Chương 23: Thục gia
Đông Anh, Hà Nội, Xã Cổ Loa
Không ai biết nơi này lại tồn tại 1 thế gia với lịch sử hơn 2000 năm. Thục gia. Hậu duệ An Dương Vương.
Thục gia tổ địa, lúc này gia tộc đang tiếp đón 2 vị khách quan trọng. 2 người đều vô cùng trẻ tuổi. Nam anh tuấn tiêu sái, nữ mỹ lệ vô song.
Gia chủ Thục gia là 1 người đàn ông trung niên, ngoại hình giống Thục Hạ Lang đến 8,9 phần. Lúc này đang sai người hầu rót trà mời khách.
Dù là gia chủ của cả 1 gia tộc nhưng đối với 2 người trẻ tuổi này ông lại không dám lãnh đạm chút nào. Ai bảo đối phương chính là 2 đệ tử kiệt xuất nhất Phù gia chứ. Tương lại kế thừa Phù gia là việc ván đã đóng thuyền.
Gia tộc trực hệ của tứ thánh đương nhiên mạnh hơn gia tộc họ Thục một mảng lớn. Cả 2 người trẻ này cũng đều có Kỳ vật trấn thể trong người mà ai cũng mong cầu. Phù Thiên càng có danh xưng kỳ tài xuất sắc nhất thần thánh thế gia, chỉ 20 tuổi đã là Tố thể cảnh đỉnh cao, hư hư thực thực đúc thành Thánh thể, không thể xem nhẹ.
Lúc này lão gia chủ mới mở miệng:
“Phù Thiên, Phù Ngọc, cơn gió nào mang 2 cháu đến đây? 2 cháu đến nơi này Thục gia cảm thấy thế nào.”
Nam thanh niên nghe vậy khẽ mỉm cười:
“Bác Bảo không cần khách sáo như vậy, cháu là được gia chủ sai sử đi làm nhiệm vụ nên tiện đường ghé thăm. Nơi này sơn thủy rất đẹp, Thục gia lựa chọn nơi này quả không sai. À, Cháu có mang theo 1 lễ vật đặc sản quê nhà, mong bác nhận lấy cho cháu vui lòng.” Nói rồi liền lắc nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay.
Lão gia chủ híp mắt, là trữ vật giới chỉ, không ngờ đến thứ khan hiếm này. Lão già họ Phù kia cũng bỏ ra được cho Phù Thiên.
Ngay lập tức trước mặt Phù Thiên liền xuất hiện 1 con gà lớn màu đỏ rực, lông vũ hiên ngang, thân cao gần 1 mét, điều đặc biệt là trên chân của nó mọc ra 9 cái cựa vô cùng sắc lẹm.
Lão gia chủ nhìn thấy, trong lòng đánh bộp 1 cái:
“Gà 9 cựa, lễ vật này thực sự quá quý giá.”
Phù Thiên cười ha hả:
“Bác Bảo, đây không tính là gì, sau này cháu sẽ mang đến càng nhiều thứ quý giá hơn.”
Lão gia chủ nghe vậy liền cười nói:
“Ha ha, vậy thì bác mặt dày nhận lấy vậy, nói đi Thiên, có phải hôm nay cháu đến đây còn có chuyện khác đúng không?” lão gia chủ nhìn Phù Thiên có chút ý vị thâm trường.
Phù Thiên liền gãi đầu:
“Dạ, không dấu gì, thực ra cháu rất muốn gặp Nhan nhi, Nhan nhi lúc này đang ở đâu ạ, cháu có thể gặp nói chuyện với Nhan nhi được không?”
Lão gia chủ đã đoán ra được, chỉ là đợi Phù Thiên tự mình nói ra mà thôi. Sau đó liền cau mày nói:
“Không phải là ta không muốn cháu gặp cháu gái ta, nhưng hiện tại nó và thằng con vô dụng đi làm nhiệm vụ thì đều bị m·ất t·ích bí ẩn hơn 3 ngày nay. Hiện tại ta không có cách nào liên lạc được.”
Phù Thiên nghe thấy vậy liền giật mình:
“Nhan nhi bị m·ất t·ích sao ạ, bác có thể cho cháu biết Nhan nhi bị m·ất t·ích ở đâu không? Cháu sẽ tự mình đi tìm kiếm.”
Lão gia chủ: “Chính là thông tin báo chí đưa mấy ngày qua, 6 người m·ất t·ích ở Sóc Sơn, Kiên Giang, ta cũng đã phái người đi tìm kiếm nhưng vẫn không có thông tin, cả 6 người giống như bốc hơi khỏi nhân gian.” Trên mặt lão gia chủ hiện ra 1 chút lo lắng.
Phù Thiên: “Đúng lúc cháu cũng phải bay ra miền nam làm nhiệm vụ, bác Bảo đừng quá lo lắng, cháu sẽ mang Nhan Nhi và anh Lang trở về.”
Lúc này Phù Ngọc ở bên cạnh mới lên tiếng: “Bác Bảo có thể cho cháu mượn 2 vật dụng của chị Nhan và anh Lang được không, cháu có bảo vật có thể dựa vào nó để tìm nơi 2 người hạ lạc.”
Lão gia chủ trên mặt hiện ra vẻ vui vẻ: “Tất nhiên là có rồi. Thật là làm phiền 2 cháu quá.”
Phù Thiên: “Càng sớm tìm kiếm càng tốt, nếu vậy 2 cháu xin phép đi ngay bây giờ, cảm ơn bác Bảo và Thục gia đã khoản đãi.”
Một lúc sau 2 anh em Phù Thiên và Phù Ngọc đã có mặt ở sân bay nội bài.
Phù Ngọc lúc này mới tò mò hỏi:
“Uy, Thiên ca, hôm nay ca không giống ngày thường nha, từ tốn, điềm đạm như vậy, không phải bình thường vẫn đi khắp dõng dạc nói chị Nhan là của anh à, hôm nay lại lịch sự, chỉnh chu vậy.”
Phù Thiên nhăn trán, sau đó cốc đầu em gái:
“Ngươi thì biết cái gì, trước là do ta lỗ mãng, phụ thân đã dạy ta rồi, lần này ta sẽ lấy lòng muội ấy nhẹ nhàng, từ từ làm cho nàng ấy phải mến phục ta, đó mới là tình cảm chân chính.”
Phù Ngọc ôm đầu, hằn học nhìn Phù Thiên:
“Ca cứ mơ đi, chị Nhan là không thích anh đâu, anh c·hết tâm là vừa.”
Phù Thiên nghe vậy tức giận đang muốn tiếp tục h·ành h·ung em gái thì Phù Ngọc đã chạy ra xa làm mặt quỷ với hắn.
....
Sài thành
Nguyễn Quy đang diện 1 bộ trang phục chỉnh chu. Hôm nay hắn hẹn được nữ thần trong lòng ra đường liền vui như trẻ con nhận được lì xì. Sau khi lên đồ, liền phóng như bay đi. Hồn nhiên không phát hiện ra bản thân di chuyển cực nhanh nhưng cơ thể lại không ra 1 giọt mồ hôi.
2 tiếng đồng hồ sau, tại đồn công an quận Thủ Đức.
Nguyễn Quy đang làm khuôn mặt thành thật trình báo với công an:
“Anh trai à, thật tình là em chỉ đụng nhẹ bọn họ, không hiểu sao bọn họ lại như vậy, đây rõ ràng là vu oan giá họa cho em. Anh nghĩ đi, có 1 mình em, sau có thể 1 chọi cả trăm người cơ chứ, các anh thử nghĩ xem.”
Bên cạnh Nguyễn Quy lúc này trong đồn công an đã lúc nhúc người. Không có ai lành lặn, cả trăm gã đàn ông trên cơ thể đều có chỗ bầm dập đang nhìn Nguyễn Quy tóe lửa. Bọn họ không nghĩ chỉ là trêu ghẹo 1 đứa con gái lại đụng phải 1 tên nhóc khủng bố, tùy tiện giơ tay, giơ chân liền làm bọn họ thê thảm như vậy. Mà tên nhóc này còn mặt dày vô cùng.
Linh Nga lúc này ngồi ở 1 bên khuôn mặt buồn rầu. Đây cũng không phải lần đầu nàng mang xui xẻo đến cho người khác. Chính vì thế nàng có xu hướng sống hướng nội, không muốn làm người khác tổn thương.
Nguyễn Quy nhìn thấy biểu cảm của Linh Nga, bất giác can đảm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng:
“Không có việc gì phải lo nghĩ, các anh công an sẽ làm chủ cho ta, những tên này rõ ràng là diễn kịch để moi tiền ta, thiếu gia ta là có tiền nhưng không thể cho cặn bã, cho dù có việc gì, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Linh Nga nghe thấy vậy chợt rung động, bất giác lộ ra nụ cười, nhưng sau đó mới nhận ra Nguyễn Quy nắm tay nàng, liền đỏ mặt rút tay lại.
Nguyễn Quy thấy vậy liền cười khà khà, không quan tâm đến cả trăm người đang nhìn hắn với ánh mắt tóe lửa, bọn ta đã như vậy còn bắt phải ăn thêm cơm chó, thiên lý ở đâu.
...
Linh cảnh
Trần Duy lúc này đang đi lại xung quanh để quan sát linh cảnh. Hắn đã ở cùng Lạc Nhan gần 3 ngày. Hiện giờ hắn có chút bùn cười. Lạc Nhan lúc này đã không còn hỏi hắn về vấn đề tu luyện nữa, mà chuyển sang hỏi về việc hôm nay ăn gì, món ăn kia nấu như thế nào. Không biết có phải ảo giác hay không mà hắn mới chỉ nuôi Lạc Nhan ăn 3 ngày mà cảm giác cô ấy lại béo trắng hơn hẳn.
Lạc Nhan còn yêu cầu hắn dạy cô nấu ăn, Trần Duy đương nhiên nhàm chán cũng hướng dẫn nhưng sau đó ngay lập tức liền từ bỏ. Lạc Nhan thiên phú tu luyện không tệ, nhưng về khoản nấu ăn thì đúng là t·hảm h·ọa, có thể nói là không có khả năng cải tạo, nhớ lại các món thịt Lạc Nhan đều có thể hoàn hảo biến nó thành than chì không khỏi buồn cười lắc đầu.