Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Chủ Tể

Chương 16: Vật thể đen ngòm




Chương 16: Vật thể đen ngòm

Màn đêm buông xuống. Các hộ gia đình trong thôn bắt đầu đóng cửa chìm vào giấc ngủ.

Lạc Nhan đi theo 2 người Tiên, Hà, đứng trước 1 căn nhà tranh. Bên trong có ngọn đèn dầu hiu hắt. 3 người đã quan sát kỹ, trong nhà này chỉ 1 người phụ nữ trẻ tuổi. Rất rõ ràng, chính là đối tượng mà họ chọn lựa ra tay.

Lạc Nhan trong lòng có 1 chút lo lắng. Cô luôn cảm giác chuyện 3 người đang làm có gì đó không tốt. Lúc này Tiên liền nhìn cô ra lệnh:

“Cô phá cửa, bắt người.”

Lạc Nhan nghe vậy có chút hốt hoảng. Suy nghĩ 1 phút liền nói:

“Tôi sẽ cảnh giới bên ngoài cho 2 người, có động tĩnh sẽ thông báo cho 2 người ngay lập tức.”

Hà nghe thấy vậy liền tức giận. Đang muốn động tay chân với Lạc Nhan. Thì liền bị Tiên ngăn lại. Cô ta nhỏ giọng nói:

“Bây giờ không phải là lúc ra tay với cô ta, tránh bứt dây động rừng. Bên trong chỉ là 1 đứa con gái chân yếu tay mềm thôi, 2 người chúng ta ra tay là được.”

Nói xong liền lườm Lạc Nhan với ánh mắt g·iết người phun ra 3 chữ : “Đồ hèn nhát.”

Sau đó cả 2 mặc kệ Lạc Nhan ở bên ngoài, liền âm thầm phá cửa, lẻn vào bên trong.

Lạc Nhan trấn tĩnh nhìn 2 người hành động. Rất nhanh chóng, cô gái trong phòng chỉ là 1 phàm nhân không có tu vị liền đã bị trói như 1 cái bánh tét, miệng nhét khăn, chỉ có thể phát ra âm thanh ú, ớ. 2 người Hà, Tiên mặc dù linh khí không thể phóng xuất, nhưng cơ thể vẫn hàng thật, giá thật Thoát Phàm cảnh, khí lực người phàm không thể chống cự.

Sau khi treo cô gái kia lên. Lạc Nhan mặc dù cảm thấy hành động 2 người kia có phần quá đáng nhưng không ngăn cản. Chỉ cần 2 người không gây tổn thương đến cô gái, Lạc Nhan sẽ không ra tay. Cô cũng rất muốn biết làng này trong hồ lô đang giấu gì bí ẩn.



Lúc này Hà đang đứng trước mặt cô gái, khuôn mặt hung thần ác sát, giật cái khăn trong miệng của cô ta ra. Lạnh lùng mở miệng hỏi:

“Cô gái, không được la hét, chỉ cần cô la hét, tôi sẽ cho cô 1 cái tát và nhét khăn lại vào miệng cô. Đừng sợ chỉ cần cô cho tôi biết đáp án những câu hỏi này, tôi sẽ không làm gì cô, nhưng nếu cô không trả lời tôi, đừng trách bọn tôi độc ác.” Nhìn cách mà Hà xử lý có thể thấy đây không phải lần đầu tiên cô ta làm việc này.

Là tán tu, 2 người Hà, Tiên này có lẻ không chuyện gì không dám làm, chỉ cần tăng tu vị. Lạc Nhan có cảm giác, cô gái trước mắt sau khi nói ra hết mọi chuyện, 2 người Hà, Tiên chưa chắc sẽ buông tha cho cô ta. Đương nhiên, Lạc Nhan sẽ không đứng im nhìn cô gái kia xảy ra bất trắc.

Kỳ quặc là sau khi Hà gỡ khăn nhét miệng ra khỏi miệng cô gái. Cô gái không hề có ý định la hét lên, mà chỉ giữ 1 thái độ lạnh nhạt nhìn 3 người. Khi Hà nói chuyện cô ta cũng không hề có 1 biểu cảm hay đáp lời.

Hà mặc dù nhíu mày, suy đoán có thể vì đối phương quá sợ hãi và cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như này.

Tiên không có kiên nhẫn liền mở miệng hỏi:

“Làng của cô đang có bí mật gì? Làm cách nào để đi ra khỏi làng?”

2 người còn lại cũng chăm chú đợi câu trả lời. Nhưng đáp lại cả 3 vẫn là cái nhìn chăm chú không có 1 tia cảm xúc của cô gái.

Hà liền tức giận nói:

“Mày bị điếc hay sao, tao hỏi mày là làng của mày đang giấu bí mật gì, làm cách nào ra khỏi đây.”

Lúc bấy giờ cô gái mới có cử động. Cổ của cô gái xoay chầm chầm đến phía của Hà. Lạc Nhan nhìn thấy liền hơi có cảm giác rùng mình. Vì cách cô gái xoay cổ rất giống như 1 con búp bê quay đầu.



Sau đó cô liền cảm thấy căng thẳng hơn. Khóe miệng cô gái cong lên thành hình trăng khuyết, hiện ra 1 nụ cười tà dị, ánh mắt trợn tròn nhìn thẳng Hà mở miệng:

“Ban đêm chớ có ồn ào.”

Lạc Nhan nghe thấy tiếng nói, âm tần vô cùng kinh dị, khủng bố, không giống như của 1 cô gái có thể phát ra miệng bất giác đổ mồ hôi. Lại nghe cô gái tiếp tục phát ra 1 lời đồng dao:

“Bắc kim thang, cà rang bí rợ, cột qua kèo là kèo qua cột, khặc...khặc...”

Lời bài đồng dao quen thuộc nhưng lại phát ra từ 1 âm thanh làm lông tơ cả người Lạc Nhan như dựng đứng.

Hà vô cùng tức giận đang muốn ra tay. Chợt cảm thấy toàn thân như bủn rủn, không phát ra khí lực, mắt của cô trợn tròn, yết hầu như bị cái gì gắt gao chặn lại.

Tiên bên cạnh đã chịu không nỗi nữa, cô giơ tay tát vào mặt của cô gái nông thôn trước mặt:

“Im miệng.”

1 tát mạnh làm cô gái nông thôn phun 1 ngụm máu. Nhưng kỳ quặc là cô gái lại không rên lên 1 tiếng. Khuôn mặt vẫn nở nụ cười tà dị như cũ. Lần này cô gái xoay cổ như búp bê nhìn về phía Tiên, vẫn là âm thanh rùng rợn kia:

“Không thể đánh người trong thôn.”

Lúc này Tiên mới để ý thấy Hà đang đứng bên cạnh có biểu hiện kỳ quặc. Liền nhíu mày quay qua hỏi:

“Hà, mày bị làm sao vậy.”

Chợt khuôn mặt của Hà liền trở lại bình thường. Sau đó miệng bỗng cong lên 1 nụ cười tà dị, cổ cũng quay đầu kiểu búp bê về phía Tiên, cùng một lúc cả cô gái nông thôn và Hà đều cùng phát ra 1 âm thanh:



“Bắc kim thang, cà rang bí rợ, cột qua kèo, là kèo qua cột... khặc..khặc”

Tiên chưa hình dung được chuyện xảy ra liền cảm thấy tay chân bị cứng đờ lại, cơ thể không thể phát lực, cổ họng như bị vật gì chặn ngang, cơ thể run lẩy bẩy, tay đưa về phía Lạc Nhan ra tín hiệu cầu cứu.

Lạc Nhan chứng kiến việc xảy ra liền cảm thấy lạnh người. Đang muốn xông vào xem thử là Tiên đang bị vấn đề gì. Thì liền nhìn thấy Hà sau khi hát bài đồng dao liền quay người bước đi.

Lạc Nhan có chút nhíu mày, là chuyện gì. Rất nhanh liền nhìn thấy được hướng Hà bước đi chính là hướng cửa thôn. Vô số chuyện lạ xảy ra chưa biết xử lý sau. Lại chợt nghe thấy lời hát đồng dao vang lên:

“Bắc kim thang, cà rang bí rợ, cột qua kèo là kèo qua cột, khặc... khặc.” lần này lại là do Tiên phát ra, trên miệng Tiên cũng cong lên nụ cười tà dị kia.

Thấy vậy Lạc Nhan liền chôn chân tại chỗ, không dám bước lên. Trong giây lát, cô lại nhìn thấy Tiên quay người, cũng đi theo hướng Hà vừa di chuyển, tiến về cửa thôn.

Lạc Nhan thấy vậy, cố gắng lấy can đảm bước theo. Dù gì hiện tại cũng bị buộc trên 1 con thuyền. 2 người kia nếu có vấn đề gì, sợ cô cũng không khá lên được.

Rất nhanh liền đi theo ra đến cổng làng. Lạc Nhan nheo mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm hình ảnh 2 người. Sau khi nhìn liền có chút kinh hãi.

Hà không biết lúc nào đã đứng phía trên cây cầu trắng kia, khung cảnh 1 ngưòi đứng giữa cầu nửa đêm tạo cho người khác cảm giác lành lạnh sống lưng.

Chuyện tiếp theo càng làm Lạc Nhan kinh hãi, trên cầu dây leo cà, bí bắt đầu lay động, từng cột dây leo thô tô bắt đầu cuốn lấy Hà, trong giây lát liền cuốn chặt bọc kín hết người Hà. Lạc Nhan cảm giác hô hấp thắt chặt.

Chưa dừng ở đó, khi Hà bị bọc thành, giống như 1 cái kén. Dưới đầm lầy đen ngòm, 1 vật thể đen ngòm khổng lồ liền trồi lên, trong nó như 1 con sóng lớn. Nó nhanh chóng ôm chầm lấy toàn bộ cầu. Cái bọc kén kia nhanh chóng bị nó kéo xuống nước.

Sự việc xảy ra làm Lạc Nhan rất kinh hãi. Khi vật thể đen ngòm kia xuất hiện, Lạc Nhan liền cảm thấy tim đập chân run, hít thở không thông. Đứng c·hết lặng tại chỗ.

Lại nhìn theo liền thấy Tiên cũng sắp bước lên cầu.