Gửi Mr. Hà mến thương:
Mr. Hà mến thương, cách đây một thời gian có một bài hát tên là ‘Bạch Nguyệt Quang Và Nốt Chu Sa’ rất nổi tiếng, cũng trở thành vòng lặp trong cuộc đời em.
Trong phần lời bài hát cũng xuất hiện câu chuyện kinh điển của cô Trương Ái Linh ‘Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng’, em đã kể cho anh nghe câu chuyện này và lễ tình nhân sau khi chúng ta kết hôn.
Đó là lần đầu tiên em được trải qua lễ tình nhân, anh quan tâm cẩn thận, chuẩn bị cho em một món quà, còn đưa em đi xem bộ phim mà em đã nhắc đến rất nhiều lần với anh - ‘Thời Đại Thiếu Nữ Của Tôi’.
Bộ phim đó rất cảm động, rất nhiều cô gái khóc đến mức không thở được, trong đầu em chỉ nghĩ hôm nay cửa hàng bán khăn giấy trúng mánh rồi!
Anh hỏi em vì sao em không khóc, em nói em là cô nàng rất mạnh mẽ.
Anh không biết, thực ra bộ phim này em đã xem một mình từ lâu rồi, lúc anh đi Bắc Kinh trao đổi học thuật.
Không biết anh có nhớ hay không, ngày đó là ngày kỷ niệm hai năm ngày cưới của chúng ta.
Đêm đó, sau khi trở về, em ngồi một mình ở ban công hóng gió lạnh cả đêm.
Sau khi bộ phim kết thúc, chúng ta lái xe về nhà.
Em ngồi ở ghế phó lái hỏi anh: Hồi cấp ba anh có chuyện gì đáng nhớ hay chuyện gì mà anh không muốn quên hay không? Anh bảo anh không nhớ rõ.
Em xoa mặt anh trêu chọc nói: Anh xấu hổ à?
Em nói kỉ niệm em không bao giờ quên chính là khoảng thời gian yêu thầm ngọt ngào thời trung học, đó là niềm vui chỉ thuộc về một mình em.
Mr. Hà mến thương, từ sau khi chúng ta ở bên nhau, em chưa bao giờ ngần ngại bày tỏ tình cảm của mình trước mặt anh, em thực sự vô cùng, vô cùng yêu anh.
Đêm đó em kể cho anh nghe câu chuyện hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng, ngoài cửa sổ là tiếng còi xe inh ỏi, ồn ào nhưng anh không hề bị ảnh hưởng chút nào, mắt anh vẫn nhìn về phía trước còn đầu thì hơi nghiêng nghiêm túc nghe em kể chuyện.
Đang kể hăng say, em chợt dừng lại một chút, anh quay đầu sang nhìn em, em nhìn cặp mắt nghi hoặc của anh, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu: Chớp mắt đã ngàn năm.
Khi đó em rất hy vọng thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc ấy, anh hoàn toàn chỉ thuộc về một mình em.
Đêm đó động tác của anh vừa triền miên vừa dịu dàng, em nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ.
Cho tới bây giờ, đoạn đối thoại đêm đó vẫn vang vọng như cũ bên tai em.
“Anh nói xem, em là hoa hồng đỏ hay là hoa hồng trắng.”
“Em nói gì?”
“Em nói em yêu anh.”
Qua rất lâu, lúc em sắp chìm vào giấc ngủ, anh trở về từ nhà vệ sinh ôm em vào lòng, anh hôn lên trán em sau đó thì thầm nói: “Em không phải là hoa hồng đỏ, cũng chẳng phải hoa hồng trắng của anh, em là vợ anh, là người mà anh muốn bảo vệ cả đời này.”
Mr. Hà mến thương, em không biết hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng rốt cuộc cái nào quan trọng hơn đối với anh.
Em luôn cảm thấy cả hai đều có ý nghĩa riêng, một là năm tháng ấm áp, một là thời gian tuyệt vời.
Chỉ tiếc là, đối với anh, em đều không phải.
Anh cũng đã nói, em là người mà anh muốn bảo vệ. Đúng, anh nói là bảo vệ, không phải là yêu.
Là một bác sĩ, anh có tinh thần trách nhiệm và sứ mệnh cao độ, anh cố chấp cho rằng em là vợ anh cho nên anh nhất định phải bảo vệ em thật tốt, anh sẽ không để bất kỳ kẻ nào tổn hại em; nhưng đồng thời, anh không thể lừa dối trái tim mình rằng anh không yêu em.
Mr. Hà mến thương, người ta hay nói mối tình đầu của con trai là người không thể nào quên được; là người mà bọn họ yêu sâu sắc nhất; là bạch nguyệt quang trong trái tim họ.
Bài hát ‘Bạch Nguyệt Quang Và Nốt Chu Sa’ nói bạch nguyệt quang là yêu mà không có được, nốt chu sa là có được nhưng lại không có tình cảm.
Vậy còn anh thì sao, những năm ở cùng với em anh từng nhớ đến bạch nguyệt quang của anh; sau khi xa em rồi anh có nhớ đến em không? Dù chỉ một chút thôi.
Mr. Hà mến thương, mấy ngày xa anh, em vẫn đi làm mỗi ngày như bình thường, ăn ngon ngủ ngon, tham dự các buổi họp mặt xã giao nghiêm túc, em sống rất vô tư và thoải mái, chỉ là có đôi khi em vẫn nhớ đến anh.
Bố em thậm chí còn sắp xếp cho em một buổi gặp mặt mai mối sau khi biết rằng em và anh không có hy vọng phục hôn, em vừa nghĩ đến đã bực mình lại buồn cười. Em từ chối lòng tốt của ông ấy, dù sao đã thích anh lâu như vậy rồi làm sao có thể nói buông là buông được.
“Bạch nguyệt quang là thời trẻ, là nụ cười của anh ấy.”
Anh dễ dàng trở thành bạch nguyệt quang của em, mà em cố gắng thật lâu cũng không thể trở thành nốt chu sa của anh.
Kết thúc của việc yêu thầm chính là biến sở thích của một người thành niềm vui của hai người.
Nhưng Mr. Hà mến thương, chỉ có anh vui thì em mới vui. Em chưa bao giờ hối hận vì gả cho anh, trở thành vợ của anh; cũng sẽ không hối hận vì đã rời khỏi anh; tác thành cho quãng đời còn lại của anh.