Chương 17: Trần Duy đến
Lạc Nhan từ nhỏ đọc qua nhiều tài liệu cổ của gia tộc, nhưng chưa từng nghe qua về thứ đen ngòm này. Nhìn thấy Tiên chỉ còn cách cây cầu chỉ vài bước chân. Cô cắn răng, quyết định không thể đứng im ngồi nhìn.
Rất nhanh chóng liền phóng nhanh đến sau lưng của Tiên. Trước tiên không biết cô ta gặp vấn đề gì liền muốn đánh ngất cô ta trước.
Quy củ của làng, chỉ là không tổn thương người trong làng. Tiên vốn là người bên ngoài. Đây là không phạm quy củ. Không do dự ra tay.
Nhưng sau đó chuyện càng làm Lạc Nhan kinh ngạc. Lực đạo đánh vào cổ của Tiên không hề nhẹ, vậy mà cô ta không hề ngất xỉu, cơ thể vẫn như con rối bước về phía trước. Lạc Nhan thấy vậy liền ra tay muốn kéo lại đối phương. Nhưng cô ta giống như không quan tâm, cơ thể kiên trì bước tiếp như muốn kéo cả Lạc Nhan lên cầu.
Lạc Nhan thấy vậy ánh mắt bỗng trở nên có chút kiên định. Bàn chân phát lực, liền đá gãy 1 chân của Tiên.
Chân của Tiên bị gãy, không có khung xương chống giữ, liền khụy người xuống 1 bên, đáng sợ là cơ thể cô ta vẫn lê lết tiến về đến phía cầu. Lạc Nhan nhíu mày, bàn chân lại vung mạnh gãy luôn chân còn lại của Tiên.
Lần này cô ta đã hoàn toàn té ngã. Nhưng quái dị, cô ta không rên lên 1 tiếng đã đành. Cơ thể vẫn muốn tiếp tục bò trườn đến chỗ cầu. Lạc Nhan thấy vậy liền nắm cô ta lên, khống chế kéo về. Không cho cô ta cử động di chuyển.
Lúc này có tiếng động phát ra, sự chú ý của Lạc Nhan đã dời lại đến trên cầu.
Các sợi dây leo thô to lúc này liền duỗi xuống mặt hồ đen ngòm. Trong chốc lát liền thấy dây leo trồi lên, một vật thể hình tròn khổng lồ xuất hiện trên cuống dây. Lạc Nhan căng thẳng nhìn theo liền nhìn rõ vật đó là gì. Đó là 1 quả bí rợ, nhưng nó lại to hơn trăm lần quả bí rợ thông thường. Trên quả bí có nhiều đường vân mờ ảo.
Sau đó lại thấy quả bí rợ giống như biến mất khỏi không khí. Các dây leo 1 lần nữa cuốn lại vào thành cầu. Mặt hồ 1 lần nữa trở lại đen ngòm, phẳng lặng, không có tiếng động. Cây cầu trở lại giống như hình ảnh ban đầu.
Lạc Nhan lúc này liền cảm giác được Tiên đã không còn chống cự. Đưa mắt nhìn lại đã thấy cơ thể cô ta rủ xuống, không còn cử động. Đưa tay kiểm tra hơi thở. Biết rằng đối phương vẫn còn sống. Chỉ là bị hôn mê liền thở ra 1 hơi.
Lạc Nhan nhìn vào cây cầu, lại nhìn xuống mặt đầm lầy. Trực giác mách bảo cô, Hà chắc chắn đ·ã c·hết rồi. Hiện tại nếu cô lên cầu cũng sẽ gặp tình cảnh tương tự như Hà.
Còn về việc xuống đầm lầy. Lúc này cô có thương trong người do lúc trước bị vây công, linh lực còn bị phong ấn không thể phát ra. Nghĩ đến vật thể đen ngòm khi nãy liền rùng mình. Bây giờ cô có xuống cũng chỉ là đưa đồ ăn.
Lạc Nhan cũng không phải thiện nam tín nữ. Hà vốn là kẻ thù, cô không thể lấy tính mạng của bản thân ra giúp đối phương.
Cô kéo lấy Tiên, 1 lần nửa trở lại phòng. Còn cô gái bị 2 người Hà, Tiên khống chế. Lạc Nhan không dám quay lại chỗ cô ta, sáng mai ắt sẽ có người giúp cô ta. Đến cả Tiên, cô ấy cũng để tâm đề phòng. Vừa băng bó v·ết t·hương cho đối phương vừa cảnh giác đối phương lại 1 lần nữa làm ra động tác kỳ quái gì đó.
Nhưng may mắn 1 đêm đó không diễn ra sự việc gì. Lạc Nhan nguyên cả đêm không dám ngủ. Đầu óc suy nghĩ không ngừng. Cô không biết bản thân hiện tại đang vướng vào điều gì.
Bài đồng dao Bắc Kim Thang. Cô liên tưởng đến bài hát. Suy tư. Cây cầu kia có thể chính là cầu kim thang trong bài đồng dao. Còn vật thể đen ngòm kia chẳng lẻ là “ma da” hay được dân gian nhắc đến.
Suy tư trằn trọc 1 đêm, cô quyết tâm, đợi sáng sớm ngày mai. Cô sẽ dò hỏi trưởng làng. Hy vọng có thể tìm ra manh mối gì đó.
....
Phía bên kia “Làng ếch”. Sự việc xảy ra cũng không khác gì phía bên “Làng dầu”. Chỉ khác là, bên này Thục Hạ Lang, chính là anh họ của Lạc Nhan hắn chủ mưu ra lệnh cho 2 người kia ra tay.
Hắn vốn là kẻ đa nghi, liền đứng 1 bên không ra tay. Sự việc diễn ra, 2 tên đồng bọn liền sinh ra dị biến. Khác biệt lần này là hắn ta không ra tay ngăn cản, mà đứng 1 bên nhìn 2 người kia di chuyển lên cầu sau đó bị vật thể đen ngòm nuốt mất, tiếp đó dây leo mọc ra 2 quả bí rợ khổng lồ.
Là kẻ tiểu nhân đa nghi, nhiều mưu mô, hắn không dám làm ra hành động có tính chất nguy hiểm cho bản thân. Chỉ ở bên xem sự việc diễn ra.
Trong đêm đó. Càng suy nghĩ hắn càng căm hận. Rõ ràng con mồi đã đến tay lại bị tuột mất, bản thân giờ bị cuốn vào chỗ này không biết cách ra ngoài. Hắn nghĩ đến Lạc Nhan, gân xanh trên trán muốn căng đứt:
“Con khốn, ta tốn biết bao công sức nó lại không có 1 chút động lòng, nếu không ta cũng đâu có rơi vào tình cảnh này”
Hắn rất muốn bùng nổ đập phá đồ đạc trong phòng. Lại nhớ đến quy củ trong đêm chớ gây ồn ào. Phải nhắc nhở bản thân cố giữ bình tĩnh. Tĩnh tọa cố vượt qua 1 đêm này.
....
Sáng hôm sau, tiếng gà gáy vang lên, bình minh ló dạng. Thôn làng vang lên tiếng nhộn nhịp. Lạc Nhan đang ở trong phòng. Tiên lúc này cũng chưa tỉnh lại. Lạc Nhan đang phân vân chưa biết nên làm gì. Liền nghe tiếng gõ cửa phòng làm cô giật cả mình.
Cô lấy bình tĩnh mở miệng hỏi:
“Là ai bên ngoài vậy?”
Liền nghe được tiếng trưởng thôn vang lên ở ngoài:
“Cô nương, là tôi, trưởng làng đây, tôi mang cho cô chút đồ ăn. Sáng nay làng có 1 phần tang sự, cô có muốn tham gia hay không?”
Lạc Nhan nghe vậy hơi giật mình, hôm qua Hà vừa bị nuốt mất, sáng nay làng liền báo 1 phần tang sự, đây chẳng lẻ là trùng hợp.
Cô giữ bình tĩnh đi ra mở cửa. Nhìn thấy bà lão đứng trước cửa, tâm trạng vô cùng căng thẳng. Trong mắt có quyết tâm:
“Tôi sẽ đến xem.”
Trưởng làng nhìn vào phòng, thấy trong phòng lúc này chỉ còn lại 2 người, không hề có cử chỉ bất ngờ nào. Sau khi đưa 1 phần đồ ăn cho Lạc Nhan liền mỉm cười nói:
“Rất vui khi có cô tham gia.”
Lạc Nhan nhìn thực phẩm trong tay mặc dù vô cùng đói khát, lại không dám dùng, 1 lúc sau liền bước ra khỏi cửa, đi sâu vào làng.
...
“Công tử, làng sáng nay có 2 phần tang sự, công tử có muốn tham gia với chúng tôi.”
Thục Hạ Lang trừng mắt nhìn ông lão trưởng làng trước mặt. Ánh mắt lấp lóe không biết đang nghĩ gì.
...
Trần Duy tỉnh dậy, mở mắt liền phát hiện bản thân đang ở trong 1 cánh rừng u minh, hắn bình tĩnh bước đi giữa rừng. Cánh rừng như vô cùng vô tận. Nhưng rất nhanh bỗng 1 con đường mòn xuất hiện, hắn không suy nghĩ liền bước theo. 1 chiếc cầu khỉ màu trắng tỏa ra không khí tà dị xuất hiện trước mắt.
Hắn lạnh lùng nheo mắt nhìn cây cầu 1 lúc không cử độngm Chốc lát sau, 1 chiếc cổng làng lại xuất hiện ngay bên cạnh cầu. Trên cổng có tấm biển treo lủng lẳng khắc 2 chữ “Làng Ếch.”
Hắn từng bước, bước đến cổng làng. Bỗng 1 lão già gầy còm tuổi tầm gần 60 tuổi mặc áo bà ba nâu, như từ không khí xuất hiện phía trước cổng làng. Ông lão nhìn Trần Duy mỉm cười:
“Công tử từ xa ghé đến, tôi là trưởng ‘Làng ếch’ mời công tử vào trong làng, chúng tôi sẽ tận tình tiếp đãi.”
Trần Duy khuôn mặt không có gợn sóng, khuôn mặt 1 lần nữa lại quay đầu nhìn vào chiếc cầu trắng kia, có chút ý vị thâm trường. Sau đó lại quay đầu nhìn trưởng làng:
“Ta rất hân hạnh, mong người làng giúp đỡ.”