Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Chủ Tể

Chương 10: Mặt trái - nhân cách thứ hai




Chương 10: Mặt trái - nhân cách thứ hai

Vũ lúc này có 1 chút thất hồn lạc phách. Hắn bại trận thứ 2 chỉ trong 1 lượt cơ. Trần Duy thực sự không cho hắn cơ hội. Lại nhìn về phía Kiều Nhi đang nhìn Trần Duy 1 cách si mê lại càng nghiến răng tỏ ra căm tức vô cùng. Hào quang này đáng ra phải thuộc về hắn. Đây là chuyện gì xảy ra vậy. Ông trời trêu hắn sao.

Kiều Nhi lúc này cũng bước đến chỗ Trần Duy kêu lên 1 tiếng êm dịu:

“Duy, ta đến rồi.”

Trần Duy lúc này mới chú ý đến nàng. Hắn nhíu mày nói:

“Tại sao cô lại đến đây.” Lại nhìn thấy trên đầu của Kiều Nhi lại nổi nên 1 làn khói nhân hình màu nâu, trong lòng giật mình: “ Đây là ẩn mệnh.”

Kiều Nhi hơi có chút giận dỗi mở miệng:

“Là Vũ gọi ta đến.” Sau đó lại cúi người có chút e thẹn đỏ mặt: “Ta cũng muốn gặp ngươi.”

Mọi người xung quanh nhìn thấy cũng trầm trồ: “ Thì ra 2 người này quen biết nhau. Đúng là trai tài gái sắc. 1 cặp trời sinh.”

Trần Duy nhíu mày, vì để cho mọi chuyện không phức tạp liền nói:

“Ngươi qua 1 bên ngồi đợi đi. Ta và Vũ còn đánh 1 trận nữa, sẽ rất nhanh kết thúc thôi.”

Kiều Nhi tỏ ra có chút thất vọng, bình thường Trần Duy luôn cưng nàng như trứng, hứng như hoa, không biết sao bây giờ hắn bỗng tỏ ra vô cùng hờ hững, không quan tâm nàng. Nàng thầm nghĩ bình thường đáng lẻ hắn phải tìm ghế cho mình, và gọi nước cho mình chứ.



Vũ ở 1 bên nhìn thấy Trần Duy như vậy, liền tranh thủ thời cơ, nhanh chóng chạy đi lấy ghế cho Kiều Nhi. Sau đó lại gọi order nước cho cô ta. Trần Duy nhìn thấy cảnh này cũng liền mặc kệ. Hắn vốn dĩ là không muốn quan tâm. Chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu. Kiều Nhi thấy bạn trai mình lại không quan tâm mình bằng 1 người bạn, lại chỉ tập trung chơi bida, có chút thất vọng vô cùng.

Trần Duy đã nhanh chóng xếp bi depa. Rất nhanh điểm số lại tăng lên chóng mặt theo 1 chiều. Lúc điểm số lại tăng lên 20 điểm nhanh chóng. Vũ tâm trạng chùn xuống. Vì không muốn bản thân tiếp tục mất mặt, lại không muốn tiếp tục thấy vẻ si mê của Kiều Nhi nhìn Trần Duy liền giơ tay nói:

“Được rồi ta chấp nhận thua cuộc, ngươi thắng, không cần đấu nữa.”

Nghe thấy Vũ lên tiếng. Trần Duy dừng lại. Mục đích đã đạt được, hắn cũng không muốn tiếp tục, liền dừng cơ. Đang muốn giải khai kết giới che lấp. Bỗng có 1 gã thanh niên khuôn mặt hung ác, có 1 vết sẹo dài trên mặt bước ra mở miệng nói:

“Tại sao lại dừng lại, thằng kia tiếp tục đánh cho tao.” Hắn chỉ vào Trần Duy. Sau đó lại chỉ vào Vũ: “Ai cho mày nhận thua, có biết là tao đã đặt cược mày thắng biết bao nhiêu tiền không. Tiếp tục đánh cho tao.”

Vũ đã nhận thua, có chút điên trong người, lại thấy 1 kẻ đi ra chỉ trỏ ra lệnh cho mình, vô cùng tức giận mở miệng: “Mày là cái thá gì mà ra lệnh cho tao.?”

Gã mặt sẹo nghe Vũ nói liền vuốt đầu, cười to: “Tao là cái thá gì sao, tao là ông nội mày đấy.”

Vừa dứt lời liền lao vào đấm thẳng vào mặt Vũ, tốc độ nhanh và có phần bất ngờ làm Vũ không kịp né tránh, ăn nguyên nắm đấm vào mặt. Sống mũi Vũ như muốn gãy, văng về phía sau.

Mọi người xung quanh nhìn thấy dường như đã nhận ra gã mặt sẹo kia là ai. Bọn họ tỏ ra sợ sệt, lùi về phía sau, không ai có ý định đứng ra can ngăn.

Kiều Nhi thấy bạn của mình b·ị đ·ánh, mặc dù hoa dung thất sách vẫn đi ra mở miệng nói:



“Các anh làm gì vậy, sao lại ra tay đánh người, có tin là tôi báo công an hay không.”

Gã mặt sẹo thấy Kiều Nhi, trong ánh mắt hiện ra tà hỏa không che dấu. Hắn vỗ tay 1 tiếng, phía sau hắn bỗng xuất hiện gần 10 gã thanh niên, trên mặt mỗi người hung thần, dữ tợn, đều là hạng người không tốt lành. Hắn cười cợt nhã với Kiều Nhi:

“2 thằng oắt con này không đánh nữa cũng được, chỉ cần cô em chịu đi chơi với anh 1 đêm, anh sẽ không tính toán với chúng, còn về công an, cô em có gọi khàn cổ họng, cũng không ai đến cứu đâu, ở đây là địa bàn của anh. Thằng Tí này ở đây, nói 1 tiếng, công an ai cũng phải nể mặt.” Nói rồi liền bước tới gần Kiều Nhi.

Trần Duy ánh mắt bình tĩnh. Hắn không nghĩ là cục diện lại diễn biến thành hiện tại. Đang suy nghĩ chỉ cần mang 2 người Vũ và Kiều Nhi thoát khỏi đây, tránh v·a c·hạm sinh ra rắc rối không cần thiết. Bỗng nhiên lá bài 2 bích trong tay Trần Duy có chút phát ra khí vụ hắc ám nhàn nhạt, 1 tiếng ‘khặc khặc’ phát ra từ lá bài. Thân thể Trần Duy có chút rung động kịch liệt. Đồng tử của Trần Duy trong phút chốc hóa thành 1 màu đen tuyền, sau đó lại biến trở lại bình thường. Mọi người xung quanh đều không nhận ra sự biến đổi này. Khóe miệng của Trần Duy cong lên 1 nụ cười tà dị.

Gã mặt sẹo đang ép Kiều Nhi lùi về phía sau:

“Người đẹp, đừng chống cự nữa, ngày hôm nay cô em không trốn được đâu, ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho cô em thêm ít tiền tiêu vặt.”

Kiều Nhi sợ hãi xanh mặt bước lùi về sau: “Không, tránh xa ta ra, cứu tôi.”

Nhìn thấy Kiều Nhi càng vùng vẫy, tà ý trong mắt gã mặt sẹo càng hiện ra rõ rệt. Hắn quệt với rất nhiều gái, nhưng đối với cô gái cực phẩm như trước mắt cũng là ngàn dặm khó thấy, hắn quyết tâm không bỏ qua. Bàn tay của hắn vồ mạnh tới, ngay khi sắp bắt được bàn tay của Kiều Nhi. Chợt phát hiện bỗng nhiên có 1 bàn tay đã bắt lấy cẳng tay của mình. Hắn quay mặt lên liền nhìn thấy Trần Duy xuất hiện trước mặt, liền cười nhạo:

“Là mày, sao, muốn diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân sao.”

Trần Duy ánh mắt lạnh lùng:

“Ai cho mày gan chó, đến cả nữ nhân của tao cũng dám đụng đến.”

Gã mặt sẹo và thuộc hạ của hắn nghe thấy Trần Duy nói đều cười lớn, thầm nghĩ nghé con không sợ hổ.



Gã mặt sẹo vung quyền tay còn lại vào mặt Trần Duy, tốc độ nhanh vô cùng, rõ ràng là đánh lén, không muốn Trần Duy kịp phản ứng:

“Chó cái con mẹ nhà mày.” hắn la lớn.

Nhưng sau đó hắn liền thấy không đúng. Nắm đấm của hắn dường như đấm vào không khí. Sau đó hắn liền có cảm giác như bị 1 chiếc xe va thẳng vào mặt. Ngay sau đó răng của hắn rơi hết ra khỏi hàm, xương mũi gãy phẳng. Khi hình dung được hắn mới biết là bản thân ăn 1 cú đấm vào mặt. Nhưng đây là nắm đấm kiểu gì. Xương mặt hắn như muốn nát vụn sau cú đấm. Lại nghe 1 tiếng thì thầm bên tai:

“Loại như mày lại dám chửi đến mẹ tao, mày nên cảm ơn vì tao đã nhẹ tay không g·iết mày, chỉ là sau này mày muốn nói chuyện thì không tốt rồi.”

Sau đó gã mặt sẹo lại cảm giác được xương vai chỗ cánh tay mình bị đối phương giữ chặt khi nãy lúc này đã bị trật ra, đau đến tê tâm liệt phế. Nguyên nhân là do Trần Duy không buông tay hắn ra cộng với dư lực của nắm đấm làm kéo dãn cánh tay ra khỏi xương vai.

Sau đó lại nghe tiếp 1 tiếng thì thầm vào tai làm hắn sợ hãi:

“Đã thích x·âm p·hạm nữ nhân như vậy, cái đó của mày cũng không cần dùng đến nữa đâu.”

Trần Duy nhấc chân, đạp thẳng vào hạ bộ của gã mặt sẹo, có thể nghe rõ được tiếng trứng vỡ phát ra “tách tách”. Gã mặt sẹo đau đến c·hết đi sống lại liền ngất đi. Lúc này Trần Duy mới buông hẳn hắn ra.

Kiều Nhi lúc này mới nhận ra là Trần Duy đang đứng trước mặt mình. Nhìn thấy hắn ra tay cứu nàng, mở miệng 1 câu, 2 câu nữ nhân của hắn. Trong lòng ngọt như mía lùi. Mặt hiện phiếm hồng.

Thì ra tên này nãy giờ chỉ giả bộ không quan tâm nàng. Lại nhìn thấy Trần Duy ra tay nhanh gọn dứt khoát, tâm tình thiếu nữ như nhảy nhót: “đẹp trai, ngầu quá.” Sau đó kéo tay Trần Duy:

“Duy, chúng ta đi thôi, bọn chung đông lắm.”

Bọn thuộc hạ giờ mới phát hiện ra đại ca mình b·ị đ·ánh, cả bọn tức giận muốn xông lên, lại không phát hiện ra Trần Duy khóe miệng cong lên, đang nhìn bọn hắn với ánh mắt của một con sói đang nhìn 1 bầy cừu trắng tươi.