Giữ Chặt Tay Anh

Chương 4: Giúp Cao Trí




Như thường ngày, An Kỳ bước vào cổng bệnh viện với các thực tập khác. Trong khi các bạn khác nhao nhao về bác sĩ Cao Trí là hot trong bệnh viện vừa đẹp trai lại tài giỏi, rồi bệnh nhân ở phòng 405 bị đau bụng hôm qua phải mổ cấp cứu gấp vì đau ruột thừa...thì An Kỳ vẫn trầm tĩnh sải bước trên đôi giày Nike bản giới hạn. Vì tối qua để hoàn tất những bước cuối cùng của nghiên cứu về xương nên cô đã thức gần như xuyên đêm. Nghiên cứu của cô là dựa trên thực tế ở một bệnh nhân bị thoái hoá xương chậu, dẫn tới ảnh hưởng tới xương chân và việc đi lại. Không chỉ vậy, ở kiếp trước cô đã tham gia dã chiến ở LiBang, cô đã hoàn thành nhanh hơn dự kiến về nghiên cứu. Kinh nghiệm với hàng trăm bệnh nhân, An Kỳ đã có bước đột phá rất nhiều. Nghiên cứu này ở kiếp trước đã được cô áp dụng thành công cho cứu chữa rất nhiều bệnh nhân, cùng với kết hợp giữa châm cứu và Tây y giúp cho nhiều bệnh nhân có thể đi lại nhẹ nhàng hơn. Tuy nhiên mọi thành công và danh lợi lại thuộc về tay Thanh Tùng. Lúc đó cô nghĩ làm bác sĩ là cứu người nên cô đã không suy nghĩ việc khác nhiều. Tuy nhiên kiếp này cô sẽ giữ tất cả những thứ thuộc về mình đáng có.

An Kỳ báo danh lên danh sách có mặt cùng với mọi người. An Kỳ được bác sĩ Cao Trí điều đến phòng Tô Lâm. Ai cũng ghen tị vì An Kì may mắn, được bác sĩ giỏi nhất về xương quan tâm, không chỉ vậy lại được chăm sóc bệnh nhân phòng VIP. “ Người ta xinh đẹp thế mà, chắc lại câu dẫn được bác sĩ Cao Trí rồi nên được quan tâm phải thôi.” Một giọng điệu ganh ghét vang lên, cố tình nói cho An Kỳ nghe. Nguyễn Mai chặn họng:” Cậu mà cũng đòi so với cậu ấy hả. Cậu nghĩ mình là ai. Với một người lấy ven cho bệnh nhân mà khiến họ bị vỡ ven thì tôi nghĩ cậu nên câm cái mồm vào. Ngực to não phẳng chỉ có vậy thôi. Thành tích không bằng ai mà còn lắm lời. Với lại, bác sĩ Cao Trí là một người dễ bị sắc đẹp dụ dỗ hả. Sao cậu có thể có cái suy nghĩ đến đứa trẻ cũng không ngửi nỗi thế? Mình nghĩ cậu nên vào khoa thần kinh đăng kí một xuất bệnh nhân đi hả.

“Cậu…”

Cô bạn Ngọc Bích kia không thốt nên lời. Nguyễn Mai kéo tay An Kỳ đi ra ngoài phòng trực với tâm thế cao ngạo và chiến thắng. An Kỳ nhoẻn cười: cảm ơn bạn thân yêu.

“ Ôi bạn tôi, bạn sao có thể nói lời khách sáo thế. Bạn không biết chúng ta là gì sao mà phải nói như vậy. Với lại hôm qua cậu lại thức khuya sao không gọi mình đến giúp một tay. Cậu cứ ôm như vậy, kiệt sức, bố mẹ cậu lại lo lắng lắm.

“Ừ, thôi cậu đến phòng bệnh thăm bệnh nhân để tiêm với các chị đi. Mình đi thăm bệnh nhân của mình đây nhé. Bai bai.”



Bác sĩ Cao Trí gọi ngược An Kỳ lại đưa cho cô một cốc cà phê đắng.” Tôi nghe nói em thích cà phê, đúng lúc cũng là sở thích của tôi nên tiện thể.”

An Kỳ ngơ ngác cầm cốc cà phê và nói cảm ơn. Cô nhấp một ngụm cà phê và khen ngon. Hai người vừa đi vừa thảo luận về xương của bệnh nhân Tô Lâm. Càng nói, Cao Trí càng ấn tượng với An Kỳ về những điều cô nói. “ Nghe em nói, tôi nghĩ kiến thức của em thật là kinh ngạc. Ai không biết lại nghĩ em đã là bác sĩ nhiều năm kinh nghiệm cơ đấy.

An Kỳ cười. Hai người cuối cùng cũng đến được phòng bệnh cuối hành lang. Ly cà phê uống dở được bỏ vào thùng rác bên cạnh. An Kỳ mở cửa phòng, đang định bước vào thì tiếng chuông điện thoại của Cao Trí vang lên, hiển thị trên màn hình điện thoại là mẹ. Bắt máy, sắc mặt của anh tái nhợt. Cao Trí nói hôm nay cô theo dõi tình hình của bệnh nhân và báo cáo lại sau khi anh kết thúc ca mổ. Cao Trí vội vàng chạy đi. Thấy sự lo lắng trên khuôn mặt Cao Trí, cô nhớ thời gian này kiếp trước hình như bố của Cao Trí bị một tài xế say rượu tông phải. Bác bị gãy xương sườn đâm ngược vào sát tim.Trong quá trình mổ, bác bị tai biến suy thận cấp, máu hiếm ở bệnh viện lại hết, đi mượn ở bệnh viện khác không truyền kịp thời, cộng với tim chịu áp lực quá lớn dẫn đến tử vong. Điều này khiến cho Cao Trí sau này ám ảnh, tinh thần sa sút rất nhiều. Anh luôn tự dằn vặt bản thân vì sao lại không cùng nhóm máu với bố, rồi khả năng của mình chưa tốt. Khiến chất lượng công việc ảnh hưởng, làm mất đi một bác sĩ tài năng. Thực ra lúc đó cô không ở đó, mà cô đang ở LIBang, chỉ khi về nước cô mới nghe đồng nghiệp kể lại. Do đó, An Kỳ nhìn vào đồng hồ còn sớm, liền chạy theo Cao Trí đến chỗ phòng cấp cứu.Nhìn thấy bệnh nhân đúng như những gì mình đã nghĩ, bước ra hành lang, cô lại thấy mẹ của Cao Trí vừa ngất được đưa vào hồi sức, thì An Kỳ đang băn khoăn không biết làm thế nào. Điều cấp thiết lúc này là tìm được người có nhóm máu hiếm RH- này. Cô nhớ tới Nguyễn Mai cũng mang nhóm máu này. Lần khám sức khỏe gần đây nhất ở bệnh viện, Nguyễn Mai từng nói đùa rằng: mình mang nhóm máu hiếm RH-, mình là người đặc biệt. “

An Kì nhanh chóng gọi điện cho Nguyễn Mai chạy đến. Hỏi cô ấy về nhóm máu, và nói cho cô ấy nghe tình hình. Nguyễn Mai không hiểu vì sao An Kỳ lại biết những chuyện đó, nhưng cô vẫn nghe lời An Kỳ. An Kỳ đang định dẫn cô vào phòng hiến máu thì nghe y tá hớt Hải chạy từ phòng cấp cứu ra nói to: ai có nhóm máu RH - không. Hiện tại bệnh nhân đang cần máu gấp. “ Có” An Kỳ dơ tay, và chỉ vào Nguyễn Mai. Nguyễn Mai theo y tá vào phòng lấy máu với ánh mắt ngơ ngác.

An Kỳ thở phào. Giờ chỉ còn việc là chờ đợi. Cô trở về phòng VIP để làm tiếp công việc của mình. Tô Lâm đã tỉnh, người nhà của Tô Lâm đang cho anh ăn cháo. Cô nhìn vào tình hình của bệnh nhân hôm nay đã đỡ hơn rất nhiều. Cô nhìn vào ngón chân thấy đã bớt thâm thì là xương đang liền. Cô kêu cử động ngón chân thì hắn nói chỉ còn hơi đau. An Kỳ dặn dò uống thuốc theo bác sĩ kê, vẫn nên nằm im trên giường tránh xương bị lệch.

Tô Lâm hôm nay nghe lời răm rắp, không dám nói câu nào. Nhìn An Kỳ vẫn thấy sợ hãi vì hôm qua cô đã cầm một cái kiêm tim khổng lồ dọa cho một trận. An kỳ hài lòng về điều đó.