Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Chủ Tể

Chương 18: Le le đánh trống, Bìm bịp thổi kèn




Chương 18: Le le đánh trống, Bìm bịp thổi kèn

Thục Hạ Lang nhìn thấy lão trưởng làng dẫn 1 người đến phòng khẽ giật mình. Nhìn thấy đối phương mang áo thun trắng, quần jean hiện đại, liền biết kẻ đến cũng giống hắn, từ hiện đại rơi đến. Ánh mắt lập lòe, có chút vui vẻ. Hắn đã ở đây 6 ngày rồi. Theo quy củ của làng hắn chỉ còn 1 ngày thì phải kết hôn. Hắn đang lo hiện tại không có ai để lừa bịp sai khiến.

Hắn lúc này đã mất hết kiên nhẫn, 6 ngày này hắn đã tìm hết mọi cách để trốn khỏi làng nhưng không được, hắn cũng không dám ra tay với ngưòi trong làng, cảm thấy vô cùng bó tay, bó chân. 5 ngày trước trong đám tang chứng kiến yêu vật kia hắn càng nghĩ mà sợ.

Trần Duy cũng đang nhìn ngắm xung quanh. Kết hợp với vừa rồi có hỏi dò thông tin từ lão trưởng làng. Trầm tư suy nghĩ, làng chỉ toàn nam, quy củ ban đêm chớ ồn ào, không được v·a c·hạm với dân làng, ban đêm không qua cầu một mình. Phải kết hôn trước 7 ngày.

Trong đầu đã hình dung ra một số điều.

Lúc này Trần Duy mới chú ý đến 1 thanh niên trẻ tuổi đang bước đến chỗ mình. Liếc thấy Trần Duy có 1 chút kinh ngạc, đối phương chú mệnh lại là tử khí đông dẫn. Tu vị đã là nửa bước Tố thể. Tu vị rõ ràng lúc nào cũng có thể bước vào Tố thể nhưng cố tình áp súc lại chưa muốn đi vào Tố Thể.

Nhìn thấy đối phương có ý cười vui vẻ, niềm nở nhìn hắn nhưng Trần Duy không hề có thiện cảm. Tên này mặc dù nhìn tuấn tú lịch sự nhưng mắt híp, môi mỏng, sắc mặt hốc hác do túng dục quá độ. Nhân tướng cho thấy tên này là kẻ vừa tiểu nhân, vừa háo sắc.

Hạ Lang chào hỏi Trần Duy:

“Chào người anh em, tên cậu là gì, tôi gọi là Hoàng Hạ Lang.”

Trần Duy lạnh lùng đáp: “Trần Duy.”

Hạ Lang: “Niên đại mà cậu đang sống là năm bao nhiêu?”

Trần Duy: “2009”

Gã Hạ Lang nghe vậy liền thở ra 1 hơi, hắn có chút sợ đối phương lại nói đến từ 1 niên đại khác hắn, hắn sợ mình thực sự xuyên không, không cách nào trở về.

Cảm nhận được cách thổ nạp của Hoàng Hạ Lang, vô cùng quen thuộc. Trần Duy thầm nghĩ là Quy Nguyên Hấp Khí Công, kẻ này là người Thục gia hoặc Lê triều.



Hạ Lang: “ngưòi anh em là vô tình rơi vào đây?”

Trần Duy: “Không sai, vừa đến đây ngày hôm nay.”

Hạ Lang: “Tôi đã ở đây 6 ngày, thật sự muốn phát điên lên được. Làng này có quỷ.”

Khuôn mặt hắn tỏ ra lo lắng: “ngôi làng này có vấn đề, tôi đã chứng kiến nhiều thứ rất đáng sợ, đã 6 ngày nay tôi không dám ăn gì trong làng, chỉ uống 1 chút nước.”

Trần Duy thầm nghĩ 6 ngày sao. Theo tin tức hắn nhận được thì 6 người này mới chỉ m·ất t·ích 2 ngày mà thôi. Thời gian trong này lại nhanh hơn bên ngoài 3 lần. Đây là Linh cảnh thời gian điểm mù.

Trần Duy: “Tôi cũng đã đi mấy chục cây số ở bên ngoài nhưng đều quay lại trước làng. Làng này có thể thực sự tồn tại ma quỷ. Anh có thể kể tôi nghe về những chuyện đã xảy ra được không?”

Hạ Lang đang suy nghĩ có nên kể lại câu chuyện theo 1 cách khác không, vì sợ rằng chuyện quá phi thực tế Trần Duy cũng không tin, nhưng vì muốn Trần Duy có tâm lý sợ hãi để dễ bề điều khiển bèn kể lại những chuyện đã xảy ra.

Đương nhiên bỏ qua việc hắn chủ mưu sai khiến 2 người kia đi c·hết. Nhắc đến c·ái c·hết của 2 người kia, rồi đến ngày người trong làng làm tang sự. Trên trán gã đổ ra mồ hôi.

Ngày hôm đó người trong làng mang áo trắng, toàn bộ quỳ bên bờ hồ. Trên mặt tỏ ra thành kính vô cùng. 1 lúc sau trên bờ hồ. 2 quả bí rợ lớn khổng lồ xuất hiện.

Sau đó bỗng 1 tiếng kèn to đau hết cả tai vang lên làm hắn giật mình. Nhìn lại lên trời liền kinh sợ. 1 con chim to bằng cả 1 tòa nhà có lông đen huyền, 2 cánh đều có màu đỏ nâu, đây là 1 con bìm bịp khổng lồ. Kỳ quặc là trên mỏ chim có ngậm 1 chiếc kèn lớn. Tiếng kèn chính là do nó thổi ra.

Thấy chim xuất hiện, hắn liền tìm 1 chỗ trốn, nhưng con chim giống như không để ý đến hắn. Sau khi nó hạ xuống liền mổ vào 2 quả bí. Từ xa nhìn lại hắn nhìn thấy chỗ con chim mổ vào, 2 quả bí chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi. Chất lỏng bốc ra mùi xú uế, ô nhiễm, tanh hôi. Còn con chim thì đầy vẻ hưởng thụ. Làm hắn lúc đó liền nôn ra 1 bãi nước. Sau khi ăn xong, con chim lại thổi ra 1 tiếng kèn lớn, rồi bay mất hút lên trời.

Sau 1 lúc dân làng mới đứng lên và quay lại sinh hoạt. Từ đầu đến cuối con chim không hề để ý đến hắn nhưng hắn luôn có 1 cảm giác như bị giá·m s·át, tâm thần bất an. Vì vậy 5 ngày nay hắn điên cuồng tìm kiếm thoát thân nhưng không thành công.

Hắn đã nghĩ đến việc kết hôn theo ý trưởng làng để tìm manh mối cuối cùng. Nhưng bản thân hắn lại sợ đây là cái bẫy. Liền chờ đợi đến giờ phút cuối cùng. Bất ngờ đợi được đến lúc Trần Duy đến.



Trần Duy nghe xong câu chuyện. Hắn trầm ngâm 1 chút. Sau đó liền đứng dậy đi ra khỏi phòng. Hạ Lang nhìn thấy Trần Duy cử động liền ngạc nhiên hỏi:

“Cậu đi đâu vậy?”

“Ta đi tìm trưởng làng.”Trần Duy đáp

Hạ Lang ngạc nhiên:

“Tìm ông ta làm gì?”

“Kết hôn” Trần Duy đáp cụt ngủn.

“Hả?” Hạ Lang ngạc nhiên. Sau đó liền mừng rỡ vô cùng. Hắn chính là muốn tìm cách để nói Trần Duy đi kiểm tra việc kết hôn này giúp hắn. Nhưng không biết mở miệng như thế nào. Bất ngờ Trần Duy lại chủ động như vậy. Không thể nào tốt hơn.

Hắn thầm nghĩ gã Trần Duy này có lẽ là 1 tên nghé con ngu ngốc, làm việc tùy tiện không biết suy nghĩ. Nhanh chóng đi theo Trần Duy. Sợ rằng Trần Duy đổi ý.

Trần Duy nghía thấy biểu lộ của Hạ Lang thì cười khẩy. Không phải là Trần Duy không suy nghĩ. Trái lại nếu hắn không đi trước việc kết hôn. Để tên Hạ Lang này đi trước. Thì người tiêu đời không chỉ là tên Hạ Lang này mà cả hắn cũng khó thoát.

Rất nhanh hắn đã đến đề cập việc này với trưởng làng.

...

Ở làng dầu, trưởng làng đến thông báo cho Lạc Nhan tin tức.

Lạc Nhan đóng cửa phòng. Trong phòng lúc này, Tiên chân vẫn chưa bình phục, 2 chân được nẹp cố định, ngồi ở góc tường. Tiên lạnh nhạt hỏi:



“Cô quyết định như thế nào?”

Lạc Nhan trầm tư sau đó đưa ra quyết định quan trọng:

“Tôi sẽ kết hôn để tìm manh mối.”

Cô đã suy nghĩ rất nhiều cách nhưng cuối cùng vẫn chỉ còn cách này. Đến lúc kết hôn, nếu đối tượng là Hạ Lang, cô sẽ tìm cách g·iết hắn rồi tính tiếp. Còn nếu là kẻ khác thì sẽ tùy cơ ứng biến.

“Con vịt cổ xanh khổng lồ biết đánh trống hôm bữa cô kể là thật sao?” Tiên lạnh nhạt hỏi.

Lạc Nhan nghĩ đến con vịt khổng lồ ngày hôm đó, trong lòng vẫn còn kinh sợ: “Tôi không có việc gì phải nói dối cô”.

Tiên: “Tại sao tôi vốn là kẻ thù, cô lại cứu tôi.”

Lạc Nhan: “Xem như là tôi thương hại cô đi.”

Lại nhìn vẻ tiều tụy của Tiên. Lạc Nhan có chút quan tâm:

“Cô b·ị t·hương lại không ăn uống 6 ngày rồi, có sao không?”

Thực tế là cả 2 đều không dám ăn uống bất cứ thứ gì. Chỉ dựa vào 1 thân tu vị chèo chống đến hiện tại.

Tiên: “Cô không cần lo lắng, tôi vẫn chưa c·hết được.”

Lạc Nhan khuôn mặt lo lắng, nhìn xa xăm. Thực sự cô không hề có 1 tia nắm chắc có thể sống sót vượt qua được lần này hay không.

“Chỉ cần còn có hy vọng, chúng ta sẽ sống sót.”

Nói rồi cũng bước chân ra khỏi phòng, đi tìm trưởng làng.