyết định rằng gã không muốn biết. Ít nhất là không phải bây giờ. Lần đầu tiên sau bao nhiêu lâu nay gã thoát khỏi cảm giác tội lỗi, và mặc dù gã biết cảm giác này sẽ không kéo dài, nhưng ít ra gã không phải sống với sự thật rằng gã đã biến Sáng thành tên khùng dở hay liệt tứ chi suốt quãng đời còn lại.

Thay vào đó, gã hỏi, "Bọn họ cho mang đồ ăn vào cho người như tôi sao?" Gã còn chả nhớ đã từng nói cho cô biết.

"Họ kiểm tra hết rồi. Phải tới ba lượt ấy. Lật đi lật lại mãi thì còn gì là nem chua nữa. Mang cái gì cũng được, miễn không phải thuốc lá. Họ nói rằng nếu họ cho anh hút thuốc, anh sẽ phải ngốn cả bao mỗi ngày mất."

Khi cô cười khúc khích, Trường bắt được một chút phấn khởi từ cô. Cứ như thể cô ta thực sự vui vì gặp mình vậy, Trường nghĩ.

"Tôi đã nói là bao giờ cô trở thành họa sĩ thì tôi ngừng hút mà."

Cô không đáp, và gã cũng chọn không nói nữa. Thay vào đó, gã dành nửa phút chỉ quan sát khuôn mặt cô. Tóc cô ngắn lại đôi chút, hai bên gò má chẳng có một vết sưng tấy nào cả. Nếu có một thứ mà gã luôn thấy quyến rũ về ngoại hình của Vy, thì đó hẳn phải là đôi mắt. Đôi mắt long lanh như biển hồ đầy, tưởng chừng như chứa cả thế giới trong đó. Một thế giới của riêng cô.

Nhưng kể cả thế, ai cũng có thể có một đôi mắt đẹp. Kể từ lần đầu gặp nhau, gã đã cố gắng ngộ xem điểm gì về cô khiến cho hắn quan tâm tới cô hơn người khác. Nhưng gã chẳng thể. Trường cho rằng bản thân mình quá ngu si để có thể hiểu được ý niệm về việc quan tâm tới một ai đó, ý niệm về tình yêu.

Vậy nên khi Vy bước vào đời hắn, hắn rối bời.

"Anh nhìn gì vậy?" Cô hỏi.

"Đầu tóc cô gọn gàng hơn rồi đấy."



Tường Vy vô thức sửa lại tóc mái, cặp má cô hồng lên đôi chút. "Trông có đẹp không?"

"Đẹp."

"Cảm ơn anh."

"Không có gì."

Cô trao cho gã một nụ cười ngượng ngùng. “Khi bạn ra khỏi đây, anh sẽ có thể nhìn thấy tôi trong cột tóc đuôi ngựa đấy. Hoặc có thể là để tóc xoăn, tùy hứng tôi thế nào. Nhưng nếu thế thì trông tôi sẽ giống như mấy cô chủ ki-ốt trung niên mà bán mấy đồ tạp hóa nhập khẩu từ Trung Quốc ấy. Nhưng thế cũng ổn mà. Tôi có thể dựng nên một ki-ốt bên cạnh tiệm bán đồ ăn mà anh sẽ mở và chúng ta có thể bán cả đồ ăn và mấy cái móc khóa nhỏ cho tụi học sinh.”

“Rồi nếu chúng nó mua từ cả hai cửa hàng thì sẽ được giảm giá, nhỉ? Tôi thích ý tưởng đó ấy, cô nữ doanh nhân sành sỏi à.” Trường tặc lưỡi. Cô ta nói chuyện như thể mình sẽ có ngày ra khỏi đây vậy.

“Có lẽ tôi cũng có thể vẽ vời linh tinh cho tụi nhỏ luôn. Tôi có thể tặng cho chúng những bức vẽ nhỏ về khủng long hoặc mèo kitty hoặc bất kỳ nhân vật hoạt hình nào mà khi đó chúng nó xem. Giống cái cách mà người ta hay cho mấy cái thẻ bài siêu nhân vào trong lốc sữa hộp ấy. Chắc đó là cách để cải thiện doanh thu. Cơ mà tôi không chắc liệu bọn trẻ sẽ thích những bức vẽ của tôi hay không.”

“Tất nhiên chúng sẽ thích rồi. Nếu bọn nó mà không thích ấy, để tôi đưa cho chúng mấy bức vẽ của tôi. Xem đến lúc đó chúng nó thấy thế nào.”

Vy cười khúc khích, nhưng rồi cuộc trò chuyện lắng xuống. Cô muốn mở miệng để phá vỡ sự im ắng nhiều lần, nhưng cô chẳng biết nói gì cả.

Cuối cùng, Trường thở hắt. Chắc lại đến lượt mình phải nói rồi. "Cô có mang cây bút chì theo không?"

"Sao cơ?" Vy tròn mắt.

"Cây bút chì. Cô luôn mang nó theo người, phải không?"

Gã làm cô bất ngờ. Không có nhiều người cố chấp tới mức nhắc lại về chiếc bút chì của cô mọi lần họ gặp nhau, hay bất cứ thứ gì liên quan đến hội họa.

Cô từ từ lấy nó ra khỏi túi xách. Như một phản xạ, cơ thể cô run lẩy bẩy. Không chỉ tay cô, mà cả vai, cả thân trên của cô đều run.

"Cô có thể đặt tay lên cửa kính không?" Gã chỉ tay.

"Như thế này sao?"

"Ừ."

Cô áp tay mình vào cửa kính. Chiếc bút chì dính chặt lên đó. Răng cô cắn vào môi, đôi mắt cụp xuống. Gã nhìn cô một cách hiếu kì.

"Thở sâu vào nào," gã nói.

Cô gật đầu.

"Cô còn phải vẽ mấy con khủng long cho tụi nhỏ chứ," gã lại nói.

Cô lại gật đầu.



Gã tiếp tục, "Chúng không còn run nhiều như trước nữa, phải không?"

"T-tôi không biết. Tôi không để ý."

"Cô thợ vẽ này. Tôi từng kể cho cô chuyện này chưa... Khi tôi còn là đứa con nít, có một thằng trong xóm luôn bắt nạt tôi.

"Người ta gọi nó là Bảo béo vì cái bụng nó rung rinh khi nó chạy," cô nói.

"Thế là cô vẫn còn nhớ." Gã nở nụ cười lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, và nó vẫn không mất đi vẻ dịu dàng mà Vy từng thấy mỗi lần gã cười với cô. "Ngày nào, thằng đó cũng bắt nạt tôi. Trong suốt ba năm trời."

"Có lần nó cầm cái gối rồi dí anh cả phút đồng hồ không thở được. Nhưng anh vẫn không chống trả và khúm núm mỗi khi nó ở quanh."

"Đúng rồi. Cho đến khi tôi đến tuổi thanh niên, tôi lớn hơn nó. Tôi chặn đường nó đi về nhà, rồi cầm cây gậy tre quật nó vỡ mũi, mồm chảy máu toe toét. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng chẳng có gì trên đời đáng sợ cả. Chỉ là cô đã đủ lớn để đập nó nát bét hay chưa thôi. Thế thì cô thợ vẽ, tôi hỏi cô này. Liệu cô đã đủ lớn để đối mặt với cuộc đời chưa?"

"Anh bảo anh cho tôi ba năm. Từ lúc nói chuyện đó cũng chưa đủ ba năm mà."

"Tôi chưa chắc có thể đợi đủ ba năm đâu."

Người cai ngục già giả vờ ho khan, và Trường biết thời gian không còn nhiều.

"Tôi biết." Vy quay đi, bàn tay nắm chặt chiếc bút chì.

"Tôi vẫn đợi bức tranh của cô," Trường nói.

Vy không đáp.

***

Ba giờ đêm, và Trường không ngủ được. Gã đã trải qua nhiều đêm như thế này, và cứ khi nào gã bắt đầu lim dim, một ý nghĩ vô dụng nào đó sẽ lại ập vào đầu hắn. Chúng sẽ luôn là những kỉ niệm tồi tệ. Những cuộc đánh đấm gã đã trải qua. Những nắm đấm gã đã vung. Bãi lầy đầy máu và nước bọt trào ra khỏi miệng Sáng khi gã choảng cậu ta bất tỉnh.

Những tội ác mà gã đã gây ra.

Trường đã cố lấp đầy tâm trí bằng những kỉ niệm đẹp, nhưng gã chẳng có là bao. Gã chỉ muốn thôi nghĩ mà thôi, và chết đi là cách dễ nhất. Những ngày trong ngục tù quả thực như địa ngục—bắt một người chẳng còn lí do nào để sống tiếp tục sống, có lẽ là một trong số những điều ác độc nhất mà một người có thể làm với một ai đó. Gã sẽ luôn phải ở một mình với những suy nghĩ không phê pha, không ma mị, không ảo giác. Và chúng tệ vãi ***. Chúng là sự dày vò khiếp đảm hơn bất kỳ vết cắt thể xác nào mà gã từng phải chịu đựng.

Vậy nên gã cứ mở mắt thao láo mà chờ đợi. Chờ ngày gã được ban chết.

Đêm đó, Trường nghĩ về điều đau đớn nhất: Vy.

Không rõ Vy tới đây có phải để cười nhạo vào mặt gã không. Hay cô tới để phỉ nhổ gã? Gã đã cấm cô chết một lần, liệu cô có cảm thấy điều đó là độc ác? Gã muốn nghĩ như vậy. Nếu chẳng ai trên đời quan tâm tới gã, mọi thứ sẽ đơn giản hơn nhiều.

Họ đằng nào cũng đâu thuộc cùng một thế giới.

Đáng lẽ gã đã không bao giờ nên đồng ý tiếp chuyện với cô. Gã đã phải từ chối thẳng thừng khi viên quản ngục thông báo rằng có người muốn gặp gã. Giờ đây, khi thấy cô đối xử tốt với mình, gã chẳng biết phải nghĩ gì nữa.