Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi - Chương 12: Bị học tỷ dụ dỗ vào hội nhiếp ảnh




Thì ra là như vậy, Ôn Liễm có chút hiểu ra tại sao nàng không biết. Bất quá học tỷ ở trong hội nhiếp ảnh ngây người lâu như vậy, ngay cả giá tiền máy ảnh SLR cũng không biết, đúng là không bình thường... Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, ngoài miệng sẽ không nói ra. Như cũ nhìn tờ nào yêu cầu, mang một ít tiếc nuối nói “Nhưng mà em chỉ có máy chụp hình kỹ thuật số thôi, không đáp ứng được yêu cầu rồi...”

Cố Tiện Khê vì để kéo cô vào nên liều mạng, hơi suy tư một chút, liền trả lời “Không có sao! Máy chụp hình kỹ thuật số cũng có thể chụp hình, một hồi nữa chị nói giúp em với hội trưởng là được mà.” Nàng lần đầu tiên đi tuyển thành viên mới, một người mới cũng không kéo được vậy thì quá mất mặt.

Ôn Liễm còn do dự, nhìn tờ yêu cầu, phát hiện hội các nàng chỉ tuyển người chụp hình, không tuyển người ngoài chuyên môn. Thuận miệng hỏi “Sao không tuyển một ít người đi tuyên truyền tổ chức?”

Cố Tiện Khê mặt ngơ ngác đáp “Bởi vì trong hội có nhiều người, hơn nữa ai cũng có thể làm công việc này cho nên không cần tuyển thêm. Hội chúng ta chỉ thiếu người chụp hình.”

“Oh.” Ôn Liễm minh bạch gật đầu một cái.

“Không biết thời gian hoạt động hội này là khi nào, sau này có thể em sẽ bận rộn chút.” Rất nhiều kế hoạch ở trường sắp lần lượt bắt đầu, Ôn Liễm sợ nếu tham gia xã đoàn sẽ không có thời gian. Cho nên trước khi gia nhập phải hỏi rõ một ít chuyện.

“Cái này a...” Cố Tiện Khê suy nghĩ một chút đáp “Thỉnh thoảng sẽ ra ngoài chụp hình, nói chung đều chọn thứ bảy để tiến hành. Bình thường cũng chỉ ở có thời điểm đó mọi người mới có thể tụ lại với nhau cho nên yêu cầu thành viên phải đi. Một tuần sẽ có một hai lần hội viên tập hợp lại giao lưu với nhau, đi cũng được không đi không sao, nếu em bận thì không cần tới.”

Vào hội đi chơi là không vấn đề gì, chỉ sợ thời điểm mình bận rộn sẽ trùng lúc hội hoạt động. Theo như học tỷ giải thích, cái này ngược lại không cản trở, Ôn Liễm có chút thả lỏng.

Cố Tiện Khê thấy cô chậm chạp không chịu đáp ứng, giống như một ông chú thích dụ dỗ trẻ nhỏ đi lừa gạt Ôn Liễm nói “Hội của bọn chị vui lắm, Ôn Liễm em thật sự không tham gia sao?”

Nàng vừa nói như vậy, Ôn Liễm nhất thời sinh ra hứng thú. Nhưng hứng thú không phải là bởi vì hội mà là vì Cố Tiện Khê. Hỏi “Có cái gì vui nè?” Vào hội liền có thể thường xuyên gặp được học tỷ, Ôn Liễm sinh ra vui vẻ, quyết định gia nhập hội chung với học tỷ.

Cố Tiện Khê thuộc nằm lòng nói “Có rất nhiều soái ca nè, kỹ thuật chụp hình của bọn họ đều rất tốt, hậu kỳ* ai cũng trâu hết. Ừ... còn có rất nhiều mỹ nữ nữa, vào hội sẽ được nhìn no mắt. Hội trưởng cũng không cần nói, nàng rường cột của hội chúng ta, vừa đẹp vừa giỏi, hội anime bên cạnh có lúc còn mời hội trưởng chúng ta đi giúp các nàng chụp cosplay nữa. Còn có Tân niên trưởng bọn họ a, hậu kỳ đặc biệt lợi hại...” (*là công đoạn cần thiết, dù là một tay máy mới chơi hay một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đều sử dụng đến nó nhằm giúp bức ảnh truyền tải đủ nội dung và mục đích của mình một cách tốt nhất.)Ôn Liễm nghe nàng khen từng thành viên một trong hội, tiếp tục để cho nàng khen không biết qua bao lâu, cắt đứt lời nàng lên tiếng hỏi “Mỗi lần hoạt động, học tỷ cũng sẽ tham gia sao?” Bingo! Đây mới là mục đích cuối cùng mình tham gia vào hội.

“Dĩ nhiên.” Cố Tiện Khê cho là cô không muốn gia nhập hội của nàng. Kế này không được thì đổi kế khác. Kéo ống tay áo Ôn Liễm nũng nịu nói “Hội của bọn chị cả buổi tối rồi mà chưa có nhận được người, thật thê thảm mà. Niên muội nể tình chị, gia nhập đi.” Chiêu này của nàng luôn luôn rất hữu dụng khi thỉnh cầu ai đó, lần nào cũng dính, chưa bao giờ thất bại qua.

Quả nhiên Ôn Liễm lòng mềm nhũn, mặt đầy hồng quang nói “Được được, lập tức đăng ký!” Cầm lấy giấy trên tay Cố Tiện Khê, khắp nơi tìm bút hỏi “Bút đâu?”

“Đây này.” Cố Tiện Khê liền lấy bút nhét vào trong tay Ôn Liễm.

Ôn Liễm ngồi vào bàn bên cạnh vừa điền vào đơn vừa nói “Học tỷ, người trong hội của chị có dữ không vậy?” Giọng sợ hãi hỏi “Em gia nhập có thể bị người khi dễ hay không?”

“Sau khi em gia nhập hội xong thì học tỷ sẽ bảo bọc em! Không sợ có người sẽ khi dễ đâu.” Cố Tiện Khê đứng ở bên cạnh vỗ ngực hào khí vạn trượng bảo đảm nói.

Ôn Liễm liếc mắt nhìn thân thể gầy yếu của nàng, trong lòng không tin nàng có thể bảo vệ mình, ngược lại mình mới là người bảo vệ nàng. Cười một tiếng giả bộ tin tưởng không nghi ngờ lời nàng nói “Được, vậy em cùng học tỷ lăn lộn.”

Biểu hiện của cô vừa vặn thỏa mãn lòng muốn bảo vệ người khác của Cố Tiện Khê, nàng cúi đầu đưa mắt nhìn chằm chằm Ôn Liễm nghiêm túc điền vào tờ đơn, ngón tay không nhịn được nâng lên nhéo mặt cô một cái, không tiếc lời tán dương “Ôn Liễm thật là đáng yêu a.”

Ôn Liễm sững sốt một chút, chưa có người nào nói mình đáng yêu cả, cũng không có làm vậy với mình. Tim đập mạnh, mặc cho Cố Tiện Khê nhéo má mình cười nói “Em đáng yêu chỗ nào a?”

Ôn Liễm mặc dù gầy nhưng hai bên gò má vẫn có chút thịt, véo vào rất mềm, cộng thêm da lại trơn mịn làm cho người ta nặn hoài không chán.

Nhưng là dưới ánh mắt mọi người lại đi nhéo mà người khác như vậy làm cho Cố Tiện Khê xấu hổ, quyến luyến không thôi, buông tay ra nói “Chỗ nào cũng đáng yêu hết.” Nói xong ngồi vào cạnh Ôn Liễm vừa nhìn cô điền vào đơn.

Thừa dịp Ôn Liễm còn chưa điền xong tờ đơn, nàng lại hỏi “Ôn Liễm ngày đó thêm chị làm gì?” Trí nhớ nàng không tốt nhưng điều này làm cho nàng suy đoán rất lâu nên nàng vẫn nhớ.

Ôn Liễm dừng bút. Không nghĩ tới học tỷ sẽ hỏi chuyện này, không biết nên trả lời như thế nào mới phải, do dự thật lâu mới lên tiếng “Không có gì, chính là muốn kết bạn với học tỷ thôi.” Ngày đó sau khi thêm học tỷ liền không tán gẫu với học tỷ lần nào. Tình cờ nhớ tới, quay đầu lại quên. Bây giờ nhớ lại chút tiếc nuối, tràn đầy nhiệt tình thêm người ta, nhưng một câu tán gẫu với người ta cũng không có.

Cố Tiện Khê cũng không truy đến cùng, thấy Ôn Liễm chỉ còn lại hai ba dòng còn trống liền thúc giục “Mau viết đi.”Ôn Liễm nghe vậy tăng nhanh tốc độ, nhất tâm nhị dụng* hỏi “Lớp chúng ta có nhiều người thêm chị, chị có thêm hay không?” (*Một nghĩ hai làm)

“Không có, chị chỉ thêm một mình em.”

“Tại sao?”

Cố Tiện Khê thẳng thừng bạch đáp “Bởi vì mục đích những nam sinh kia thêm chị đều không đơn thuần, chị mới không cần thêm bọn họ.” Trong giọng nói còn mang tia tự do phóng khoáng.

Ôn Liễm rất nhanh liền điền xong tờ đơn, giao nó cho Cố Tiện Khê. Cố Tiện Khê hài lòng nhìn tờ đơn, rốt cuộc cũng kéo được một người gia nhập rồi.

Ôn Liễm thấy cũng không có chuyện gì nữa, đang muốn tạm biệt học tỷ. Sau lưng bất ngờ không kịp đề phòng truyền tới một thanh âm không thể tưởng tượng nổi “Ôn Liễm, cậu không cùng chúng ta tham gia câu lạc bộ yoga cũng được đi, không nghĩ tới cậu lại sa vào lòng học tỷ a!!!!”

Ôn Liễm lưng run lên, cổ cứng ngắc quay ra sau, đúng như dự đoán là Cao Tĩnh Kỳ và Lâm Tuyết Tuệ hai người, trợn to hai mắt hỏi “Các cậu xong rồi?”

Cao Tĩnh Kỳ nổi giận đùng đùng chạy tới, đấm vào vai Ôn Liễm nói “Cậu còn biết bọn tôi xong rồi à! Không phải nói chỉ đi dạo một hồi là về tìm bọn tôi sao? Điện thoại cũng không bắt, làm hại bọn tôi cho là cậu đi lạc, cậu có biết bọn tôi tìm cậu bao lâu không! Đấm chết cậu có tin không.”

Ôn Liễm điện thoại ra nhìn một cái, trên màn ảnh có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là hai người họ gọi tới. Cô không biết có người gọi tới là vì để chế độ yên lặng...lập tức biết sai nhận sai nói “Không phải ở đây có học tỷ sao? Lo tham gia hội của nàng nên quên mất thời gian. Thật xin lỗi thật xin lỗi...” không ngừng chấp tay xin lỗi.

Cố Tiện Khê kịp thời xuất thủ thay Ôn Liễm dời đi lửa giận của Cao Tĩnh Kỳ nói “Là chị kêu Ôn Liễm tới, để cho các em tìm em ấy lâu như vậy, thật là xin lỗi.” Người còn hơi cuối xuống một chút.

“Haiz.” Một người xa lạ đối đãi với mình như vậy, Cao Tĩnh Kỳ cũng không thích ứng, lửa trong lòng đều tiêu phân nửa.

Lâm Tuyết Tuệ và nàng cùng nhau tìm Ôn Liễm, biết trong lòng nàng có nhiều tức giận, cũng xoa diệu nàng nói “Cậu cũng đừng tức giận, Ôn Liễm không phải cũng tìm được rồi sao.”

Cao Tĩnh Kỳ hết giận, thuận sườn núi liền hạ nói với Ôn Liễm “Lần này bỏ qua, không cho lần tới còn như vậy.”

Ôn Liễm áy náy nói “Biết.”

“Đúng rồi.” Cố Tiện Khê nhân cơ hội lấy ra hai tờ đơn hỏi “Hai vị bạn học có muốn tham gia hội của bọn chị không? Như vậy ba người có thể chung hội rồi.”

Cao Tĩnh Kỳ và Lâm Tuyết Tuệ nhìn nhau cự tuyệt nói “Chúng em đối với nhiếp ảnh không có hứng thú cho nên không gia nhập.” Cố Tiện Khê cũng không bắt buộc, thu hồi tờ đơn. Thấy Lâm Tuyết Tuệ tay xách đủ thứ, phỏng đoán các nàng phải trở về, không muốn làm trễ nãi thời gian các nàng, liền cùng Ôn Liễm nói “Hội chúng ta có một nhóm trong QQ, lát nữa chị nhắn cho em. Sau này hội có đại sự gì sẽ thông báo trong nhóm.”

“Được.” Ôn Liễm đáp.

Cố Tiện Khê tiễn Ôn Liễm đi sau, Tân niên trưởng đi ra ngoài phát tờ rơi cũng trở lại. Thấy đại bản doanh chỉ có một mình Cố Tiện Khê nghi hoặc hỏi “Sao chỉ có một mình em ở đây vậy? Hội trưởng đâu?”

“Hội trưởng đi làm việc rồi.” Cố Tiện Khê nghe thấy thanh âm quen thuộc, cũng không ngẩng đầu lên đáp.

“Nga.” Tân niên trưởng đưa một ly trà sữa nóng đến trước mặt Cố Tiện Khê cắm ống hút vào, nói “Ngồi lâu như vậy, nhất định khát nước rồi, uống trà sữa đi.”

Trước mắt Cố Tiện Khê xuất hiện một ly trà sữa, vẻ mặt hồng hào cầm ly trà sữa, bỉu môi làm nũng nói “Chỉ có niên trưởng là tốt nhất.”

Tân niên trưởng lớn hơn Cố Tiện Khê một năm, đối với Cố Tiện Khê rất tốt, thường xuyên mua đồ ăn thức uống cho Cố Tiện Khê. Ban đầu Cố Tiện Khê cự tuyệt, nhưng qua thời gian niên trưởng vẫn đối tốt với nàng như vậy, vừa không có biểu hiện ý đồ bất lương gì, nàng từ từ tiếp nhận hảo ý của hắn.

“Niên trưởng không uống à? Cố Tiện Khê phát giác niên trưởng chỉ mua một ly hỏi.

“Anh không khát.” Tân niên trưởng cưng chìu sờ sờ đầu của nàng giống như sờ sủng vật moe moe vậy, ôn nhu cười nói “Uống nhanh đi.”

Cố Tiện Khê ngoan ngoãn gật đầu, ngậm ống hút hít một hơi trà sữa, động tác thật thùy mị. Ánh mắt liếc tới hai tay trống trơn của Tân niên trưởng hỏi “Niên trưởng phát tờ rơi xong rồi à?”

“Đã phát xong.” Tân niên trưởng ngồi xuống bên người Cố Tiện Khê nhìn nàng uống trà sữa “Vẫn không có người nào tới ghi danh sao?”

Cố Tiện Khê cuống cuồng nhả ống hút ra, từ trong hộc bàn lấy ra tờ đơn đã được điền đưa cho niên trưởng, nhanh chóng nuốt hết trà sữa trong miệng nói “Có một người.”

“Uống chậm một chút.” Niên trưởng sợ nàng sặc lên tiếng khuyên nhủ, nhận lấy bản khai trên tay nàng, nhìn sơ qua rồi thở dài nói “Cuối cùng cũng có một người.”

Cố Tiện Khê dương dương đắc ý nói “Cái người này là do em kéo tới đó nha.”

Niên trưởng tán dương “Tiện Khê thật là lợi hại.” Nói xong giơ ngón tay cái lên.

Cố Tiện Khê nghe vậy rất vui mừng.