Hạ Tân Triều

Chương 3




Kỷ Trăn đứng trước căn phòng phía đông, nhìn xuyên qua màn cửa mỏng trông thấy ánh nến chập trùng cùng bóng người mông lung.

Mưa phùn pha cùng gió lạnh thổi qua khiến y run lên một cái. Kỷ Trăn cắn răng, giơ tay đấy cánh cửa phòng chưa khoá kia.

Thẩm Nhạn Thanh đang cầm sách tựa người mép giường nhỏ, dường như chẳng lấy làm kinh ngạc gì đối với chuyện Kỷ Trăn tìm đến. Thế nhưng giương mắt nhìn cách ăn mặc của đối phương, chiếc áo khoác lỏng lẻo tùy tiện khoác trên người, ngay cả thắt lưng cũng không buộc, lại dám đi lung tung trong viện, mặt mày đột nhiên trầm xuống, khẽ thấp giọng trách mắng: "Y phục không ngay ngắn, còn ra thể thống gì."

Kỷ Trăn biết tỏng Thẩm Nhạn Thanh sẽ không cho mình sắc mặt tốt lành, thế nhưng bị trách như thế vẫn có một chút oan uổng: "Trong viện cũng đâu có người ngoài."

Tám người nô bộc đều là thiếp thân hầu hạ y, đương nhiên không tính là người ngoài.

Thẩm Nhạn Thanh nghe xong, vẻ mặt vẫn lạnh tanh, có điều cũng không tiếp tục chấp nhất, chỉ nói: "Ngươi tới đây làm cái gì?"

Kỷ Trăn cắn môi không nói lời nào, gò má đỏ bừng lên.

"Nếu như ngươi lại giở thói ghen tuông, ta không bằng lòng nghe, ngươi trở về phòng đi."

Kỷ Trăn bị đối phương hạ lệnh đuổi khách vẫn đứng im như trời trồng "Nơi này cũng là chỗ ở của ta, thế nên tối nay ta cũng ngủ ở đây."

"Được " Thẩm Nhạn Thanh đứng dậy, "Vậy ta trở về phòng."

Kỷ Trăn giận dữ, "Ngươi..."

Thẩm Nhạn Thanh đã tới đến trước mặt hắn, trêu chọc y một chút: "Ta cái gì?"

Kỷ Trăn không biết vì cái gì mà lỗ tai ửng hồng lên, đánh bạo nắm lấy tay Thẩm Nhạn Thanh, âm thanh mềm oặt chẳng còn tí sức nào: "Ngươi đừng đi."

Thẩm Nhạn Thanh không nói gì, chỉ đối diện ánh mắt loé lên của Kỷ Trăn.

Mặc cho ai nhìn thấy tình cảnh này của Kỷ Trăn, đều chỉ có thể nghĩ đến hai chữ "thèm muốn".

Thế nhưng Thẩm Nhạn Thanh hắn cứ như người làm bằng cây lòng như đá, làm như không thấy sự khao khát của người trước mắt mình, lạnh nhạt nói: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"

Kỷ Trăn không tin đối phương không biết suy nghĩ của mình, chắc chắn chỉ muốn nhìn y làm trò mèo mà thôi. Kỷ Trăn cố gắng dằn sự xấu hổ xuống, cứ như mọi khi, thầm thì nói: "Ta muốn..."

Lại giương đôi mắt trong vắt như làn nước, chữ cuối cùng nhẹ đến mức gần như không nghe thấy được, "Ngươi."

Kỷ Trăn nhìn thấy Thẩm Nhạn Thanh khẽ mím môi, cho rằng được, liền nắm lấy tay Thẩm Nhạn Thanh đặt vào trong áo mình.

Thẩm Nhạn Thanh không ngăn cản, thế nhưng ngay khi y chuẳn bị dán lên người, hắn lại thấp giọng trào phúng nói: "Không biết xấu hổ."

Cảm giác nóng hừng hực trong người của Kỷ Trăn bỗng chốc bị dập tắt sạch sành sanh, cứ như bản thân thật sự trở thành kẻ vô liêm sĩ không biết xấu hổ như đối phương nói, cánh tay run lên muốn lui về phía sau.

Nhưng Thẩm Nhạn Thanh lại nhanh tay nắm chặt y lại, khoảng cách của cả hai chỉ cách giường hai ba bước chân. Chỉ trong tích tắc, Kỷ Trăn nhấn ngã lên trên chiêc giường mềm, nửa tỉnh nửa mơ nhìn ngắm dung mạo như ngọc của ai kia trong ánh nến.

Gấm đỏ cuồn cuộn, một thân trắng nõn vùi vào trong đó.

Trắng tựa ngọc dương chi, phấn đỏ hồng, hai loại màu sắc tương phản cực mạnh, hòa vào tựa như một quyển tranh khiêu dâm hiện ở trước mắt.

Kỷ Trăn không chịu nổi ánh mắt quan sát đánh giá của Thẩm Nhạn Thanh, thẹn thùng muốn giơ tay che mắt lại. Thẩm Nhạn Thanh không cho, hắn sờ lên cánh tay mềm mại của y, cuối cùng bóp lấy hai gò má nhào nặn, dù cho đến thời khắc này, giọng điệu vẫn vô cùng vững vàng, "Lại đến Hoàng Oanh lâu rồi?"

Hoàng Oanh lâu chính là chốn mua vui nổi danh kinh thành, nơi đây kinh doanh quan hệ xác thịt, người bên trong ai cũng miệng lưỡi trơn tru, dung mạo xinh đẹp.

Kỷ Trăn có một "tri kỷ" ở trong Hoàng Oanh lâu tên Tiểu Mạt Ly, sau khi cùng Thẩm Nhạn Thanh thành hôn, đối phương tặng y không ít xuân cung đồ. Có thể nói, tất cả những công phu trên giường của Kỳ Trăn đều bắt nguồn từ mấy thứ sách ô uế kia, thậm chí việc y có thể viên phòng thành công với Thẩm Nhạn Thanh cũng là do thuốc cấm Tiểu Mạt Ly mua từ trên phố đưa cho.

Đương nhiên, bây giờ nhớ lại, Kỷ Trăn quả thực cảm thấy bản thân quá bồng bột. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải thành hôn mấy tháng Thẩm Nhạn Thanh cứ tránh y không kịp, y cũng không đến mức phải ra hạ sách này.

Kỷ Trăn có chút không hiểu tại sao vào lúc này Thẩm Nhạn Thanh lại nhắc đến Hoàng Oanh lâu, chỉ thành thật trả lời, "Không có."



Sau lần thuốc cấm kia, Thẩm Nhạn Thanh ra lệnh cấm cho y đi tìm Tiểu Mạt Ly, tuy rằng bản thân lén lút gặp mấy lần, nhưng chẳng may đều bị đối phương bắt gặp, thế nên sau đó y cũng không dám lỗ mãng nữa.

Cũng may Kỷ Trăn sớm đã chuộc thân cho Tiểu Mạt Ly, cũng không cần quá lo lắng đối phương bị người khác ăn hiếp.

Lòng bàn tay hơi lạnh của Thẩm Nhạn Thanh kè sát lồng ngực y: "Học ở đâu?"

Kỷ Trăn ngẫm nghĩ một hồi lâu mới hiểu được ra thứ mà Thẩm Nhạn Thanh hỏi là chuyện nắm tay hắn đặt vào trong áo mình, ấp a ấp úng: "Lúc trước, trước nhìn..."

Thẩm Nhạn Thanh biết tỏng vẫn tiếp tục hỏi, "Nhìn cái gì?"

Mặt Kỷ Trăn đỏ như lửa than, y cắn môi, cố rướn người đến gần muốn hôn Thẩm Nhạn Thanh.

Thẩm Nhạn Thanh đúng như dự đoán tránh được.

Ba năm, bất luận ở trên giường nhỏ triền miên dây dưa như thế nào, Thẩm Nhạn Thanh cứ như luôn có ý muốn nhắc nhở cho Kỷ Trăn biết rằng tất cả đều là mong muốn đơn phương của một mình y, cho nên chuyện hôn môi không bao giờ xảy ra, cho dù chỉ là chạm nhẹ. Kỷ Trăn đã từng nghĩ nhiều cách để có thể hôn đối phương, thế nhưng lần nào đánh lén cũng thất bại.

Kỷ Trăn khó chịu đến mức chóp mũi cay xè, cũng may Thẩm Nhạn Thanh không truy hỏi việc mình nhìn cái gì nữa.

Y đổi sang hôn những chỗ khác trên cơ thể hắn, hầu kết đang nhấp nhô, phần gáy thon dài, bả vai trơn bóng...

Kỷ Trăn cũng không mút hôn được bao lâu, Thẩm Nhạn Thanh dùng cường độ rất mạnh, chỉ chốc lát sau, y như nhành bồ liễu bị thổi va nát trong gió, chìm vào ý loạn tình mê, ngay cả bản thân là ai cũng không biết.

Y si mê nhìn phần cằm siết chặt đẹp như phượng của đối phương, trái tim dù có lật đi lật lại bao lần, thế nhưng đường về chỉ duy nhất hướng về một người.

Đương thì niên thiểu xuân sam bạc, kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu.

Xuân nhật thanh dương, nhai hạng hi hi nhương nhương, nhân đầu toàn động.

Tạm dịch:

Thuở thiếu thời áo xanh mỏng, cưỡi ngựa tựa cầu nghiêng, khắp thành lâu tay áo hồng vẫy gọi.

Ngày xuân rực rỡ, ngõ phố rộn ràng, người người nhộn nhịp.

- -----------------------------------

Hôm nay tân khoa trạng nguyên lang Thẩm Nhạn Thanh cưỡi ngựa dạo phố, trong thành, không có ai mà không muốn chứng kiến phong thái tài năng của chàng thiếu niên này.

Sáng sớm, quán rượu trên đường đã đầy ấp khách khứa. Ai nấy cũng ngẩng cao đầu quan sát tình hình, sợ mình mất tập trung sẽ bị dồn xuống, hết người than ngắn, lại kẻ thở dài, tiếng than nay dâng cao như thủy triều.

Thẩm Nhạn Thanh, người con trai độc nhất của Đô Ngự sử, ba tuổi nhận biết được ngàn chữ, năm tuổi thuộc kinh thư, tám tuổi biết làm thơ, mười ba tuổi học thành tài, mười tám tuổi đạt giải nguyên trong cuộc thi hương, ngay kỳ khi hội mùa xuân năm sau đạt giải hội nguyên, đến kỳ thi đình được vua khen không ngớt lời, trở thành trạng nguyên.

Đại Hành dựng nước trăm năm, trong sử sách, người đỗ đầu tam nguyên duy nhất chỉ có thái phó tiên đế đã sớm về cõi tiên mà thôi. Bây giờ Thẩm Nhạn Thanh chỉ mới sang hai mươi đã đỗ đạt ba kỳ thi, so với thái phó thiên tử sớm hơn tận mấy năm, sao có thể không khiến người ta vỗ tay tán dương cho được chứ?

Trong khoảng thời gian ngắn, trước cổng Thẩm phủ trở nên tấp nập người, ông mai bà mối tìm tới cửa liên tục, Thẩm Nhạn Thanh hiển nhiên trở thành đối tượng được săn đón nhất chốn kinh thành.

Lúc bấy giờ, nghe nói quốc lão tướng quân Vương Mông có ý định giao phó cháu cố gái của mình cho Thẩm Nhạn Thanh, lão tướng quân nay tuổi gần tám mươi, trong tay nắm hơn năm mươi ngàn binh lính, chính là bậc anh hào vang dội, đời con cháu cũng làm trọng thần trong triều, nếu như Thẩm Nhạn Thanh có thể kết thân cùng Vương gia, vậy có thể nói một bước lên mây, trở thành nhân vật vang danh sử sách của Đại Hành.

"Đến rồi, đến rồi!"

Theo tiếng vang lanh lảnh của cồng chiêng, mọi người chỉ thấy cuối con đường có một chú bạch mã đeo vòng hoa lộc cộc tiếng đến, người ngồi vững vàng ở trên lưng ngựa chính là tân khoa trạng nguyên - Thẩm Nhạn Thanh.

Trên đầu Thẩm Nhạn Thanh đội một chiếc mũ trạng nguyên màu đen, ở giữa nạm một viên hồng mã não, hai bên phần cánh mũ đen viền vàng chói lọi dưới ánh mặt trời, dưới chân đi một đôi giày cao cổ thêu chỉ kim tuyến, phong thái như rồng phượng, khí khái nổi bật, dáng vẻ tựa chàng tiên.

chapter content



Hai bên trái phải đều có binh lính đánh trống khua chiêng, lớn tiếng thét to, "Tân khoa trạng nguyên lang Thẩm Nhạn Thanh, đến, xin mọi người nhường bước!"



Có một người phụ nữ kinh ngạc thốt lên, "Trạng nguyên gia tuấn tú quá!"

Các cô nương dựa vào lan can cười nói ríu rít, tay cầm giỏ hoa, chờ đến khi Thẩm Nhạn Thanh đi dưới lầu, sẽ ném hoa tặng cho đối phương.

Bên trong con đường đầy tiếng cười nói kia, có một bóng người nhẹ lướt qua, đối phương cố chen lên đám đông phía trước, người hầu đi phía sau bị tách ra, đành phải hô to: "Công tử, chờ chúng ta một chút."

Kỷ Trăn lòng dạ nào quan tâm đến bọn họ, chỗ nào náo nhiệt nhất liền chạy đến đó. Y xoay người lại nở nụ cười, "Các ngươi quá chậm, ta không chờ các ngươi nữa."

Hôm nay y nghe nói Thẩm Nhạn Thanh muốn dạo phố, cho dù gấp rút chạy tới vẫn chậm, xe ngựa không thể tiến vào, đành chỉ còn nước đi bộ.

Kỷ Trăn từng nghe qua cái tên Thẩm Nhạn Thanh, tình cờ cũng có đôi lần chạm mặt, lúc đó chỉ ngờ ngợ cảm thấy đối phương quá mức đẹp, dung mạo tựa phù dung, dáng người như ngọc ngà, nhưng chưa từng chân chính trò chuyện cùng đối phương lần nào.

Phụ thân của Thẩm Nhạn Thanh là quan tứ phẩm, mặc dù tài năng văn chương của đối phương sớm đã nức tiếng kinh đô, thế nhưng vẫn không tài nào với tới ngưỡng cửa Quốc Tử giám, mà phụ thân Kỷ Trăn chính là nội các thủ phụ đương triều, tuy còn nhỏ tuổi mà ngồi vào vị trí này, cũng bởi vì gia thế hiển hách, cộng với việc từng học tập chung với hoàng thất vốn cùng chi khác họ với mình.

Hai người phụ thân cùng ở trong triều làm quan, nhưng khác biệt về môi trường giáo dục, mối quan hệ xung quanh khác nhau, thành ra cũng chưa từng gặp gỡ.

Thế nhưng chẳng hiểu vì sao Kỷ Trăn lại đặc biệt nhớ rất kỹ những lần gặp mặt hiếm hoi giữa mình và Thẩm Nhạn Thanh. Y nghe nói Thẩm Nhạn Thanh đỗ đầu tam nguyên, trong bụng cảm thấy cái này là chuyện quá đỗi đương nhiên, dường như đối phương từ khi sinh ra đã là nhân trung long phượng(*), muốn tới nhân gian này hô mưa gọi gió.

(*) ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường.

Thẩm Nhạn Thanh dạo phố, hắn nhất định phải chen lên để nhìn rõ cho bằng được.

"Xin nhường." Kỷ Trăn dùng vai đẩy mạnh người trước mình ra, mệt đến mức lồng ngực thở phì phò, trán cũng tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng, cuối cùng cũng xem như chui ra khỏi đám đông.

Tiếng cồng chiêng vang dội động trời, nổ ầm bên tai Kỷ Trăn. Binh lính lại cao giọng hô: "Tân khoa trạng nguyên lang Thẩm Nhạn Thanh đến, xin mọi người nhường bước!"

Kỷ Trăn đầy phấn khích nhìn Thẩm Nhạn Thanh chỉ cách mình vài bước chân, tầng sáng mỏng manh chiếu vào dáng người trên lưng ngựa, nhìn như "vị tiên giáng trần".

Thẩm Nhạn Thanh trong tay cầm một đóa mẫu đơn tươi roi rói, đây là đóa hoa mà cô nương trên hoa lâu ném xuống. Hắn hơi cúi đầu ngửi hương hoa, sau lại ngước mặt cười nhẹ.

Kỷ Trăn chỉ cảm thấy người còn đẹp hơn cả hoa, y phục màu đỏ của đối phương đập vào mắt y, thoạt như có một chú bướm đủ màu bất ngờ bay vào lòng, thức tỉnh vỏ xác tỉnh tỉnh mê mê của mình, toàn bộ mùi hương ồ ạt lan ra khỏi tổ.

Trong tiếng người ồn ào náo nhịp, Kỷ Trăn dường như chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập như trống của mình, nó vang dội đến mức y không thể không giơ tay đặt lên ngực, chỉ sợ trái tim đang nhảy nhọt kia bất chợt sẽ vọt ra trước mặt đám đông.

Có lẽ là do ánh mắt của y quá mức nóng bỏng, nhanh chóng thu hút sự chú ý của Thẩm Nhạn Thanh.

Thẩm Nhạn Thanh nhìn thẳng Kỷ Trăn, trong con ngươi bất chợt lóe lên chút sự hoảng hốt, như tự hỏi không biết mình có quen đối phương hay không, sau đó chỉ nhìn y nhẹ nhàng gật đầu, lại ném đóa hoa mẫu đơn trong tay về phía y.

Kỷ Trăn ngẩn ra, giơ tay tiếp được, vui sướng đến độ cứ như đón được quả tú cầu.

Kỷ Trăn chớp mắt một cái, Thẩm Nhạn Thanh đã thu hồi ánh mắt mình, tiếp tục cưỡi bạch mã tiến lên trước.

Kỷ Trăn ngơ ngác đứng tại chỗ, học theo dáng vẻ Thẩm Nhạn Thanh cúi đầu xuống ngửi, nghe được mùi thơm ngào ngạt.

Kỷ Trăn như bị yểm bùa bất động, ngây ngốc nhìn bóng lưng sót lại của Thẩm Nhạn Thanh. Ráng chiều phía chân trời rực rỡ đến thế, nhưng y lại chỉ nhìn thấy duy nhất một vệt lửa đỏ thẫm hồng.

Nó cứ cháy, thiêu rụi lục phũ ngũ tạng của Kỷ Trăn.

Cát An cùng đám tùy tùng rốt cuộc cũng đuổi kịp tới, thấy công tử nhà mình không nhúc nhích, sợ đến mức nắm chặt tay y lắc lắc: "Công tử, làm sao vậy?"

Kỷ Trăn thơ thẩn hồn mây, ngay cả y cũng không biết bản thân bị làm sao nữa.

Y sinh ra ở gia đình quý tộc, dù cho châu báu ngọc ngà quý giá nhất thiên hạ có đưa đến trước mặt, y cũng chỉ xem nó như tàng đá để chơi đùa.

Thế nhưng Thẩm Nhạn Thanh chỉ dùng mỗi một đóa hoa mẫu đơn đã câu mất hồn mình, khiến Kỷ Trăn mang lòng nhớ thương, ngay cả trong giấc mộng cũng nhìn thấy người.

Có trách thì chỉ trách ngày hôm đó trời xuân quá tốt, khiến lòng người nhộn nhịp, chớp mắt đã gieo thành nỗi nhớ nhung.