Trời gần sáng, Kỷ Trăn đang ngủ mơ mơ màng tỉnh lại, vừa dụi mắt đã nhìn thấy bóng lưng cao to của ai kia.
Thẩm Nhạn Thanh lúc này đã mặc xong một áo bào màu xanh thẫm chỉnh tề, phía trước thêu họa tiết chim hạc lượn mây, vòng dây tơ màu đen phác họa ra vòng eo thon gầy đầy lực, mái tóc đen buộc cao lên, đội mũ quan. Ánh sáng mặt trời mới mọc lả lướt ngoài cửa sổ chạy xuôi đường nét gò má thanh nhã của đối phương, như màn sương phủ lên ngọc, bồng bềnh như tiên cảnh.
Kỷ Trăn ngắm đến say mê, y nhìn chằm chằm phần eo lưng chắc rộng của Nhạn Thanh, hình ảnh hoang đường đêm qua ùa về trong đầu, khiến hai gò má cũng bừng đỏ lên, chỉ đành lủi vào chăn trốn.
Lần giao hoan cuối của cả hai đến hôm nay đã gần một tuần, Thẩm Nhạn Thanh là một người vô cùng khắc chế, đối với phương diện này không hề hứng thú, mỗi lần đều là do Kỷ Trăn chủ động. Kỷ Trăn chẳng chút nghi ngờ, nếu như y không hành động trước, e là mãi mãi Thẩm Nhạn Thanh không thèm chạm vào mình.
Thực ra y cũng đâu phải không biết liêm sỉ mà suốt ngày sử dụng chiêu cả ngươi quấn quýt lẳng lơ dính lấy Thẩm Nhạn Thanh trên giường, chỉ là gần như ngoại trừ việc này ra, y vẫn chưa tìm được biện pháp thân thiết với đối phương.
Trong thư phòng, Thẩm Nhạn Thanh tự tay ghi bốn chữ "khắc kỷ thận hành"(*), lời ăn tiếng nói cùng hành vi của hắn cũng tuân theo chuẩn mực này, lãnh đạm, kiệm lời, không quan tâm thị phi, luôn giữ phong thái nho nhã lễ độ, ngay cả trên giường cũng mang đậm tác phong quân tử.
(*) cẩn trọng lời ăn tiếng nói hành vi.
Kỷ Trăn bị gia đình chiều đến sinh hư, ăn khổ một chút cũng không chịu được, lần nào giao hoan, chỉ cần quá hai lần luôn khóc lóc cầu xin Thẩm Nhạn Thanh dừng lại.
Thẩm Nhạn Thanh không tỏ vẻ gì, cũng không miễn cưỡng, khi đối phương mở miệng nhanh chóng rút ra dừng lại. Khi ấy Kỷ Trăn vừa vui vì Thẩm Nhạn Thanh quan tâm mình, rồi lại cảm thấy buồn vì dường như chỉ có mỗi mình y là người chìm đắm. Mỗi khi làm tình, Thẩm Nhạn Thanh không cho y ngẩng đầu, bắt y vùi nửa mặt vào trong gối, có lúc y muốn quay đầu lại nhìn trộm xem đối phương có vẻ mặt ra sao, thế nhưng chỉ vừa bắt đầu hành động đã bị cánh tay của người phía sau bóp lấy gáy không cho động đậy.
Sau đó Kỷ Trăn cũng thức thời biết chẳng có kết quả tốt đành buông xuôi, y sợ nhìn thấy thấy đôi mắt lạnh như sương cùng biểu hiện buồn tẻ của đối phương, sẽ dập tắt sự nhiệt tình của bản thân mình.
Kỷ Trăn từng nghe Tiểu Mạt Lỵ nói, nếu cả hai bên tình nguyện, bọn họ hận không thể ngày ngày triền miên trên giường, mà Thẩm Nhạn Thanh chẳng màng để tâm đến, xem nó như một nhiệm vụ bình thường mà thực hiện đúng cho trọn nghĩa phu thê.
Gò má đỏ ửng của y dần vơi bớt, khi đối diện ánh mắt lãnh đạm của Thẩm Nhạn Thanh, y cũng không dám nhiều lời, chỉ nhỏ giọng nói: "Trên đường cẩn thận."
Mưa tầm tã suốt cả một đêm, sợ là mặt đường hôm nay lầy lội khó đi.
Thẩm Nhạn Thanh gật đầu, đang định ra ngoài. Kỷ Trăn lại ngồi dậy từ trên giường, giọng điệu chút thấp thỏm: "Hôm nay huynh trưởng đưa vi cá bào ngư đến, ta kêu hạ nhân đi hầm, khi làm xong ngươi về ăn một chút có được không?"
Sợ đối phương từ chối, y lại bổ sung: "Là vi cá bào ngư thượng hạng."
Thẩm Nhạn Thanh đang tại nhiệm ở Hàn Lâm viên, đảm nhiệm chức vụ học sĩ, quan ngũ phẩm, công việc hỗ trợ quản lý văn chương cùng chế độ thi cử, bình thường cuối giờ thân có thể nghỉ ngơi. Kỳ thi mùa xuân ba năm một lần sắp tới, Thẩm Nhạn Thanh việc chất thành đống quanh người, dạo gần đây gần giữa giờ dậu mới có thể về phủ.
(*) cuối giờ thân: 17h, giữa giờ dậu: 18h.
Kỷ Trăn cứ nhìn chằm chằm Thẩm Nhạn Thanh, một lát sau, đối phương mới "ừ" một tiếng thật nhẹ xem như lời đáp trả.
Kỷ Trăn mừng rỡ, còn đang định nói gì đó, Thẩm Nhạn Thanh đã rời đi.
Kỷ Trăn ở trên ngồi lại về giường, chực nhớ tới hôm nay phải vấn an Thẩm mẫu, không dám trì hoãn thêm một khắc một giây nào, nhanh chóng gọi Cát An đem nước đến rửa mặt.
Cát An đợi bên ngoài từ rất sớm, y bưng nước ấm vào bên trong, thấy Kỷ Trăn trên mặt hiện ý cười, bản thân cũng lấy làm vui chung với công tử.
Cát An theo Kỷ Trăn từ khi bước chân vào Thẩm phủ, tính ra cũng qua nhiều năm, tuy rằng nói Kỷ Trăn không đến nỗi chịu cảnh sầu não uất ức, nhưng số lần nhìn thấy công tử cười thật sự ít hơn khi còn ở Kỷ phủ rất nhiều.
Lão gia Kỷ Trọng cùng đại công tử Kỷ Quyết cực kỳ thương yêu Kỷ Trăn, thậm chí cưng chiều Kỷ Trăn lên trời. Trước năm Kỷ Trăn mười bảy tuổi(*), có thể xem như muốn gió thì có gió, muốn gọi mưa có mưa, cho dù có hái sao trên trời hay mò ngọc dưới đáy biển, cả hai cũng sẽ tìm mọi cách chiều theo ý y. Kỷ Trăn được cưng chiều như thế, lại chỉ hướng về một thứ, cứ nhất quyết va vào Thẩm Nhạn Thanh.
(*) trước khi thành hôn với cậu Thẩm, mốc thời gian ba năm sau Trăn Trăn vừa tròn hai mươi thôi.
Dân phong ở Đại Hành dần dần rộng mở, trong lịch sử cũng từng có tiền lệ hai nam nhân thành hôn, thế nhưng từ sau khi Kỷ Trăn cùng Thẩm Nhạn Thanh thành hôn, lời đồn đãi cũng thuận theo mà tới. Người ngoài nói tên thùng rỗng như Kỷ Trăn không xứng với Thẩm Nhạn Thanh cao quý như mây trời, biến y trở thành trò hề đem ra bàn tán trên bàn trà, mới đầu Kỷ Trăn còn cãi vã với người ta, sau này bị cợt nhã ngày càng nhiều cũng dần dần không thèm để ý.
Thế như riêng Cát An lại nghe không lọt tai người nào nói xấu công tử nhà mình. Hoàng tôn quý tộc y thực sự không dám đắc tội, thế nhưng nếu là dân chúng tầm thường, y nhất định sẽ đi tới cãi nhau vài câu.
Y sẽ nói với họ, công tử nhà mình gia thế hiển hách, thuở nhỏ người gặp người khen đẹp, đừng nói xứng trạng nguyên lang, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng dư sức.
Cát An lại không tránh khỏi nhớ tới chuyện tiểu hầu gia từng thông gia với công tử mình khi còn bé, nếu ngày đó Kỷ Trăn không từ hôn, bây giờ Thẩm Nhạn Thanh gặp Kỷ Trăn cũng phải cúi đầu chào một tiếng hầu gia phu nhân, thế nào đến phiên hắn vốn chỉ là chức quan ngũ phẩm có thể làm càn như vậy?
Tuy rằng tính tình tiểu hầu gia Tưởng Uẩn Ngọc xấu chút, thế nhưng đẹp trai khôi ngô, còn là trúc mã với công tử, hai người mà thành hôn, không chừng gây gổ mấy năm, nhưng chắc chắn vẫn sẽ sống hạnh phúc.
"Cát An, ngươi nhe răng trợn mắt làm gì đó?"
Kỷ Trăn vừa lau mặt sạch, chợt nhìn thấy Cát An chất phác thật thà nhà mình nghiến răng như muốn đánh nhau với người ta, chợt cảm thấy thú vị.
Cát An ném khăn ướt vào trong chậu đồng, "Không biết hôm nay Thẩm phu nhân lại muốn tìm chuyện gì dạy dỗ công tử nữa đây."
Chuyện năm đó Kỷ Trăn lạm dụng quyền thế nhà mình bức hôn Thẩm Nhạn Thanh đã khiến cho nhà họ Thẩm ghét cay ghét đắng y, quả thực có vài chuyện đáng để phụ mẫu Thẩm gia canh cánh trong lòng bao năm qua.
Sau khi Thẩm Nhạn Thanh đỗ đầu tam nguyên, lão tướng quân có công lập quốc Vương Mông từng sai người tới cửa làm mối, vốn mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ, cuối cùng bị Kỷ Trăn quậy tanh bành. Chuyện thế không tính là gì, quan trọng ở chỗ phụ thân Kỷ Trọng vừa mới bắt đầu cũng không có ý muốn gả Kỷ Trăn làm nam thê, mà dứt khoát bắt ép Thẩm Nhạn Thanh phải về ở rể Kỷ gia.
Thẩm phu nhân nghe xong, bà tức giận đến mức bệnh nằm liệt giường. Kỷ Trăn không những cắt đứt mối nhân duyên giữa Thẩm Nhạn Thanh cùng Vương gia, còn muốn đứa con trai duy nhất của bà sang nhà ở rể, quả thực khinh người quá đáng. Thẩm gia vốn đang nghênh đón chuyện tốt, bất ngờ bị một Kỷ Trăn quấy nhiễu đến long trời lở đất, thử hỏi có ai mà không ghi hận trong lòng?
Mãi về sau, Kỷ Trăn không muốn làm Thẩm Nhạn Thanh khó xử, mới hết sức khuyên lơi phụ thân mình bỏ đi suy nghĩ ở rể.
Sau khi thành công gả cho Thẩm Nhạn Thanh như bản thân mong ước, về phần Thẩm mẫu, bà luôn ghi nhớ những chuyện Kỷ Trăn từng làm, suốt ba năm nay, thỉnh thoảng sẽ khiến Kỷ Trăn rơi vào tình thế lúng túng khó xử.
Nếu như là người khác, Kỳ Trăn chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn chịu trận mà lên tiếng thẳng thừng, thế nhưng người này lại là mẫu thân của Nhạn Thanh, nếu như y lại bất kính, chỉ khiến cho đối phương càng thêm bất mãn với mình mà thôi.
Là vì Kỷ Trăn quấn quýt si mê Thẩm Nhạn Thanh, những chuyện như bây giờ là do y tự làm tự chịu.
Kỷ Trăn dùng đồ ăn sáng xong, liền cùng Cát An đi tới toà viện Thẩm mẫu. Dọc đường đi, chúng người hầu nhìn thấy đều đồng loạt cúi đầu chào: "Thiếu phu nhân."
Y nghe thấy câu này, chợt nhớ tới chuyện Thẩm Nhạn Thanh đồng ý cùng mình dùng bữa tối chung, trong lòng quyết tâm lát nữa cho dù Thẩm mẫu nói cái gì cũng xem như lời gió thoảng bên tai.
Tỳ nữ đi vào truyền lời, Thẩm mẫu cố tình muốn cho Kỷ Trăn phơi thân bên ngoài, y đứng bên ngoài gần nửa canh giờ(*) mới được lệnh đi vào.
(*)nửa canh giờ = một tiếng đồng hồ.
Năm nay Thẩm mẫu đã ngoài bốn mươi, tuy rằng có tuổi nhưng nhìn qua vẫn là một mỹ nhân, chỉ là khuôn mặt nghiêm nghị, thoạt nhìn không dễ chung đụng.
Kỷ Trăn hành lễ nói: "Cung kính mẫu thân."
Ngay cả phụ thân mình, Kỷ Trăn cũng không cung kính hạ mình như vậy. Thẩm mẫu nhàn nhã không đáp lời, chỉ lặng yên nhìn chằm chằm y mấy giây.
Qua chốc lát sau, Thẩm mẫu mới mở miệng, vẫn là những câu đạo lý quen thuộc mà một người thê tử hiền lương thục đức nên ghi nhớ. Kỷ Trăn nghe như nước đổ đầu vịt, tâm tư bay tận trời mây, lúc thì nghĩ xem vi cá bào ngư nên hầm kiểu gì, lúc thì tự hỏi không biết giờ này Thẩm Nhạn Thanh đang làm cái gì...
Thẩm mẫu kêu y tận mấy lần, y mới hoang mang ngẩng đầu: "Người nói gì ạ?"
Phu nhân trên đỉnh đầu mình lộ ra vẻ giận dữ, song lại miễn cưỡng đè xuống câu chất vấn đang định nói, phất tay ra hiệu với tỳ nữ.
Mấy người tỳ nữ cầm vài cuộn tranh đi đến trước mặt Kỷ Trăn, y đột nhiên không hiểu cho lắm, chờ đến khi tranh mở ra, bên trong mỗi một tấm đều là những mỹ nhân sắc nước hương trời, đầy đặn thon thả, mỗi người mỗi vẻ.
Kỷ Trăn là người yêu cái đẹp, cho dù là nam hay nữ cũng thích, thoạt nhìn xong thật lòng khen ngợi: "Mẫu thân lấy những bức tranh mỹ nhân này từ đâu ạ, nhìn các nàng rất đẹp."
Y thưởng thức các bức tranh này một phen, càng xem càng thích, trong lúc đang định xin Thẩm mẫu một tấm về ngắm kỹ hơn, chợt nghe thấy đối phương lên tiếng: "Ngươi đã thành hôn cùng Thẩm Nhạn Thanh ba năm, cũng là lúc để cho Nhạn Thanh nạp thêm thiếp."
Kỷ Trăn ngẩn ra, nhìn về phía Thẩm mẫu, "Mẫu thân có ý gì?"
"Thẩm gia chỉ có một mình Nhạn Thanh, tất nhiên muốn sinh con trai thêm phúc nối dõi tông đường. Tuy ngươi là dâu nhà Thẩm gia, nhưng suy cho cùng vẫn là thân nam nhân, không cách nào mang thai, tuy rằng trượng phu không đề cập, nhưng trong lòng cũng phải hiểu, niệm tình ngươi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ta thay ngươi làm chủ."
Kỷ Trăn còn tưởng rằng hôm nay nghe xong bài giảng đạo lý đã bình an vô sự, không ngờ Thẩm mẫu lại dùng tới chiêu này. Y không còn hơi sức đâu lo chuyện tôn kính trưởng bối, phản bác lại: "Thẩm gia quả thực ít người, mẫu thân hiểu lễ nghi như thế, tại sao không thay phụ thân làm chủ nạp thêm thiếp, tạo thêm phúc cho Thẩm gia?"
Mặc dù Kỷ Trăn không giỏi ăn nói, nhưng ngoại trừ việc sẵn sàng chịu đựng ăn đắng khi ở cạnh Thẩm Nhạn Thanh, đổi lại là người khác vẫn có thể nói mấy câu.
Lời vừa nói ra, cả phòng cũng trở nên căng thẳng.
Sắc mặt Thẩm mẫu biến đổi, bà đập mạnh lên bàn: "Làm càn!"
Trong lòng Kỷ Trăn biết lời mình vừa nói ra bất kính, sau khi nói xong bản thân cũng có chút hối hận, nhưng nước đổ khó hốt, chỉ đành nói tiếp: "Mẫu thân, chỉ cần con ở đây ngày nào, thì ngày đó Thẩm Nhạn Thanh nhất định không thể nạp thiếp, việc này tuyệt đối không thương lượng."
Thẩm mẫu trừng to đôi mắt xinh đẹp của mình: "Sao ngươi biết trong lòng Nhạn Thanh nghĩ gì, nó bị ép thành hôn cùng ngươi đã là bất đắc dĩ, chẳng lẽ ngươi còn muốn dưới gối cả đời này của nó không một mụn con, không người đưa ma sao?"
Kỷ Trăn mím môi, "Nếu như Nhạn Thanh chết trước, con bằng lòng túc trực bên linh cữu, nếu như con chết trước, hắn muốn cưới bao nhiêu người thì cưới."
Trừ phi Kỷ Trăn chết, bằng không y nhất định sẽ không bao giờ chia sẻ Thẩm Nhạn Thanh cho bất cứ một ai.
"Ngươi dám nguyền rủa con ta chết." Thẩm mẫu giận đến run người, lời nói ra đã không còn trôi chảy: "Được lắm, được lắm, đây chính là thê tử tốt mà Nhạn Thanh cưới về đây sao, người đâu, mở từ đường."
Kỷ Trăn cắn răng, vẫn đứng thẳng lưng.
"Ngươi đến từ đường quỳ kiểm điểm với liệt tổ liệt tông, khi nào biết lỗi thì trở lại."
Kỷ Trăn ra khỏi viện, chẳng thèm quay đầu nhìn lại.
Cát An nghe thấy công tử mình bị phạt quỳ từ đường, tức giận nói: "Ta nhất định phải nói cho đại công tử."
Kỷ Trăn ngăn lại nói: "Đừng để ca ca lo lắng, chỉ là quỳ thôi mà, không sao."
Không chờ Cát An trả lời, y nói tiếp: "Ngươi dặn nhà bếp hầm vi cá bào ngư giúp ta, đêm nay Thẩm Nhạn Thanh muốn đi về dùng bữa."
Sau khi khuyên nhủ Cát An che giấu với huynh trưởng xong, Kỷ Trăn theo tỳ nữ đến từ đường, quỳ thắng tắp người trên bồ đoàn.
Kỷ Trăn nhìn bài vị Thẩm gia, trong lòng qủa thực cũng có chút sợ mọi người trách tội mình vì làm đứt đoạn nhang khói Thẩm gia, nhưng cho dù sợ, y tình nguyện quỳ đến phế bỏ đôi chân, cũng không bao giờ thay đổi chủ ý của mình.
Kỷ Trăn quỳ từ sáng cho đến tối muội, đầu óc cũng choáng váng. Khi nhận thấy sắp đến giờ tan tầm của Nhạn Thanh, lúc này mới có chút lo lắng.
Kỷ An xoa xoa hai chân quỳ đến tê dại đau nhức của mình, trong lúc định bụng nhờ tỳ nữ đi gọi Cát An, đã nhìn thấy Cát An với gương mặt buồn thảm đứng trước cửa lớn.
"Thẩm Nhạn Thanh về rồi sao?"
Cát An lắc đầu, "Công tử, Thẩm đại nhân sai người truyền lời, hôm nay công việc Hàn Lâm viện rất nhiều, không kịp trở về dùng bữa."
Kỷ Trăn mong mỏi ròng rã cả một ngày trời, cuối cùng đổi lại bằng một câu nói như vậy, khí huyết trong người y đột nhiên dâng trào cuồn cuộn, căm hận đến mức siết tay thành nắm đấm đập xuống cái đệm tròn của mình.
"Cát An, dìu ta về, chúng ta tự ăn canh."
Cát An thở dài nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Kỷ Trăn đã đứng không còn vững, lòng đau không sao tả xiết.
Lúc ra khỏi từ đường, tỳ nữ kiếp sợ nói: "Thiếu phu nhân, Thẩm phu nhân vẫn chưa cho người đứng dậy..."
Kỷ Trăn trừng nàng một chút, tiểu cô nương rụt cổ không dám lại ngăn cản, chỉ đành yên lặng nhìn Kỷ Trăn lảo đảo rời đi.
LỜI TÁC GIẢ: Thẩm đại nhân, còn không mau về an ủi vợ yêu mình đi~