Chương 14: Thục Lạc Nhan
Ta gọi Hoàng Lạc Nhan, năm nay 19 tuổi. Người bên ngoài chỉ biết ta là hoa khôi trường Khoa học xã hội và Nhân Văn. Học lực xuất sắc, sinh viên 3 tốt. Lại không hề biết thân phận thực sự của ta.
Họ thật của ta là họ Thục. Tên thật là Thục Lạc Nhan. Không sai, ta chính là hậu duệ của Thục Phán – An Dương Vương. Gia tộc của ta chính là thế gia lâu đời. Ta cũng chính là đệ tử kiệt xuất nhất đương thời của gia tộc. 19 tuổi đã đạp chân vào Tố Thể Cảnh. Chính là viên ngọc quý của gia tộc.
Gia thế, địa vị của ta đều định sẵn ta sẽ có 1 cuộc sống nhiều người mơ ước. Nhưng thiên định luôn không như ý. Tu vị của ta khi bước vào Tố thể cảnh liền không thể tăng tiến. Thậm chí ta càng cố gắng tu luyện lại mang đến cảm giác tu vị muốn thụt lùi trở về lại Thoát Phàm Cảnh.
Ta đã kiểm tra rất kỹ lưỡng bản thân, đan điền ta không có vấn đề, cơ thể không ám tật, không trúng độc. Không hiểu nguyên nhân tại sao lại ra cớ sự như vậy.
Ta vì sợ tu vị thụt lùi nên càng không dám tu luyện. Nhưng điều đáng sợ hơn xảy ra là cho dù ta không tu luyện, tu vi của ta vẫn thụt lùi. Mỗi ngày linh khí đều xói mòn, cho đến khi ta rơi trở về tu vị nửa bước Tố Thể cảnh. Ta đã tuyệt vọng hoàn toàn.
Trong tuyệt vọng lại sinh ra hy vọng. 1 ngày nọ anh họ của ta đến tìm ta. Huynh ấy nói trong nhà phát hiện đại sự.
Trong gia tộc thầy mo cảm ứng thấy được Chân Bảo của gia tộc lại hiện thế. Gia tộc thất lạc bảo vật bao nhiêu năm có cơ hội tìm về.
Nhắc đến kiện bảo vật này ta liền có chút hưng phấn, tâm trí phục hồi. Tương truyền bảo vật này chính là đại bảo. Chỉ cần là người trong dòng họ nắm giữ nó trong tay. Tu vị sẽ lập tức quán đỉnh trực tiếp tăng lên 1 đại giai. Lúc đó ta có chút hô hấp không thông, chỉ muốn nắm nó trong tay ngay lập tức.
Đây đối với người đang có vấn đề tu luyện như ta là sức hút không thể từ bỏ. Sau đó ta liền đi theo anh họ của mình để tìm kiếm mà không suy nghĩ.
Nhưng tất cả chỉ là cái bẫy mà anh họ giăng sẵn để ta nhảy vào.
Hắn ta chính là súc sinh. Mục đích của hắn chính là nguyên âm của ta. Mặc dù ta là em họ của hắn, hắn cũng không buông tha.
Nhà họ Thục ta, nữ nhân sinh ra đều mang một thể chất rất đặc biệt. Tố nữ thân. Nam nhân chưa bước vào Tố thể nếu giao hoan với nữ nhân còn nguyên âm trong tộc. Thể chất và mệnh cách đều sẽ có biến hóa nghênh trời lệch đất.
Trong sách cổ của gia tộc có ghi chép. Trọng Thủy khi xưa tư chất, ngộ tính vô cùng bình thường. Nhưng sau khi lấy được nguyên âm của Mỵ Châu. Liền 1 đường thẳng tiến, 10 năm từ Thoát Phàm bước vào Hư Thần.
Sự thật chứng minh nữ nhân trong tộc khi kết thông gia với những tộc khác. Nam tử được phối đều có tiến cảnh vượt bậc khác thường.
Lạc Nhan biết điều này liền vô cùng chán ghét. Gia tộc nhiều lần muốn sắp đặt hôn sự giữa nàng và tên họ Phù kia. Nàng liền tìm mọi cách tránh né. Âm thầm tu luyện mạnh lên để không bị gia tộc ép buộc.
Tên họ Phù kia cũng luôn cho rằng nàng là của hắn, luôn rêu rao khắp các thần thánh thế gia. Hận nàng chỉ muốn tát hắn 1 c·ái c·hết tươi. Nhưng hắn lại là 1 cái thiên tài siêu cấp.
Nàng chỉ không ngờ đến là nguyên âm của nàng đến cả người trong gia tộc cũng nhòm ngó. Mà người đó còn là người anh họ mà nàng tin tưởng nhất.
6 người tổ đội đi truy tìm bảo vật. 4 người kia cũng là người mà hắn sắp đặt. Trong 1 lần đi vào khu vực đầm lầy này. 5 người đã ra tay với nàng. Bọn họ chỉ không ngờ trên người nàng lại có 1 kiện linh giáp phòng thân. Dẫn đến để nàng chạy mất vào sâu trong đầm lầy.
Cả 5 người nhanh chóng đuổi theo. 6 người rượt đuổi nhau, đến 1 khu vực dày đặc sương mù, 1 lúc lâu mới phát hiện 6 người rơi vào 1 khoảng không gian kỳ quặc, nơi này vẫn có đầm lầy nhưng ở đây không gian rung động kịch liệt, phát ra không khí u ám làm người ta hít thở không thông, lông tơ dựng đứng.
6 người thấy không đúng, muốn quay lại đường cũ, thì không gian bỗng sinh ra 1 luồng hấp lực khổng lồ. Cả 6 người nhanh chóng bị hút vào 1 khoảng không vô định.
...
‘Bắc kim thang cà rang bí rợ, cột qua kèo là kèo qua cột, khặc..khặc...k.k’
Lạc Nhan nghe thấy 1 câu đồng dao quen thuộc vang lên trong đầu. Đầu có chút đau sau đó mở mắt lần nữa tỉnh dậy, liền phát hiện mình đang ở 1 nơi xa lạ, đây là 1 rừng rậm, xung quanh có sương mù phát ra mờ mịt. Bên cạnh nàng lúc này tỉnh lại còn có 2 nữ nhân đã truy đuổi nàng.
Khi 2 người muốn động thủ với nàng. Liền phát hiện 1 chuyện quái lạ, 3 người tu vị vẫn tồn tại nhưng lại không cách nào phát ra linh khi. Linh khí như bị phong tồn trong cơ thể không cách nào đẩy ra bên ngoài.
Tình trạng quỷ dị làm 3 người có chút sợ sệt. Dừng lại chuyện tranh đấu. Trước mắt muốn làm rõ đây là đâu, chuyện gì xảy ra.
Dị biến xảy ra, sương mù đang bao phủ xung quanh bỗng tách ra tạo thành 1 lối mòn. Không gian có chút quỷ dị. Phía trước lối mòn đó, theo ánh nhìn của 3 người. Xuất hiện 1 cái đàm lầy đen ngòm, u ám quái dị. Giữa đầm lầy 1 chiếc cầu trắng hếu hiện ra trước mắt.
Đây là kiểu cầu khỉ thời xưa, giữa thân cầu được giữ bằng thang cân, bắt chéo nhau hình kim tự tháp chống giữa mặt đầm. Người tây nam bộ gọi là cầu thang cân. Kỳ dị là cầu này nó làm từ chất liệu gì có 1 màu trắng chứ không phải bằng tre nứa như thông thường.
Trên cầu có dây leo cà, bí xuất hiện chằng chịt bao phủ cả cầu. Mỗi sợi dây leo đều to lớn hơn dây leo thông thường gấp nhiều lần.
Cảnh tượng làm 3 người chùn chân không dám lại gần cái cầu. 3 người khẽ nhìn vào mặt đầm lầy quỷ dị trước mặt, lại lần nữa nhìn lên cầu, có 1 nỗi sợ hãi khó nói thành lời. 1 người phụ nữ tên Hà trong nhóm mở miệng:
“Ta nghĩ chúng ta không nên đi qua cầu này mà đi về lại đường cũ, tìm kiếm đường ra khỏi đây.”
Lạc Nhan cũng đồng ý, cái cầu này xuất hiện quá quỷ dị. 3 người liền quay lại đường cũ cố gắng tìm đường ra. Nhưng quái dị là 3 người đi hướng ngược lại 1 quãng đường xa, bỗng trố mắt kinh ngạc vì cây cầu khi nãy lại lần nữa xuất hiện trước mặt 3 người.
Cả 3 sợ đến ngồi bệt xuống đất, cố trấn an bản thân không tin tà, lại quay đầu đi lại lần nữa. 1 lúc sau cả 3 người đều tái mặt, cây cầu ấy lại lần nữa xuất hiện trước mặt 3 người. Lúc này 3 người liền sợ rồi.
Lúc này đi vòng qua vòng lại đều không có đường ra. Cơ thể lại không thể vận dụng linh lực. Cả 3 có chút hoảng.
Lạc Nhan lúc này nghe 2 người thì thầm nói nhỏ, tâm liền đề phòng. Vốn là kẻ thù, trước mắt chỉ là do hoàn cảnh mới tạm thời ngừng đánh.
2 người nhìn Lạc Nhan ánh mắt bất thiện, 1 cô gái tên Tiên mở miệng ra lệnh cho Lạc Nhan:
“Ngươi, lên cầu xem thử.” Rất rõ, trước mắt không tìm ra đường đi, 2 người muốn ép Lạc Nhan qua cầu để dò đường. Xem thử có chuyện gì xảy ra hay không.
Lạc Nhan tâm trạng không tốt, giác quan thứ 6 của nàng mách bảo, cầu này không tốt qua. Đang suy nghĩ muốn cá c·hết lưới rách với 2 người.
3 người tinh thần căng cứng, không khí giương cung bạt kiếm, đã làm tiếp muốn tiếp tục động thủ.
Bỗng lúc này 1 tiếng động làm cả 3 người giật mình:
“3 vị cô nương, cầu này buổi tối không thể một mình bước qua. Bước qua cầu sẽ c·hết”
3 người giật mình quay lại, liền nhìn thấy 1 bà lão tuổi tầm 60, mặc áo bà bà nâu kiểu cổ xưa.
3 người giật mình sợ hãi, chưa kịp phản ứng, bà lão liền nói tiếp:
“Khách quý từ xa đến thăm, mời 3 người ghé thăm làng của tôi.”
Lúc này chợt sau lưng bà lão sương mù có chút tán đi, 1 cái cổng làng vắt ngang xuất hiện trong tầm mắt 3 người. Cả 3 đều kinh ngạc tột độ, rõ ràng khi nãy 3 người đều đã đi vòng quanh hết khu vực này, không hề thấy có cái cổng làng này xuất hiện.
Giữa cổng làng lúc này treo lủng lẳng 1 tấm biển làng. Trên đó có 2 chữ “Làng Dầu”.
3 người nhóm gã anh họ của Lạc Nhan lúc này cũng rơi xuống một nơi tương tự, cũng trải qua cùng 1 tình cảnh, nhưng xuất hiện trước mặt 3 người lúc này lại là 1 ông lão. 2 chữ trên cổng làng lúc này lại là “Làng Ếch.”
6 người giống như mộng mị, không biết từ lúc nào đã bước vào trong 2 cái cổng làng. Trên cầu lúc này tiếng đồng dao lại văng vẳng vang lên:
“Bắc kim thang, cà rang bí rợ, cột qua kèo là kèo qua cột. Khặc...khặc...k.k”