Chương 19: Đồng cam cộng khổ, long phượng song tô
Trưởng làng ếch: “Công tử muốn kết hôn?”.
Trần Duy: “Không sai”
Trưởng làng ếch cười đáp : “Đây là việc tốt, may mắn làng dầu bên cạnh có 1 mối hôn sự phù hợp, ngày mai sẽ cử hành hôn lễ.”
Trần Duy : “Ta cần chuẩn bị những gì?”
Trưởng làng: “thôn quê nghèo khổ, đám cưới cũng giản dị, công tử chỉ cần 1 vật sính lễ để làm lễ nạp tệ, trang phục tôi sẽ sắp xếp cho công tử.”
Trần Duy: “Sính lễ sao? Ta đã biết.”
....
“Trang phục chúng tôi sẽ chuẩn bị cho tiểu thư, ngày mai giờ lành nhà trai sẽ qua rước dâu.” Trưởng làng dầu đáp.
“Ta đã biết” Lạc Nhan lạnh lùng đáp.
....
Mũ phượng đính trân châu, áo dài đỏ thêu chim phượng, ngũ quan tinh xảo, dáng hình thước tha. Lạc Nhan sau khi mặc lên mình bộ áo cưới. Tiên liền kinh ngạc:
“Không hổ là mỹ nhân đệ nhất thần thánh thế gia, nhan sắc của ngươi thật khiến người khác ganh tỵ.”
Lạc Nhan trầm ngâm không đáp. Tiên lại nói:
“Vô duyên, vô cớ bị ép phải thành thân như vậy, ngươi cũng chấp nhận sao?”
“Cũng chỉ là 1 đám cưới không chính thức mà thôi, xem như là ta đang đóng phim đi.” Lạc Nhan thờ ơ đáp.
“Nam chính bộ phim này có lẻ là nam nhân may mắn nhất trái đất rồi.” Tiên trêu chọc.
Lạc Nhan không quan tâm nhìn Tiên: “Ta nghĩ ngươi cũng nên tuân theo quy củ mà làm đám cưới đi, mai là ngày cuối cùng rồi.”
“Hừ, ta sẽ tự khắc biết lựa chọn” Tiên cau mày
Lạc Nhan không muốn nhiều lời, im lặng chờ đợi.
Lúc này trưởng làng dầu đến gõ cửa:
“Nhà trai đã đến, cô dâu chuẩn bị lên kiệu hoa.”
Trần Duy khuôn mặt anh tuấn, mang trong mình bộ áo dài đỏ thêu rồng, đầu đội khăn xếp, đạp trên lưng ngựa đi theo đoàn người rước dâu. Khi bước ra khỏi cổng làng. Trần Duy liền cảm giác được không gian rung động. Đoàn người như đi xuyên qua 1 cái cổng không gian. Hắn cảm giác không gian này cố tình làm người ta choáng váng, không nhìn ra vấn đề, liền làm bộ choáng váng, say sẫm theo.
Tam hoa tụ nhãn, Vận mệnh nhãn khai. Trần Duy quan sát 1 chút đã hiểu rõ. Không phải là không gian di chuyển, chỉ đơn giản là đi qua 1 cái mê trận thôi. Thì ra 2 làng ngăn cách nhau là như vậy. Khẽ gõ tay lên yên ngựa.
Rất nhanh đoàn người đã đi đến 1 cái cổng làng, phía trên treo 1 tấm biển lủng lẳng “làng dầu”.
Lúc này 1 bà già đi ra, miệng cười tủm tỉm:
“Tang ông, cô dâu đã sẵn sàng, nhà trai vui lòng gửi sính lễ.”
“Vu bà yên tâm, sính lễ đã chuẩn bị sẵn sàng.” trưởng làng ếch đáp.
Sau đó đi đến chỗ của Trần Duy:
“Mời công tử đưa sính lễ.”
Trần Duy không lòng vòng, liền lấy ra trên người 1 chiếc trâm cài tóc, đây là 1 chiếc trâm hoa nhìn như bằng ngọc phỉ thúy thông thường. Đưa nó cho trưởng làng ếch.
Trưởng làng ếch mỉm cười nhìn chiếc trâm, thấy không có vấn đề, liền đưa nó cho trưởng làng dầu:
“Phiền Vu bà, đưa phần sính lễ này cho cô dâu.”
Chiếc trâm này Trần Duy vốn biết được nó là 1 vật không bình thường nhưng bản thân hắn tìm hiểu trong nguyên 1 thế trước lại không biết nó có tác dụng gì. Nhưng nói nó bất phàm là chắc chắn, vì nó vốn lấy từ trong quyển sách tranh mệnh. Đồ vật trong đó không có cái gì bình thường.
Đã không sử dụng được. Trần Duy liền lấy ra làm 1 cọc thiện duyên.
Rất nhanh. Chiếc trâm đã được đưa đến chỗ của Lạc Nhan. Khi cô nhìn thấy chiếc trâm này bỗng cảm thấy yêu thích không rời mắt. Không biết sao lại có cảm giác chiếc trâm cài này vốn dĩ thuộc về mình. Sau khi nhận sính lễ. Liền di chuyển lên kiệu hoa.
Chiếc kiệu hoa rất thông thường, chỉ có 4 chân khiêng, không có lộng che. Vô cùng thô sơ.
“Giờ lành đã đến, lễ nghênh thân”.
“Chúc mừng công tử, công tử có thể rước cô dâu về nhà” Tang ông cười nói.
Trần Duy gật đầu. Ngay lập tức có 4 người đàn ông khuôn mặt vô cảm, bước vào trong làng, nhanh chóng khiêng kiệu hoa ra.
Rất nhanh chóng khi kiệu hoa ra khỏi làng. Mặt chạm mặt, 2 đôi mắt liền v·a c·hạm vào nhau. Cả 2 đều ánh lên 1 chút cảm xúc nhẹ. Lạc Nhan có chút vui vẻ vì người này không phải là Hạ Lang, cũng không phải là 2 kẻ tham gia t·ruy s·át nàng. Nhìn Trần Duy cũng anh tuấn, thuận mắt liền có thiện cảm.
Trần Duy cũng giật mình. Vì hắn phát hiện cô dâu lại có nét giống 1 thuộc hạ của hắn 1 thế trước đến 8,9 phần. Người thuộc hạ đó tên Thục Lạc Anh. Lại liên tưởng đến gã Hạ Lang đã gần như chắc chắn cô gái này họ Thục. Có thể có quan hệ máu mủ với Thục Lạc Anh.
Sau khi cô dâu và chú rễ đến gần nhau:
“Từ giờ ta tuyên bố 2 người là vợ chồng, chú rễ có thể rước cô dâu về nhà.” Tang ông và Vu bà đồng thanh nói.
Ngay sau tiếng nói, Trần Duy chấn động cơ thể, tam hoa tụ nhãn, vận mệnh nhãn lại lấp lóe.
Trần Duy nheo mắt liền nhìn thấy trên người cô gái lúc này 1 bóng hình phượng màu tím bay lên bầu trời, cùng lúc trên người hắn 1 con hắc long gào thét bay lên, tử phượng và hắc long nhanh chóng giao hòa vào nhau, như uyên ương, tình lữ, vui vẻ vờn quanh. Trần Duy nheo mắt thầm nghĩ:
“Đồng cam cộng khổ, long phượng song tô.”
Hắn thầm nghĩ muốn xin lỗi cô gái trước mặt, vốn là tử mệnh lại giao dung với hắc mệnh của hắn. Sợ là cả đời không yên.
Lạc Nhan cũng bỗng nhiên cảm giác được 1 chút kỳ lạ. Giống như mình và người con trai trước mặt bỗng nhiên sinh ra 1 sợi dây liên kết vô hình. Cảm giác này rất vi diệu. Chẳng lẻ là do thế giới này ảnh hưởng.
Lúc này bỗng trên bầu trời bỗng nổ ra 2 âm thanh lớn. Phía đông 1 con chim lớn màu đen huyền có đôi mắt màu đỏ nâu vương 2 cánh đỏ ngòm bay đến, trên miệng còn ngậm lấy 1 chiếc kèn thổi vang.
Te...te....te
Cùng lúc phía tây 1 con vịt trời cổ xanh khổng lồ, trên mỏ gắp theo 1 chiếc trống cổ, 2 cánh không ngừng gõ vào trống.
Thùng....thùng
Nhìn thấy 2 con yêu vật xuất hiện, Lạc Nhan sợ hãi vô cùng, rất lo lắng 2 con vật xà xuống nuốt chửng 2 người. Trần Duy nheo mắt nhìn 2 con vật xuất hiện, miệng cong lên. Sau 1 lúc cả 2 con vật như kết thúc phần biểu diễn chúc mừng lại bay hút lên trời biến mất. Lạc Nhan mới thở ra 1 hơi.
Đoàn người rước dâu về. Rất nhanh lại đi qua 1 mê trận. Khi đi qua mê trận, Lạc Nhan có chút choáng váng, không phát hiện ra đường đi có gì sai. Chỉ có mình Trần Duy giả bộ choáng váng.
Trần Duy ngay lập tức phát hiện ra vấn đề, lần này chỗ đoàn người đi qua, không phải là trở về làng ếch. Mà là lại đến 1 cái không gian khác biệt.
Qua khỏi mê trận, 1 căn nhà ngói đỏ treo 1 chữ Hỷ lớn trước cổng hiện ra trước mắt Trần Duy và Lạc Nhan.
Tang ông cười nói với Trần Duy và Lạc Nhan:
“Đây là nhà hỷ, chúng tôi chuẩn bị cho 2 vợ chồng, 2 người có thời gian 3 ngày ở bên nhau, hết thời gian, công tử phải trở về làng ếch làm việc. Tiểu thư cũng trở về làng dầu. Hết mùa vụ, 2 vợ chồng lại có thể gặp lại nhau”
Cả 2 đều không đáp. Trần Duy khẽ gật đầu.
Lạc Nhan có chút sợ sệt không dám bước vào trong căn nhà, cô có 1 chút sợ rằng đây là 1 cái bẫy. Bỗng 1 bàn tay đưa ra trước mặt cô:
“Không sao đâu, để ta dẫn cô vào nhà.”
Lời nói như gió xuân vào tai, bất giác Lạc Nhan đã đứng dậy đưa tay ra. Trần Duy nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương, dẫn vào trong phòng.
Lúc cô bình tĩnh lại bản thân đã bước vào trong nhà. Lúc này đã ngồi trên giường. Nhìn liền thấy Trần Duy đang ngồi ở trên ghế ở trước mặt.
Lông mày nhíu chặt, đây là gì, chẳng lẻ là quỷ khiến. Sau đó 1 việc càng làm cô rung động hơn xảy ra. Cô nghe thấy 1 tiếng nói phát ra từ trong đầu mình:
“Xin lỗi đã làm 1 chút ảo thuật lên người cô, tôi đang truyền âm cho cô, mong cô có thể giữ bình tĩnh, đừng la hét.”
Lạc Nhan lúc này căng thẳng muốn hét toáng lên, ngay lập tức níu cổ họng giữ bình tĩnh, trợn mắt nhìn Trần Duy. Lại nghe tiếng truyền âm:
“Tôi cũng là 1 người tu luyện, mặc dù chưa sinh ra thần thức, nhưng tôi có 1 bộ công pháp có thể giúp truyền âm, nếu cô muốn học, tôi có thể dạy cô, chỉ cần nắm bàn tay phải lại ra hiệu”
Lạc Nhan vẫn nhìn Trần Duy chằm chằm, suy nghĩ chốc lát, liền nắm bàn tay phải của mình lại.
Trần Duy khẽ cười, sau đó liền truyền âm, truyền công pháp truyền âm cho Lạc Nhan.