Chương 13: Nhân sinh mới
Trần Duy nhìn về phía cô gái kia. Trong lòng thầm nghĩ. Là hắc mệnh, 1 người đáng thương, cô gái kia có lẻ không sống qua được tuổi 25.
Lại nghĩ đến chuyện 1 thế trước. Gã điên Nguyễn Quy này luôn có 1 chấp niệm đến lúc c·hết không buông bỏ được, vì 1 cô gái đã mất đi. Trong lòng dường như đã xác nhận được vấn đề. Nhìn Nguyễn Quy hắn cười nói:
“Ka ka, trước lạ sau quen, ta nhìn ngươi rất thuận mắt nên liền muốn làm quen, kết bạn”
Nguyễn Quy liền có chút đề phòng. Đối với 1 kẻ đại nạn lúc nào cũng có thể buông xuống như tên trước mặt này, hắn cũng không muốn làm thân. Vì đối phương cũng không sống được bao lâu. Nếu bậy bạ nhắc nhở đối phương 1 câu, mạng nhỏ hắn cũng ô hô ai tai. Liền nói:
“Người anh em, ta cũng không có đam mê chơi bê đê, người anh em nếu không phiền cũng không cần làm quen với ta.”
Trần Duy liền nhăn trán, tên này vẫn ngứa đòn như cũ. Hắn giữ tâm lý bình tĩnh. Sau đó nhìn cô gái mở miệng trêu chọc:
“Người anh em tính cách, ngoại hình không ra gì nhưng mắt nhìn người cũng không tệ nhỉ, cô gái này rất xinh đấy.”
Nguyễn Quy theo quán tính trả lời:
“Tất nhiên rồi, cô ấy là hoa khôi toàn khối ta đấy, ngoại hình hay tính cách đều không ai sánh bằng. Mà này người anh em, hình như ngươi đang vũ nhục ta.” hắn có chút nhăn trán.
Ta chính là muốn vũ nhục ngươi đấy. Trần Duy thầm nghĩ. Lại cười nói:
“Người anh em mặc dù không có điểm gì nhìn xứng với cô ấy, nhưng sao lại không thử làm quen, có thể cô ấy mắt nhìn người không tốt, lại chọn người anh em thì sao.”
Nguyễn Quy nhăn trán:
“ Huynh đệ à, ngươi có chút ngứa da đấy, ta có lý do chính đáng để không thể làm quen với cô ấy.”
Trần Duy cười to:
“Khặc khặc, lý do lý trấu, nói cho cùng cũng vì nhát thôi. Người huynh đệ, ta muốn nói với ngươi 1 câu. Chuyện gì có cơ hội thì nên làm, đừng để bản thân một đời phải hối hận. Có những chuyện cả đời cơ hội chỉ có 1 lần.”
Nguyễn Quy:
“Ta, ta.... có nói ngươi cũng không hiểu đâu.”
Ghẹo hắn vậy là đủ rồi, Trần Duy ý vị thâm trường nhìn Nguyễn Quy nói:
“Thiên cơ không thể lộ vì ngươi không đủ mạnh, thiên khiển g·iết được ngươi cũng vì ngươi không đủ mạnh, ngươi tại sao phải sợ thiên điều. Nhân sinh ngắn ngủi, tại sao không cháy hết mình 1 lần”
Bỗng 1 tiếng sấm vang dội cả trời thanh tịnh, làm mọi người xung quanh đều giật mình sợ hãi. Trần Duy khuôn mặt bình tĩnh nhìn hư không. Nguyễn Quy nghe lời nói thì có chút trợn tròn mắt. Mở miệng lắp bắp:
“Ngươi là ai??”
Trần Duy nhẹ vỗ vai hắn : “Há há, là huynh đệ của ngươi. Đi đi, làm những việc mà ngươi nên làm.”
Nói rồi liền vất 1 quyển sổ lên bàn cho Nguyễn Quy mở miệng: “Cái này cho ngươi, cầm về đọc đi, đảm bảo có ích.”
Nguyễn Quy đang thất thần mới nhận ra là gã thanh niên này khi ngồi vào bàn liền lấy ra 1 quyển sổ ra ghi liên tục cái gì đó. Hắn quay đầu lên lần nữa muốn nói chuyện với Trần Duy thì đối phương bỗng dưng đã m·ất t·ích. Chỉ nghe 1 tiếng thoáng qua tai.
“Lần sau gặp lại là huynh đệ”
Nguyễn Quy giật mình biết được gặp phải 1 người không bình thường:
“Nếu có cơ hội gặp lại lần nữa nhất định thành huynh đệ.”
“Nhất định.” Trần Duy đáp. Tiếng nói dần mất hút.
Nguyễn Quy 1 lúc sau mới định thần lại. Nhìn quyển sổ trên bàn lóe lên 5 chữ: “Quy Nguyên Hấp Khí Công.”.
Hắn suy nghĩ 1 hồi, cuối cùng đưa ra lựa chọn. Hắn bước ra khỏi quán. Đi về phía cô g·ái g·ọi là Linh Nga. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Linh Nga cũng giật mình quay lại thấy hắn. 2 người đối mắt nhìn nhau. Nguyễn Quy lấy can đảm mỉm cười rụt rè nói ra:
“Chào bạn, mình là Nguyễn Quy lớp 12A2, chúng ta có thể làm quen kết bạn hay không?”
Linh Nga nhìn hắn, mắt khẽ cười, khuôn mặt tỏ ra vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Nguyễn Quy không biết rằng lựa chọn lần này của hắn đã giúp hắn bước lên con đường nhân sinh mới. Một con đường giúp hắn 1 đời không hối hận. Mở ra chấp niệm kiếp trước
....
Ở 1 căn phòng bệnh tại bệnh viện Bình Thuận. Gã mặt sẹo tên Tí và 10 gã thanh niên đang nằm liệt trên giường. Đối diện bọn hắn lúc này có 2 người đang đứng, khí tràng 2 người này phát ra làm cả bọn sợ hãi muốn ngộp thở. 1 người thân cao 1 mét 8, tóc dài, người còn lại còn cao hơn, thân hình vạm vỡ như 1 quả núi.
1 gã tóc dài với ánh mắt như mắt rắn, nhìn gã Tí mở miệng:
“Ngươi nói là 1 thanh niên trẻ tuổi đánh các ngươi thành ra thế này.”
Gã mặt sẹo liền sợ hãi mở miệng:
“Vâng, Tỵ ca, đích thị là 1 người rất trẻ tuổi.”
Gã tóc dài liền đặt tay lên vai của gã mặt sẹo, dùng lực gằn giọng:
“Ngươi còn dám nhận mình là thập nhị chủ trong thập nhị thần Giáp, vô dụng. Đến cả 1 thanh niên cũng không xử lý được”
Gã mặt sẹo đau đớn chịu không nỗi rên rỉ:
“Đau đau Tỵ ca, là ta bị nó đánh lén. Tỵ ca tha cho ta. Đợi khi ta bình phục, nhất định sẽ phục thù trả lại danh dự cho thập nhị thần giáp.”
Lúc này bỗng thanh niên thân hình vạm vỡ bên cạnh gã tóc dài mới lên tiếng:
“Được rồi Tỵ, không cần t·ra t·ấn hắn, ta đã kiểm tra v·ết t·hương của hắn, hắn thua không oan, kẻ ra tay sức mạnh vốn dĩ không phải phàm nhân.”
Tỵ nghe thấy vậy liền ngạc nhiên:
“A Sửu, là thoát phàm giả?”
Gã to con nói:
“Không sai, đúng là lực lượng Thoát Phàm.”
A Tỵ có chút không tin:
“Thoát phàm sao, không thể nào, hắn mới bao lớn, ta nghe bảo chỉ khoảng học sinh cấp 3.”
A Sửu liền nói:
“Ta sẽ không xem sai.”
A Tỵ liền có chút đố kỵ. Hắn mặc dù là Thoát Phàm giả nhưng cũng là gần 40 tuổi mới trở thành. Đối phương mới bao lớn. Hắn ngạc nhiên hỏi:
“Chẳng lẻ là tông môn hay thế gia.”
A Sửu: “Không loại trừ khả năng này, dám không kiêng dè sử dụng sức mạnh thì trên chín phần là tông môn và thế gia. Có thể 2 chúng ta không thể trêu vào nỗi.”
A Tỵ có 1 chút không cam lòng:
“Chúng ta không thể, nhưng đại ca, nhị ca thì sao, 2 người xuất thân cũng không thực sự sợ tông môn hay thế gia.”
A Sửu:
“Gần đây nhất đại ca, nhị ca sắp tham gia 1 cuộc giao dịch lớn, không tiện ra mặt. Để nhắc sau đi.”
Sau đó a Sửu liền mở miệng nói chuyện với thuộc hạ sau lưng:
“Âm thầm điều tra giúp ta, thanh niên kia là ai, nhất định không được làm kinh động đối phương.”
....
Trên đoạn đường đi, hắc mệnh đôi khi tác quái muốn gây ra t·ai n·ạn cho hắn, nhưng với khả năng lái xe kinh kh·iếp, hắn đều né qua đươc dễ dàng.
Tứ giác long xuyên, Sóc Sơn. Trần Duy đã đến nơi. Qua Vận mệnh mắt nhìn thấy. Trước mặt hắn là 1 khu vực bao trùm bởi hắc khí. Đây là 1 khu vực bao trùm bởi đầm lầy, xung quanh vô cùng u tối, vô cùng hoang sơ.
Ở giữa khu vực hắc khí hắn nghe được nó đang kêu gọi hắn. Sau khi tìm được 1 nơi để cất xe. Hắn liền lần theo tiếng kêu gọi đi theo.
Rất nhanh chóng hắn đã đến trước nơi phát ra tiếng kêu gọi. Tam hoa tụ nhãn, Vận mệnh nhãn lấp lóe. Lớp hắc khí màu đen trước mặt chợt xuất hiện 1 vết nứt thời không. Trần Duy thì thầm:
“Cửa linh cảnh.”
Nói rồi hắn không mất thời gian suy nghĩ. Bình tĩnh bước đến, khe hở không gian chợt mở ra 1 thông đạo nhỏ, 1 lực hút cực mạnh hút hắn vào trong. Thân thể Trần Duy như tan vào không khí, nhanh chóng biến mất. Không gian sau đó lại trở nên yên tĩnh.