Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Chủ Tể

Chương 22: Linh cảnh chi bí, phía trên Siêu phàm




Chương 22: Linh cảnh chi bí, phía trên Siêu phàm

Linh cảnh chi bí, 1 thế này linh cảnh hầu như chưa hiện thế. Có thể nói người hiện tại có thể hiểu được nó nhất chính là Trần Duy.

Linh Cảnh là do ngoại vật xâm nhập vào Lam Tinh. Ăn mòn Lam tinh mà sinh ra. Nó tự hành sinh ra 1 cái vô giới riêng biệt tách rời với thiên đạo. Không khác vô giới lá bài 2 bích của Trần Duy là bao.

Người nhập vào linh cảnh không khác gì phải tham gia vào 1 thế giới trò chơi. Trong trò chơi này người chơi bắt buộc phải tuân thủ các quy tắc. Nếu không sẽ bị linh cảnh thiết chế g·iết c·hết, trừ khi mệnh cách đủ mạnh để đối chọi lại linh cảnh cắn nuốt. Muốn thoát khỏi Linh cảnh phải tuân thủ hết quy tắc và giải mã hết trò chơi. Đương nhiên còn có 1 cách khác chính là dùng sức mạnh vượt trội hoàn toàn đánh vỡ hàng rào linh cảnh. Nhưng Trần Duy lúc này đương nhiên là không thể.

Trần Duy ngồi trầm tư, thầm nghĩ, trước mắt rõ ràng 1 quy tắc trong Linh Cảnh này bắt buộc qua là phải kết hôn, nhưng đã kết hôn rồi vẫn chưa phải cuối cùng của cái Linh cảnh này.

Trong lòng có chút lo nghĩ, hy vọng là tên khốn Hạ Lang kia quyết định kết hôn. Hắn nếu c·hết, mệnh cách tứ khí đông dẫn của hắn bị Linh Cảnh này ăn mất, đó chính là tai họa. Bản mệnh sinh ra cái linh cảnh này, chính là muốn ăn hết bọn hắn.

Nhìn đến Lạc Nhan đang nằm trên giường, cô gái này cũng vậy. Cũng là 1 cái tử khí đông dẫn. Hắn chau mày đi ra ngoài.

Tại 1 căn nhà Hỷ ở một cái không gian khác.

1 gã thanh niên môi mỏng, mặt tái nhợt đang mang áo dài đỏ thêu rồng, và 1 người con gái nhan sắc xinh đẹp đang mang áo phượng đang ở chung 1 căn phòng. Người nữ nhân 2 chân bó bột, đi lại rất không dễ dàng. Chính là Hạ Lang và Tiên.

Hạ Lang hắn đợi không được Trần Duy quay lại. Đã gần đến thời hạn 7 ngày, cảm thấy tâm huyết dâng trào, nguy cơ vô cùng liền quyết định tìm trưởng làng yêu cầu kết hôn. Trực giác báo cho hắn, không kết hôn hắn liền tiêu đời.

Tiên thì do đã từng bị mất lý trí nên biết rõ nơi này không tuân thủ quy tắc sẽ nguy hiểm như thế nào. Cô không muốn c·hết nên cũng quyết định đi đến đây.

“Ngươi nói là Lạc Nhan, nó chính là kết hôn trước với tên kia.” Hạ Lang tức đến nghiến răng nghiến lợi hỏi.



Tiên khuôn mặt có ý trêu chọc: “Không sai, cô ta chính là đi trước ta, kết hôn với người kia.”

Hạ Lang khuôn mặt căm phẫn, hắn đã dày công tính kế vô cùng, thứ hắn muốn, lại bằng một cách nào đó lách khỏi tay hắn. Ông trời muốn chơi xỏ hắn sao.

Hạ Lang lúc này rất muốn tìm 1 nơi phát tiết. Nhìn về phía Tiên, mặc dù không xinh đẹp như Lạc Nhan nhưng cũng rất có tư sắc, bỗng trong đầu tà hỏa bắt đầu nỗi lên:

“Dù gì chúng ta ở trong này cũng không rõ sống c·hết, hay là chúng ta cùng khoái hoạt với nhau 1 lần. Dù gì chúng ta cũng có danh nghĩa là vợ chồng trong đây”

Tiên nghe vậy chợt rụt người. Cô mặc dù xuất thân hèn kém, chỉ cần có lợi là làm, nhưng sâu trong người lại có sự chán ghét loại người như Hạ Lang. Nhưng biết rằng gã trước mắt này bỉ ổi vô cùng. Nếu từ chối hắn, với hiện trạng bây giờ, không có kết cục tốt. Chỉ có thể kiềm tỏa, vờ e thẹn:

“Cũng không phải không thể, nhưng chân của ta lúc này chưa bình phục, không thể vận động mạnh, đợi chân ta khỏe hẳn, ngươi muốn làm chuyện gì cũng được.”

Hạ Lang nhíu mày nhìn Tiên, ánh mắt lấp lóe.

....

Lạc Nhan mơ màng ngửi thấy 1 mùi thơm liền giật mình tỉnh giấc. Khi tỉnh dậy nàng liền kiểm tra lại quần áo, phát hiện bản thân y phục vẫn như cũ, không bị cởi ra, cơ thể không bị x·âm p·hạm liền thở ra 1 hơi. Trần Duy hắn cũng có thể xem là chính nhân quân tử.

Bỗng 1 mùi hương thơm xông vào mũi, bụng của nàng sôi lên ùng ục. Khẽ nuốt nước bọt, gượng người đi xuống. Liền nhìn thấy Trần Duy lúc này đang ở trong bếp chum lửa, nấu 1 món gì đó trong nồi đất, hương thơm ngào ngạt.

Trần Duy liếc mắt nhìn sang:



“Cô tỉnh rồi sao, may mắn ở trong nhà này tôi vẫn tìm được một số dụng cụ nấu bếp không tệ lắm, ngồi vào bàn đi, đợi tôi 1 phút nữa.”

Lạc Nhan ngạc nhiên từ từ ngồi vào bàn. Chốc lát sau, 1 tô súp được đặt trước mặt cô bốc lên hương thơm khó cưỡng. Cô ráng nén lại cơn đói của bản thân tò mò hỏi:

“Đồ ăn trong này có thể ăn được sao ?” Cô đã nhịn ăn rất nhiều ngày vì sợ đồ ăn trong này có vấn đề.

Trần Duy múc lên từng thìa súp cho vào miệng: “Có thể.”

Thấy Lạc Nhan vẫn còn chần chờ. Liền nói:

“Linh cảnh quy tắc không thiết chế ăn uống, cô không cần lo lắng, mà cho đù linh cảnh có ảnh hưởng thì sao, thoát khỏi linh cảnh là xong, nếu không thoát khỏi, kết cục cuối cùng cũng là c·hết mà thôi. Vậy tại sao không c·hết thoải mái 1 tí."

Nghe Trần Duy nói, Lạc Nhan bỗng cảm thấy có 1 sức thuyết phục kỳ lạ. Không biết qua thời gian bao lâu, dường như không khống chế nỗi cơn đói liền đưa thức ăn lên miệng. Đúng, có c·hết cũng phải làm 1 con ma no.

Súp tan vào đầu lưỡi làm cô có chút ngây dại. Vị này, thơm ngon giòn tan vô cùng. Cô liền không khống chế bản thân nhanh chóng quét sạch chén súp. Ánh mắt mê ly. Trong đầu thầm nói, đây là súp gì, còn ngon hơn rất nhiều so với các nhà hàng 5 sao cô từng ăn. Hay là do bản thân quá đói nên sinh ra ảo giác này.

Trần Duy thấy vậy khẽ cười: “Cứ từ từ ăn, trong nồi còn rất nhiều.”

1 thế trước Trần Duy cuộc sống quá đen đủi. Cảm thấy bản thân luôn thiếu may mắn, cuộc sống đắng chát. Quan niệm của hắn nếu cuộc sống đã như lìn, thì đồ ăn cho vào miệng phải làm hắn ngon miệng thoải mái để bù đắp lại. Vì vậy hắn bỏ công nghiên cứu cân đếm lại cho ra tỷ lệ vàng trong thực phẩm và gia vị. Có thể nói trình độ nấu nướng của hắn đến đầu bếp 5 sao cũng chào thua. Thực phẩm nào vào tay hắn, hắn đều có thể cân đếm lại gia vị phù hợp nhất. 1 thế trước nếu tận thế không xảy ra chắc có thể hắn sẽ cố gắng xin vào 1 nhà hàng để làm việc.

“Đây là súp gì, sao lại ngon miệng đến vậy?” Lạc Nhan tò mò hỏi.



Trần Duy tùy tiện đáp: “Chỉ là gà rừng kết hợp với ít nấm và rau củ thôi.”

Món này thực ra là hắn hầm thịt kỳ nhông và tắc kè. Nhưng con gái luôn dị ứng với bò sát, hắn không muốn đối phương vừa ăn xong lại phải phun ra bèn nói dối. Cũng không có gì quan trọng.

“Vậy sao, thịt gà rừng này thiệt ngon, ngươi tại sao đến nấu ăn cũng giỏi như vậy?” Lạc Nhan vui vẻ

Trần Duy: “Tùy tiện nghiên cứu 1 chút thôi, cũng không có gì khó khăn.”

Trong chốc lát, Lạc Nhan đã ăn no nê. Có thể nói đây là bữa ăn ngon miệng nhất trước giờ của cô. Sau khi dọn dẹp xong cô liền hỏi về việc chính:

“Làm cách nào để thoát khỏi Linh Cảnh?”

Trần Duy: “Linh cảnh chính là 1 sân chơi, tuân thủ quy tắc trong trò chơi và đi hết Linh cảnh tức khắc sẽ có ra ngoài.”

Lạc Nhan: “Trò chơi sao? Đây là do tự nhiên sinh ra, hay có một thế lực nào đó nhúng tay điều khiển.”

Trần Duy nghe Lạc Nhan hỏi, thầm nghĩ cô gái này tư duy không tệ lắm. Linh cảnh này vốn là ngoại vật xâm nhập trái đất đấy, nhưng hắn cũng không muốn nói rõ ra. Mà cho dù hắn có nói rằng đây là chủ ý của những kẻ nào đó muốn hủy diệt trái đất, chắc gì đã có người tin. Bèn hờ hững đáp:

“Ta cũng không rõ, nói chung chỉ cần thực hiện hết nhiệm vụ, quy củ trong linh cảnh là được.”

Lạc Nhan hỏi: “Tu luyện cảnh giới, phía trên Siêu phàm còn cảnh giới nào không?”

Đây là vấn đề cô luôn tò mò, vì cô biết đại đa số gia tộc bất quá gia chủ hay trưởng lão cũng chỉ là siêu phàm mà thôi. Siêu phàm thọ nguyên mặc dù hơn người bình thường cũng chỉ có 150 tuổi. Tới tuổi này cũng chỉ thành 1 cái xác lạnh mà thôi.

Trần Duy hờ hững: “Có, mà không phải chỉ 1 cảnh giới, phía trên Siêu Phàm chính là Hư thần cảnh, phía trên Hư Thần chính là Chân thần cảnh.”

* Giải thích của tác về 4 từ tử khí đông dẫn. Mình viết phân biệt giữa lai = đến và dẫn = dẫn lối để nói rõ là tử khí = khí tím này là từ nội tại dẫn phát ra chứ không phải bên ngoài đến.