Giữ Chặt Tay Anh

Chương 5: Băng bó cho Tô Diễn




An Kỳ kiểm tra lại phim chụp của Tô Lâm thì thấy suy đoán của mình là chính xác. Tô Lâm ngắm An Kỳ một lúc, càng ngắm càng say. Anh nói:

- Cô chỉ là thực tập ở đây thôi à. Cô có muốn được làm chính thức ở đây không. Thực ra cái bệnh viện này là sản nghiệp của Tô gia nhà tôi, chính xác hơn là của chú nhỏ tôi. Tôi thấy cô cũng được lắm. Nếu muốn, tôi sẽ để cho cô làm bác sĩ chính thức ở đây. Chỉ cần cô theo tôi. Ok

An Kỳ nhìn Tô Lâm bằng ánh mắt cười nhạo như nhìn một kẻ ngốc. Nhưng cô vẫn thản nhiên nói:

- Cảm ơn nhưng tôi không cần. Tôi muốn đi lên bằng thực lực. À, với lại tôi là bác sĩ, mắt tôi 10/10.

- Mắt cô 10/10 thì có liên quan gì…áaaaaaaa. Cô tiêm sao không nói sớm. Cô….

- Tôi nói thì còn gì thú vị.

- Ý cô ấy nói, mắt cô ấy 10/10 nên không thích một kẻ ngu ngốc như cháu. Lớn như vậy còn sợ tiêm.

Tô Diễn bước vào mang mùi đàn hương thoang thoảng. Lòng An Kỳ chạy loạn xạ. Nhưng bên ngoài cô vẫn bình tĩnh xử lý nốt kiêm tim cho vào bao rác của xe tiêm.

- Tình hình của cháu tôi khả quan hơn chưa. Trong tuần này có thể xuất viện được không?

An Kỳ mỉm cười nhìn Tô Diễn.

- Tình hình đã tốt hơn rồi. Vấn đề xuất viện tôi nghĩ không sao.Tuy nhiên người quyết định là bác sĩ Cao Trí. Nếu bệnh nhân muốn, lát nữa tôi sẽ đề xuất ý kiến với bác sĩ Cao Trí ở đây.

Tô Diễn cũng nhìn vào khuôn mặt của An Kỳ. Gật đầu như đồng ý.

- Cháu muốn về nhà. Cháu không muốn ở đây nữa. Nằm đây chán chết đi được, chẳng có gì để chơi cả. Với lại ở với một người muốn ế bằng thực lực này thì cũng mệt mỏi lắm.

Tô Diễn xoay người mở cửa sổ rồi ngồi xuống ghế chờ bên cạnh. Anh quay sang nhìn Tô Lâm lần nữa, thì lúc này An Kỳ cũng đã chú ý đến vết thương trên cổ của Tô Diễn. Đó giống như một vết cứa của vật sắc nhọn. Vết thương có vẻ đã được xử lý lau qua, tuy nhiên giờ nó đang rỉ máu vì không được băng bó lại. Cổ áo sơ mi trắng đã thấm một chút máu. Màu đỏ trắng xen lẫn nhau như chói mắt lạ thường. Không biết do tâm lý hay thói quen nghề nghiệp mà cô bước lại gần Tô Diễn định giơ tay lên chạm vào vết thương trên cổ anh. Bất ngờ Tô Diễn quay mặt lại, tay của An Kỳ lại lượt qua môi của Anh. Cả hai như lỡ đi một nhịp tim. Khi Tô Lâm nói to:

- Sao cô lại đứng gần chú của tôi như vậy. Chú của tôi bị dị ứng với phụ nữ, cô có tin chú tôi bẻ tay của cô đi không.



- Tôi là bác sĩ. Tôi nhìn thấy vết máu. Đang muốn xem vết thương như thế nào.

Tô Diễn lúc này mới có cảm giác hơi xót ở cổ. Đó là vết thương lúc nãy bị tập kích bất ngờ, một mảnh vỡ kính cửa sổ đã văng vào. Anh định đưa tay lên sờ, thì An Kỳ đã ngăn tay anh lại.

- Để tôi.

An Kỳ lâý bông tiệt trùng lau sạch vết thương. Sau đó dán băng gạc lên. Thao tác thành thạo. Bên tai là tiếng lải nhải của Tô Lâm.

- Cô là người phụ nữ may mắn đầu tiên sau bà dì của tôi được chạm vào chú tôi đấy. Chú ấy không thích phụ nữ đâu. Tôi nhớ có lần có một nhân viên mới vào, cô ta giả vờ ngất xỉu để xà vào lòng chú tôi, mà cô ta không chỉ bị đuổi việc mà còn bị làm cho gãy tay đó. Nên không biết lần này cô có bị đuổi việc như thế không?

Tô Diễn quay sang nhìn An Kỳ, bất ngờ chạm vào ánh mắt của cô.

- Cô nghĩ sao?

- Tôi nghĩ nên ném anh ta vào công trường đang thi công để anh ta làm bốc vác. Thế mới hết nói lung tung.

- Nhưng hiện tại chưa được.

- Ồ, vẫn xót cháu.

- Hiện tại chân nó đang bị thương.

Cả hai nói đến đây thì dừng. Tô Lâm nhìn thấy 2 người như đang bỏ lơ mình. Anh ta cảm thấy thật là một sự xỉ nhục với bản thân. Biết mình không thể làm gì hơn, anh ta nằm bẹp xuống giường và nhắm mắt.

Tô Diễn không hiểu vì sao không có sự bài xích với cô gái này. Cảm giác được cô đụng chạm thật thoải mái. Có cảm giác thật hưởng thụ.

- Thực tập mà có vẻ như cô rất thành thạo.

- Đúng vậy. Bài học cơ bản thôi.



Miệng nói nhưng mắt của cô cứ nhìn xuống yết hầu đang lên xuống của Tô Diễn. Nó chuyển động nhịp nhàng lên xuống thật hấp dẫn ánh mắt cô. Như vô thức, cô muốn dơ tay chạm vào. Một người muốn chạm và một người đồng ý cho chạm.

- Tôi nghĩ chỗ đó không phải chỗ bị thương đâu nhỉ?

- À vâng. Tôi lệch tay.

An Kỳ vội rụt tay về. Quay mặt kéo xe tiêm ra ngoài cho chị y tá. Đóng cửa phòng lại cô mới lấy lại bình tĩnh, đúng là nhan sắc hại người mà. Trong phòng cũng có người ngoài mặt điềm tĩnh nhưng hai tai đỏ dần lên, họ khan một cái, anh đứng lên về phía cửa sổ châm điếu thuốc. Rít vào một hơi, khói thuốc lượn lờ trước mặt, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa.

An Kỳ bước vào phòng trực ban. Bấm điện thoại ship một cháo yến vì ở căng tin bệnh viện không có, sau đó cô lấy một số bệnh án của bệnh nhân đọc đi đọc lại liên quan đến điều trị thoái hoá xương và nối xương. Có một bệnh án của bệnh nhân Đỗ Mỹ Linh 56 tuổi làm cô chú ý. Vì đó là người được cô chữa trị kiếp trước đã khỏi bệnh đầu tiên, ghi dấu mốc quan trọng trong sự nghiệp điều trị thoái hoá xương của cô. Vì say sưa đọc và suy nghĩ, cô quên mất thời gian ăn trưa. Đến khi shipper gọi điện cô mới giật mình nhận và nhận đồ đi tới căng tin bệnh viện. Tất cả mọi người đều đã tập trung ở căng tin hết. Cô nhìn quanh quẩn mà cũng không thấy Nguyễn Mai. Cô bấm số cho cô ấy. Nguyễn Mai bước vào với sắc mặt còn hơi xanh. An Kỳ đẩy cốc sữa nóng vừa mua và xuất cháo cho Nguyễn Mai. Nguyễn Mai nhìn cô bạn của mình rồi ngồi xuống. Mùi cháo thơm phức sộc vào mũi làm cái bụng của Nguyễn Mai cồn cào.

- Ăn đi. Mình biết cậu vừa truyền máu xong. Mình gọi cháo này ăn vào để bù. Cảm ơn cậu nhé

Vừa húp xì xụp bát cháo, Nguyễn Mai vừa lắc đầu. Khi ăn hết miếng cuối cùng, Nguyễn Mai cầm cốc sữa tu cạn một hơi. Ợ một tiếng thoả mãn, Nguyễn Mai mới chăm chú nhìn vào An Kỳ.

- Trước tiên mình thông báo cho cậu biết một tin tốt là bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Thứ hai cậu mau giải thích với mình mọi chuyện ngay bây giờ. Cậu có biết mình như một kẻ bị động không hả. Cậu nói mình sẽ làm, nhưng ít nhất cậu cũng nên cho mình biết chuyện được chứ?

- Được thôi. Trước tiên mình cảm ơn cậu đã đồng ý giúp mình cho máu. Mình biết bệnh nhân đó, biết chú ấy là mang nhóm máu hiếm. Lúc trông thấy chú ấy như vậy, mình nghĩ là cần phải có máu để truyền, nên mình nghĩ ngay đến cậu. Lúc đó gấp quá nên không giải thích cụ thể được. Cậu thật vĩ đại, cậu vừa cứu một mạng người rồi đó. Thôi, tha lỗi cho mình nhé.

- Không phải chuyện cứu người. Cậu biết ông ta là ai không. Là bố của bác sĩ Cao Trí đó. Làm mình lo chết đi được. Chẳng may bác ấy có chuyện gì, thì mình cũng cảm thấy áy náy.

- Không cho cậu mới thấy áy náy. Chứ giờ cậu vừa là người cứu sống chú ấy mà. Đúng không? Nên cậu chính là ân nhân của chú ấy. Không chỉ vậy, chẳng phải cậu thích Cao Trí à. Là cơ hội tốt.

- Nói vậy, ai nói với cậu thế. Mình không muốn chơi với cậu nữa. Mình còn chưa hết giận đâu.

- Ây, cậu ăn cháo mình mua là đồng ý rồi nhé.

- Không, không…

Hai người vợt qua vợt lại cười nói vui vẻ. An Kỳ càng vui vẻ hơn khi biết mình đã giúp được một người thoát khỏi cửa tử. Tạ ơn ông trời.