Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi

Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi - Chương 14: Giúp đỡ học tỷ




Cuối cùng vẫn không nhớ nỗi, Cố Tiện Khê thống khổ vỗ đầu một cái, sao lại dễ dàng quên chuyện như vậy chứ. Không thể làm gì khác hơn là cười ha hả nói: “Đột nhiên hỏi chuyện này làm gì? Sợ học tỷ thất hứa sao?”

“Làm gì có.” Ôn Liễm ngồi ở trên ghế cười ngây ngô nửa ngày với cái điện thoại di động, Cao Tĩnh Kỳ thấy kỳ quái hỏi: “Ôn Liễm cậu có bị ngốc không vậy? Đang cười cái gì thế?”

Ôn Liễm như ở trong mộng mới tỉnh, cho là nàng đang nhìn lén mình mình nói chuyện phiếm, phản xạ có điều kiện cất điện thoại di động, lên tiếng phủ nhận nói: “Không có.” Dùng ánh mắt như kẻ gian liếc đằng sau, phát hiện Cao Tĩnh Kỳ còn cách mình một khoảng, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Lấy điện thoại ra lại lén lén lút lút gửi tin nhắn cho Cố Tiện Khê nói: “Em chỉ là muốn nói cho học tỷ một tiếng em không muốn làm trong ủy ban gì đó đâu.”

Cố Tiện Khê thở phào nhẹ nhõm, đáp lại “Tại sao?”

“Em không muốn đi quản lý người khác.”

Cố Tiện Khê cũng dứt khoát nói: “Vậy cũng được.” Suy nghĩ một chút lại gửi một câu “Em không phải người ở vùng này à?”

Ôn Liễm không biết tại sao nàng đột nhiên hỏi tới chuyện này, nhíu mày nói “Đúng vậy.”

“Vậy lần sau chị mang em ra ngoài chơi, như thế nào? Cũng không thể để cho em giúp chị không công như vậy được.” Cố Tiện Khê không muốn thiếu ân tình của người khác, đặc biệt còn là người không thân lắm.

Ôn Liễm cầu còn không được, lập tức đáp ứng.

Ngày hôm sau, sau khi tan lớp, Ôn Liễm ngay cả cơm cũng không ăn, cùng Lâm Tuyết Tuệ các nàng nói một tiếng liền chạy tới phòng làm việc của giáo sư. Cửa phòng đóng chặc, Ôn Liễm gõ nửa ngày cũng không có người trả lời, đại khái bên trong không có ai đi. Lúc này mới nhớ tới học tỷ có nói là sau khi cơm nước xong, ánh mắt trống rỗng quét một vòng quanh hành lang, mình tựa hồ tới hơi sớm.

Lấy điện thoại ra nhìn một thời gian, lúc này nếu quay lại phòng ăn, coi như ăn xong quay lại đây cũng trễ rồi.

Vậy liền ở chỗ này chờ đi. Ôn Liễm ngồi xuống dựa lưng vào chỗ tường sạch sẽ chút, một bên chơi điện thoại di động một bên chờ Cố Tiện Khê tới.

Đợi khoảng nửa tiếng, Cố Tiện Khê mới lững thững bước tới. Hôm nay tóc nàng vẫn như cũ, chẳng qua là đem mái tóc dài sau lưng khoác lên một bên vai, để lộ ra cái cổ trắng noãn bên kia, đem phần tinh tế nhất của phái nữ bày ra.

Ôn Liễm thấy nàng tới, mặt mày vui vẻ yêu kiều nghênh đón hô “Học tỷ.”

Cố Tiện Khê có chút kinh ngạc hỏi “Sao em tới sớm như vậy?” Nàng cho là mình tới sớm không nghĩ tới Ôn Liễm còn tới sớm hơn nàng.

Ôn Liễm xin lỗi sờ đầu một cái nói “Em không muốn để học tỷ đợi, em sợ không kịp nên tới trước thời hạn.”

Vế đầu tiên đã làm cho Cố Tiện Khê đối với cô rất có hảo cảm, lại nghe cô nói muốn tới trước hảo cảm lại tăng lên gấp bội, xem ra nàng không có tìm sai người. Cố Tiện Khê lấy chìa khóa ra mở cửa, dẫn Ôn Liễm vào phòng giáo sư làm việc. Thuận miệng hỏi: “Em ăn cơm chưa?”Bên trong phòng làm việc sạch sẻ ngăn nắp, hồ sơ và đồ dùng văn phòng trên mặt bàn được sắp xếp ngay ngắn có thứ tự. Trên tường rèm cửa sổ đều bị kéo sang hai bên,quả cầu pha lên trên tủ sách lớn phía sau bàn đọc sách phản xạ ánh sáng của mặt trời.

Bên ngoài ánh mặt trời đang tỏa nắng, trong phòng vô cùng sáng sủa.

“Ăn rồi.” Ôn Liễm sợ nàng sẽ bảo mình đi ăn cơm mà không cho mình hỗ trợ, cố ý nói dối. Dời sang chuyện khác hỏi: “Học tỷ, hôm nay chúng ta tới đây để làm gì?”

“Phụ đạo viên của các em không có ở đây, bảo chị sửa sang hồ sơ lớp các em một chút, đóng con dấu giao cho bộ phận quản lý. Hôm nay kêu em tới chính là vì chuyện này.” Cố Tiện Khê thả túi đeo trên người lên ghế, sau đó mở tủ sách ra lấy hồ sơ của ban do nàng phụ trách.

Nhưng mà hồ sơ đặt ở tầng cao nhất của tủ sách, Cố Tiện Khê không với tới, mặc cho nàng nhón chân lên vươn tay ra như thế nào đi nữa cũng không lấy được. Lần nào cũng chỉ có thể sờ tới mép kệ tủ, đầu ngón tay vừa vặn chạm được hồ sơ.

“Để em giúp chị lấy.” Ôn Liễm đi tới nói.

“Được.” Cố Tiện Khê còn chưa kịp thu tay lại lui ra ngoài, Ôn Liễm đã đưa tay ra lấy tài liệu. Đầu ngón tay lơ đãng chạm phải, Ôn Liễm không cảm thấy có cái gì, ngược lại thân thể Cố Tiện Khê cứng đờ.

Hai người bây giờ dán quá gần, Cố Tiện Khê bị kẹp giữa Ôn Liễm và tủ sách, đứng tư thế hết sức khó xử. Sau lưng là thân thể Ôn Liễm mang nhiệt khí trước mặt lại là cửa kính lạnh như băng, tình cảnh trước sau hoàn toàn tương phản nhau như vậy quả thực làm người không dễ chịu chút nào. Hơn nữa vạt áo trước của người sau lưng thỉnh thoảng va chạm đến áo sau lưng nàng. Bởi vì hiện tại là mùa hè, hai người đều mặc áo sơ mi mỏng lại dán gần như vậy, Cố Tiện Khê có thể cảm giác được mềm mại sau lưng.

Đều là nữ sinh, nàng dĩ nhiên biết lúc này nếu nàng lộn xộn sẽ đụng phải cái gì, vì để tránh cho rơi vào lúng túng lớn hơn, Cố Tiện Khê tay chân dán chặc vào cửa kính tủ sách, rất sợ đụng phải địa phương không nên đụng.

Nếu có người ngoài ở đây, động tác này nhìn kiểu gì cũng thấy sự mập mờ không rõ, Cố Tiện Khê giống như bị Ôn Liễm đè lên tủ sách vậy.

Mà Cố Tiện Khê tự mình cảm giác cả người giống như bị Ôn Liễm ôm vào trong ngực vậy. Bị một người không quen khoen ôm vào trong ngực, dù nàng có chút chậm lụt cũng sẽ quẫn bách.

Hơi thở ấm áp của người sau lưng phả lên cổ nàng kích thích từng trận ngứa ngáy, không thể lộn xộn chỉ có thể cố nhịn chóp mũi ngửi được mùi hương dễ chịu trên người Ôn Liễm, không biết tại sao mặt Cố Tiện Khê liền đỏ lên.

May là Ôn Liễm rất nhanh đã lấy hồ sơ xuống, hóa giải bầu không khí vừa lúng túng lại mập mờ.

Ôn Liễm đặt một xấp hồ sơ thật dầy lên bàn làm việc, nghiêng đầu hỏi “Học tỷ, hồ sơ lấy xuống rồi, sau đó phải làm gì nữa?” Thấy mặt Cố Tiện Khê đỏ bừng, mờ mịt không có cảm giác về chuyện vừa rồi, ngây ngốc hỏi “Học tỷ, sao mặt chị lại đỏ như vậy?”Cố Tiện Khê quẫn bách ho khan một cái, không trả lời vấn đề của cô “Chờ một chút.” Dùng chìa khóa mở ngăn kéo bàn làm việc ra lấy con dấu rồi nói “Em lấy toàn bộ hồ sơ ra đi, sau đó mở trang cuối cùng, chị sẽ đóng lên đó.” Ngón tay ấn lên hộp mực liền dính thuốc màu đỏ cho thấy mực đã đủ lượng nước.

Cố Tiện Khê muốn lấy khăn ra lau nhưng tay phải lại dính mực tay trái lại không tiện lấy đồ, đang củ kết. Ôn Liễm đúng lúc đưa khăn giấy lên nói “Học tỷ cầm lấy.”

“Cám ơn.” Cố Tiện Khê lấy giấy lau khô thuốc màu trên tay. Mặc dù không có lau sạch hoàn toàn, nhưng ít nhất sẽ không đụng phải chỗ nào liền lưu lại dấu tay chỗ đó. Đồng thời trong lòng lại vì Ôn Liễm mà đưa ra lời nhắc “Cẩn thận.”

Ôn Liễm nghe theo lời nàng, bắt đầu từng bước từng bước mở hồ sơ của các bạn học ra, sau đó dựa theo Cố Tiện Khê mà đưa qua cho nàng đóng dấu. Cố Tiện Khê đóng xong rồi để qua một bên, để cuối cùng rồi dọn sau. Ôn Liễm đứng mệt mỏi liền ngồi lên trên bàn làm việc, Cố Tiện Khê mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng vẫn không có ngăn cản cô. Cứ như vậy một người mở hồ sơ một người ấn, chỉ chớp mắt liền làm xong hơn nửa hồ sơ.

Ôn Liễm lại mở ra một phần hồ sơ, thuận tay mở ra trang thứ nhất liếc một cái lên tấm ảnh thẻ, thấy người này có mấy phần quen mắt, không suy nghĩ nhiều liền đưa cho Cố Tiện Khê. Đột nhiên lại lấy lại, nghiêm túc nhìn một chút, bất giác trợn to hai mắt, đây không phải là hình của mình năm lớp sáu sao?!!! Lật tới trang bìa, nguyên lai là hồ sơ của mình, khó trách lại có hình mình ở đây.

Phần hồ sơ này làm hồi tiểu học, cho nên hình trên trang thứ nhất là hình hồi tiểu học của cô. Nó vẫn còn đi đôi với cô khi chuyển cấp, hồi đi học trung học đệ nhất cấp và trung học đệ nhị cấp giành được giải thưởng hay thành tích học tập đều được giáo viên ghi vào, có thể nói hồ sơ này ghi chép quá trình trưởng thành của cô, Ôn Liễm không nhịn được lật xem từng trang.

Thời điểm Tiểu học trên mặt tràn đầy ngây thơ, mặt mũi thanh tú, ánh mắt sợ hãi chằm chằm ống kính, ngay cả nâng cao đầu cũng không nguyện ý; thời điểm Trung học đệ nhất cấp tướng mạo mặt mũi đã khác lúc trước nhưng trên gương mặt vẫn còn mang một chút bụ bẩm; thời điểm Trung học đệ nhị cấp ngũ quan hài hòa không còn bụ bẩm nữa, không có, tràn đầy tự tin nhìn chằm chằm ống kính, trong mắt một mảnh thanh minh, lại không có nửa ý sợ hãi.

Cố Tiện Khê đóng dấu xong phần hồ sơ này, giang tay ra đợi nửa ngày cũng không thấy Ôn Liễm đưa tới phần khác, ngẩng đầu lên phát hiện Ôn Liễm đang xem mê mẫn một quyển hồ sơ, xít tới hỏi: “Em đang xem cái gì vậy?”

Ôn Liễm vội vàng che hình Trung học đệ nhất cấp lại, không muốn cho học tỷ thấy dáng vẻ non nớt của mình “Không có gì hết.”

“Vậy mau đưa cho chị đóng dấu.” Cố Tiện Khê đưa tay ra lấy phần hồ sơ trên tay cô.

Ôn Liễm cân nhắc một chút, suy nghĩ mình đóng trang đó lại rồi thì sao có thể thấy được, nhanh chóng khép hồ sơ của bản thân lại giao cho Cố Tiện Khê.

Thời điểm Cố Tiện Khê đóng dấu lên hồ sơ của Ôn Liễm, ánh mắt thỉnh thoảng liếc lên trang bìa nói “Ôn Liễm đây không phải là hồ sơ của em sao?”

Ôn Liễm còn chưa kịp ngăn cản nàng, nàng cũng đã lật ra hồ sơ thấy hình Ôn Liễm hồi Tiểu học, từ trong thâm tâm tán dương “Ôn Liễm khi còn bé thật đáng yêu.”

Không nghĩ tới sẽ được học tỷ khen đáng yêu, mặt Ôn Liễm đỏ lên nói “Đừng xem.” Đưa tay muốn lấy lại hồ sơ.

Trong hồ sơ có đóng một cái đinh sách bởi vì thời gian dài nên rỉ sét, một đầu xúc ra ngoài, một đầu vẫn còn cắm trên đó. Ôn Liễm không chú ý sướt qua đó một cái, mặc dù chân đinh bị rỉ sét nhưng vẫn sắc bén như cũ lập tức vạch một đường lên bàn tay cô.

Ôn Liễm bị đau la lên, xòe bàn tay ra nhìn, phía trên bị đinh sách rạch ra một vết thương. Mặc dù không sâu, nhưng phần da bị rạch bắt đầu chảy từng giọt máu. Cô cho là Cố Tiện Khê không nhìn thấy, giấu bàn tay ra sau lưng, làm bộ không có chuyện gì phát sinh.

“Sao rồi.” Cố Tiện Khê sớm đã đem tiếng la của cô sau sau chuyện phát sinh vừa rồi thu hết vào trong mắt, buông hồ sơ xuống nói: “Mau đưa tay ra cho chị xem.”

Ôn Liễm chắp tay sau lưng đi, ánh mắt nhìn Cố Tiện Khê nhếch môi lắc đầu.

“Có phải bị thương hay không?” Biểu tình Cố Tiện Khê trở nên nghiêm túc.

Lắc đầu...

“Không có bị thương vậy em giấu cái gì?”

Vẫn lắc đầu...

Cố Tiện Khê hỏi lại một lần cuối cùng: “Có cho xem hay không?”

Ôn Liễm không sợ chết như cũ lắc đầu.