Gửi Mr. Hà Mến Thương Của Em - Đường Lục Nhất

Chương 2




Gửi Mr. Hà mến thương.

Mr. Hà mến thương, một đêm sau khi ly hôn với anh, em đã mơ một giấc mơ, em mơ thấy anh hồi học cấp ba, mơ thấy anh trong trận bóng tranh giải trường.

Kỹ năng chơi bóng của anh không xuất sắc, chỉ là trong mắt em chỉ có một mục tiêu duy nhất.

Đó là kỳ đầu tiên của lớp 12, trường học tổ chức một cuộc tranh tài bóng đá, các lớp đều phải tham gia.

Sau khi biết anh cũng tham gia, em bắt đầu tìm đủ loại lý do để kéo nhỏ bạn thân đến sân bóng tản bộ, nói một cách hoa mỹ là nhằm mục đích kết hợp giữa học hành và nghỉ ngơi, thư giãn sau giờ học.

Sau đó cô ấy phát hiện a rằng em đến đó chỉ để nhìn lén anh thì suýt chút nữa đã bóp chết em. Cô ấy hỏi em sao có thể giấu diếm cô ấy chuyện em thích anh, đã thế lại còn thích nhiều năm như vậy.

Thực ra em cũng không biết sao bản thân giấu diếm được tất cả mọi người như vậy, có lẽ là do lúc còn trẻ vô cùng tự ti, hoặc cũng có thể là em biết bản thân không bao giờ có thể trở thành người mà anh yêu.

Trận thi đấu lần đó kéo dài ròng rã hai tháng, lớp của anh đã thi đấu xuất sắc và lọt vào trong vòng chung kết.

Trong trận chung kết, ban tổ chức sắp xếp cho tất cả các lớp đi xem trận đấu giữa hai lớp. Ngày đó em ngồi ở trên khán đài, lẳng lặng nhìn anh trên sân bóng đổ mồ hôi như mưa.

Đối với em mà nói, anh vẫn luôn như thế: anh giống như ánh nắng chói chang, cực kỳ thu hút em, khiến em không nhịn được muốn tới gần nhưng cuối cùng vẫn chùn bước.

Mr. Hà mến thương, có lẽ mãi mãi anh sẽ không hiểu được, chai nước trong trận đấu hôm đó anh uống thực ra không phải là chai nước của anh mà là chai nước đã bị em lén đổi. Chai nước vốn dĩ là của anh hiện tại vẫn nằm trong thùng đồ của em.

Trận đấu đó lớp anh không đoạt được giải quán quân, sau khi chúng ta ở bên nhau rồi, em có hỏi anh chuyện này, em nói trận đấu kia không giành được chiến thắng anh có cảm thấy tiếc nuối hay không.

Anh nói không, anh nói lớp khác thắng cũng được, chỉ cần lớp anh vui là được rồi.

Người bạn thân nhất của em, người học cùng lớp với anh khi còn đi học đã nhắc đến anh, cô ấy nói cô ấy cảm thấy anh vô cùng bạc tình bạc nghĩa, không hiểu sao lại có nhiều cô gái thích anh như vậy.

Mr. Hà mến thương, những người không hiểu anh đều cảm thấy tính cách anh lạnh lùng, xử sự bạc tình bạc nghĩa, luôn thờ ơ, không quan tâm với tất cả mọi chuyện, nhưng em biết anh thực sự là người ấm áp, tốt bụng, nhiệt tình và ngay thẳng, rất giống với mẹ của em, đều là người tốt nhất trên thế giới này.

Trong những năm mới biết yêu, kìm lòng không đặng mà yêu anh.

Thích Ca Mâu Ni đã từng nói một câu thế này: “Bất kể bạn gặp ai, người đó đều là người bạn nên gặp trong đời, chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, sự xuất hiện của người đó chắc chắn sẽ dạy cho bạn điều gì đó.”

Mr. Hà mến thương, mặc dù em luôn hối hận vì những gì xảy ra giữa chúng ta, vẫn luôn cảm thấy buồn phiền vì chuyện anh không yêu em thế nhưng em cũng vẫn luôn cảm kích anh, bởi vì anh xuất hiện mới cho em biết được thế nào là yêu một người.

Yêu một người từ trước đến giờ không phải là chiếm hữu và ép buộc, yêu đến mức hèn mọn là thỏa mãn, yêu đến cùng cực là buông bỏ.

Mr. Hà mến thương, thực ra em không phải là thánh mẫu, đôi khi em cũng hy vọng đến đêm anh sẽ khó chịu, sẽ hối hận vì không yêu em; có khi tất nhiên cũng hy vọng anh thường xuyên mơ thấy em, nhớ nhung em.

Đại hội thể dục thể thao lớp 12, cuối cùng em cũng gom góp được dũng khí chủ động tìm anh để bắt chuyện nhưng tìm khắp cả sân bóng cũng chẳng thấy bóng dáng anh. Đêm đó, em ngồi một mình trong lớp học tối om khóc thầm rất lâu.

Sau khi kết hôn, em giả vờ như vô ý nhắc đến chuyện này với anh, anh nói đêm đó thầy vật lý tìm bọn anh để sửa lại bài thi vật lý.

Thì ra ngay từ khi bắt đầu, câu chuyện giữa chúng ta đã chắc chắn là bỏ lỡ. Nói về thấy vật lý của anh, em đột nhiên nhớ đến một chuyện rất buồn cười.

Kỳ thi trắc nghiệm cấp tỉnh vào năm lớp 12 ấy, lớp vật lý của anh rối tinh rối mù, thầy vật lý của anh tức tới mức chạy đến lớp anh nổi giận sau giờ tự học buổi tối.

Lúc đó, tình cờ em đang chờ bạn thân ở cửa lớp anh thì thấy anh đi từ nhà ệ sinh ra, thấy thầy vật lý đang đứng mắng chửi thì anh không chút do dự rời đi. Lúc ấy, nhìn dáng vẻ anh vỗ ngực chạy trốn cực kỳ buồn cười.

Mr. Hà mến thương, trong chiếc hộp bảo bối của em chứa rất nhiều hồi ức, không chỉ có chai nước chưa uống, còn có vỏ kẹo cao su, sổ ghi chép…

Đó là kỉ niệm độc nhất vô nhị chỉ thuộc về một mình em.

Thuở thiếu thời thầm mến một người là nỗi buồn của một người, là sự chuyển đổi từ niềm vui sang nỗi buồn, là bộ phim chỉ có một vai. Và đằng sau tất cả những điều này là toàn bộ tuổi trẻ đã bị chôn vùi.