Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi - Chương 13: Niên trưởng bày tỏ




Ôn Liễm mới vừa trở lại phòng ngủ, để túi đồ dùng hàng ngày lên bàn, nâng ly trà lên uống một hớp, nước sôi đã lạnh tanh nhanh chóng làm dịu cổ họng khô khốc của cô.

Hồng Mạn Văn từ trên giường nhoài người tới hỏi “Các cậu đi đâu thế, sao giờ mới về?”

Ôn Liễm đột nhiên thấy có người xuất hiện trước mặt sợ hết hồn, thiếu chút nữa phun hết nước trong miệng ra ngoài. Cuối cùng thật vất vả mới nuốt xuống, lại bị sặc, dẫn tới trận ho khan.

Lâm Tuyết Tuệ và Cao Tĩnh Kỳ đặt túi đồ xuống thả bên cạnh Ôn Liễm. Lâm Tuyết Tuệ đáp “Đi ra ngoài mua chút đồ dùng hàng ngày.” Nhìn thấy Ôn Liễm ho khan chảy cả nước mắt, hảo tâm giúp cô sống lưng.

“Ai, các cậu đi sao không nói với tôi một tiếng, tôi cũng muốn ra ngoài mua vài món đồ.” Hồng Mạn Văn giọng không tốt lắm nói.

Cao Tĩnh Kỳ đặt mông ngồi ở trên ghế buông lỏng hai tay, qua loa lấy lệ đáp “Chúng ta cũng muốn tìm cậu, ngược lại là cậu sao vừa tan lớp liền không thấy đâu?”

“Tôi đi chung với mấy bạn phòng kế bên.” Hồng Mạn Văn nói xong cũng không có tiếng đáp lại.

“Hứ.” Cao Tĩnh Kỳ đối với cái bộ dáng khịt mũi coi thường này của nàng, mỗi câu nói ra khỏi miệng đều giống như người người đều thiếu nợ nàng năm triệu vậy.

Lâm Tuyết Tuệ vỗ bả vai nàng, ý vị thâm trường cho nàng một cái ra hiệu, nàng mới yên tĩnh lại.

Ôn Liễm nhạy cảm cảm giác được bầu không khí trong phòng ngủ có cái gì không đúng lắm, ngẩng đầu nhìn lên Hồng Mạn Văn đã nằm lại trên giường. Mà Lâm Tuyết Tuệ và Cao Tĩnh Kỳ cũng chuyện ai nấy làm, khẽ thở dài một cái.

Vừa uống nước vừa mở điện thoại di động lên, thấy ảnh đại diện của học tỷ phát sáng thuận tay nhấn vào, không có nửa điểm do dự ấn một chuỗi ký tự sau đó gửi đi “Học tỷ em về phòng rồi.”

Cố Tiện Khê đang cầm điện thoại di động chơi game hăng hái, bất ngờ không kịp đề phòng bị người quấy rầy. Trên mặt có phân nửa không vui, nhấn vào QQ thì thấy nguyên lai là Ôn Liễm, khẽ mỉm cười. Đánh dòng chữ trả lời lên khung đối thoại “Hảo.” Đang muốn gửi đi lại cảm thấy một chữ quá khô khan, lại đánh thêm một cái biểu cảm đáng yêu mới hài lòng gửi đi.

“Hảo (*≧m≦*) “

Không nghĩ tới học tỷ lại trả lời nhanh như vậy, còn làm cái biểu cảm đáng yêu nữa. Tâm tình Ôn Liễm rất nhanh trở nên hớn hở, đẩy ly nước đã uống sạch sang một bên, chỉ dùng một ngón tay là có thể nhanh chóng gõ ra dòng chữ hỏi “Học tỷ còn phải ở đó bao lâu a?”

Cố Tiện Khê thoát game, thấy Ôn Liễm nhắn tin, hỏi niên trưởng bên cạnh thời gian đại khái, trả lời Ôn Liễm “Khoảng chín giờ đi.”

Ôn Liễm nhìn thời gian, đã sắp đến chín giờ “Chú ý an toàn nha.”

Cố Tiện Khê đáp lại là chữ hảo.

Sau đó thì sao, Ôn Liễm vò đầu bứt tai không nghĩ ra sau đó còn có vấn đề gì để có thể trò chuyện với học tỷ.

Cố Tiện Khê kịp thời gửi tới tin nhắn giúp cô thoát khỏi rắc rối “Đúng rồi, ngày mai ban của em có một ít chuyện cần xử lý.” “Một mình chị xử lý không xuể, em tới giúp chị một tay đi.””Mấy giờ?”

“Không gấp, chờ em tan lớp xong.”

Ôn Liễm suy nghĩ một chút ngày mai cũng không có chuyện gì phải làm, thoải mái đáp ứng “Được, đến lúc đó em sẽ qua chỗ chị.”

“Sau khi em khi cơm nước xong tới phòng giáo sư làm việc, chị chờ em ở đó.” Cố Tiện Khê hẹn sẵn địa điểm.

Ôn Liễm gửi một cái hình động tác tay OK đồng ý.

Cố Tiện Khê cũng không còn chuyện gì muốn nói với Ôn Liễm nữa, đang muốn tìm một cái cớ kết thúc đoạn cuộc nói chuyện phiếm này, bả vai bị một người vỗ, thanh âm của hội trưởng vang lên trên đỉnh đầu “Tiện Khê, đứng lên dọn đồ đạc, về nghỉ ngơi thôi.”

“Được.” Cố Tiện Khê thuận miệng nói. Ngẩng đầu lên nhìn mấy cái xã đoàn vốn là náo nhiệt cũng đã xong việc, sân lớn chỉ còn lại tốp ba tốp năm xã đoàn đang thu dọn đồ đạc. Xem đồng hồ cũng đã chín giờ rưỡi, không kịp nói tạm biệt với Ôn Liễm, qua loa nhét đem điện thoại di động vào trong túi, đứng lên thu đồ đạc với các hội viên khác.

“Học tỷ, còn nhớ lần đó lúc em đáp ứng làm trợ thủ cho chị, chị hứa với em gì không?”

“Học tỷ?” “Học tỷ không có ở đây sao?” Ôn Liễm thật vất vả mới nghĩ ra một đề tài, nhưng không nhận được trả lời của Cố Tiện Khê.

Tâm tình mới vừa hưng phấn một lần nữa rơi xuống đáy cốc. Học tỷ chẳng lẽ thấy mình quá phiền à. Yên lặng xóa tin nhắn vừa ấn xong, sợ mình quá ồn ào sẽ chọc cho học tỷ phiền lòng.

Mà Cố Tiện Khê không biết cô quấn quít. Cố Tiện Khê cùng vài người bạn thu thập giấy bút trên bàn xong. Đi tới một góc bàn muốn cùng mấy nữ sinh hợp lực dọn bàn đi. Tân niên trưởng thấy vậy giành lại góc bàn từ trên tay nàng, quan tâm nói “Tiện Khê để anh làm cho.”

Cố Tiện Khê không thích được người khác che chở, đẩy bả vai Tân niên trưởng muốn đẩy hắn ra, muốn tự mình làm “Em có thể!”

Trên mặt Tân niên trưởng mang nụ cười, mặc cho nàng đẩy.

Cố Tiện Khê nhu nhược nơi nào đẩy được một người đàn ông. Đến khi nàng dùng hết khí lực, Tân niên trưởng đuổi nàng sang một bên nói “Em ở chỗ này chờ, anh mang bàn vào rồi trở ra ngay.”

Cố Tiện Khê còn muốn đi lên tranh với hắn, Hội trường ngăn nàng lại nói “Tiện Khê để hắn làm đi, đây là chuyện hắn nên làm.”

Cố Tiện Khê không thể làm gì khác hơn là bỏ qua, thu dọn đồ đạc của bản thân xong liền chuẩn bị đi.

Tân niên trưởng cất xong bàn đi ra nhìn thấy Cố Tiện Khê đi không xa, vội vàng cầm túi chạy đến trước mặt Cố Tiện Khê nói “Tiện Khê anh đưa em về.”

Cố Tiện Khê thấy hắn chạy tới, dừng bước lại lắc đầu cự tuyệt nói “Nơi này cách phòng ngủ không xa, một mình em có thể về.” Chỉ chỉ đại bản doanh nói tiếp “Hơn nữa bên kia có mấy cái bàn còn chưa dọn xong, niên trưởng đưa em trở về đây không phải là...”

Lời nàng nói đã bị vài cái nam sinh trong hội nghe được “Không có sao, Tiện Khê để cho niên trưởng đưa về đi, nơi này có chúng ta.” Nói xong hướng Tân niên trưởng ám thị nháy mắt một cái.Tân niên trưởng minh bạch gật đầu, nghiêng đầu ngưng mắt nhìn gương mặt Cố Tiện Khê nói “Em thấy không, bọn họ cũng không cần anh nữa rồi.”

Cố Tiện Khê nhếch môi gật đầu một cái, đáp ứng thỉnh cầu của hắn.

Hai người một trước một sau đi trên đường trường, Tân niên trưởng khơi mào đề tài hỏi “Em có nghe Hội trưởng nói chuyện gì về anh không?”

Cố Tiện Khê chậm chạp a một tiếng hỏi “Chuyện gì?” Nàng trừ những chuyện quan trọng trong hội ra những chuyện khác còn không biết, đừng nói gì đến chuyện cá nhân.

Tân niên trưởng cũng biết nàng sẽ không đi tìm hiểu, chủ động nói “Mấy ngày nữa niên trưởng phải ra ngoài một chuyến.”

“Oh.” Cố Tiện Khê tò mò hỏi “Niên trưởng phải đi nơi nào?”

“Tỉnh J có một triển lãm nhiếp ảnh mời anh đi.” Tân niên trưởng đáp, trong giọng nói tràn đầy tự hào.

“Thật hâm mộ niên trưởng a, có thể đem tác phẩm đi triển lãm.” Cố Tiện Khê sinh lòng sùng bái nói. Nếu như nàng cũng có thể lợi hại như vậy thì thật là tốt, nhưng mà...haiz... Trong lòng thầm thở dài một hơi, trên mặt vẫn là vẻ sùng bái.

Tân niên trưởng rất hài lòng phản ứng như vậy của nàng cười nói “Không có gì đáng hâm mộ, sau khi trở về anh mời em ăn cơm!”

“Ừm.” Cố Tiện Khê gật đầu một cái hỏi “Phải đi bao lâu?”

“Đại khái mười mấy ngày đi.” Tân niên trưởng suy nghĩ một chút “Anh cũng báo cho bên bộ phận quản lý rồi.”

“Lâu như vậy a...” Cố Tiện Khê thở dài nói.

Tân niên trưởng cho là nàng đang lo lắng cho mình nói “Em đừng lo lắng, anh sẽ về sớm.”

Không cần mấy phút bọn họ liền tới trước cửa khu phòng ngủ, nam sinh không thể vào bên trong cho nên niên trưởng chỉ có thể đưa Cố Tiện Khê tới đây.

Hai người không hẹn mà cùng dừng bước, Cố Tiện Khê đang chờ đợi niên trưởng mở miệng tạm biệt.

Không nghĩ tới lại thấy Tân niên trưởng muốn nói lại thôi, giống như có chuyện gì muốn nói cho nàng vậy, thử dò xét hỏi “Niên trưởng muốn nói với em gì không?”

Tân niên trưởng cắn răng, rốt cuộc không nhịn được muốn đem tất cả chuyện ẩn giấu trong lòng ra nói cho Cố Tiện Khê, môi mấp máy đọc tên Cố Tiện Khê “Tiện Khê...” Đồng thời đưa tay muốn nắm tay nàng.

Cố Tiện Khê không biết là vô tình hay là cố ý, tay rút về phía sau liền tránh khỏi, nghi hoặc nhìn Tân niên trưởng “Niên trưởng sao vậy?”

Tân niên trưởng có lời muốn nói lập tức liền cắm ở trong cổ họng, trầm mặc một hồi thu tay về nói “Anh đưa em tới đây, em mau vào đi.”

Sau khi Cố Tiện Khê đi rồi, Tân niên trưởng gắt gao nắm tay thành quả đấm, chỉ thiếu chút xíu nữa thôi! Chỉ thiếu chút xíu nữa là hắn có thể nghe câu trả lời chắc chắn của nàng rồi!

Cố Tiện Khê một đường mơ hồ trở lại phòng ngủ, nàng không nghĩ ra niên trưởng là khi nào thì bắt đầu thích nàng, nàng vẫn cho là giữa các nàng chẳng qua đơn thuần chỉ là quan hệ bạn bè. Nhưng nếu như mới vừa rồi nàng không có rụt tay về, kia tiếp theo niên trưởng sẽ thổ lộ...

Vậy mình có muốn đáp ứng hay không? Mình thích niên trưởng sao? Cố Tiện Khê không suy nghĩ nữa trong lòng liền toát ra một cái đáp án. Thích, nhưng là không có thích đến mức có thể ở chung với hắn. Hơn nữa cái thích của mình đối với niên trưởng phần lớn là bởi vì hắn có kỹ thuật quay phim cao siêu... Nhưng mà nếu như cự tuyệt niên trưởng, bọn họ ngay cả bạn cũng làm không được.

Lúc này trong đầu Cố Tiện Khê loạn thành một nồi cháo. Suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra câu trả lời thích hợp, quyết định tạm thời không nghĩ nữa, trò chuyện mấy câu với bạn cùng phòng liền nằm lên giường mở điện thoại di động lên.

Thấy Ôn Liễm gửi nhiều tin nhắn cho nàng như vậy, nàng đầu tiên là hơi kinh ngạc một chút, rất nhanh lại bình tĩnh lại, nhanh chóng trả lời “Ở đây.”

Trong thời gian chờ hồi đáp, nàng kéo lên xem từng cái tin nhắn một Ôn Liễm gửi tới.

Ôn Liễm đánh răng xong trở lại thấy học tỷ rốt cuộc trả lời, mặc dù chỉ có hai chữ ngắn gọn nhưng cái này cũng có thể làm nàng vui mừng nửa ngày. Cười ngây ngô một hồi rồi dè đặt hỏi “Học tỷ mới vừa rồi đi nơi nào? Tại sao trả lời tin nhắn của em?”

Điện thoại di động chấn động một cái “Mới vừa về tới phòng ngủ.”

Nguyên lai là như vậy, biết học tỷ cũng không phải là bởi vì mình quá ồn ào không để ý tới mình, Ôn Liễm thở phào nhẹ nhõm. Rồi một lần nữa nhấn xuống những lời muốn hỏi khi nãy gửi cho Cố Tiện Khê.

Cùng lúc đó Cố Tiện Khê cũng nhìn thấy tin nhắn cô gửi tới, đầu óc tạm ngừng hoạt động mấy giây. Ngày đó chuyện Ôn Liễm đưa nàng trở về nàng đã sớm quên mất không còn một mống. Bây giờ vắt hết óc cũng không nhớ nổi khi đó đáp ứng Ôn Liễm cái gì, ngoài miệng không muốn thừa nhận mình là quên nói “Dĩ nhiên... nhớ rồi...” Lại thêm mấy biểu cảm mặt cười.

Còn không chờ Ôn Liễm trả lời lại nhấn xuống một câu “Làm sao có thể quên được chứ.” Lại là hình mặt cười, Cố Tiện Khê tự xem những biểu cảm đó cảm thấy có chút chột dạ.

Vì để tránh cho lúng túng, nàng nhanh chóng lục soát lại trí nhớ.