Chương 8: Không gian - Thẻ bài
Những người xem trận đấu chật cứng xung quanh lúc này như bùng nổ, bàn tán nói:
“ Ngươi có thấy gì không, là 2 lượt cơ 40 điểm đấy, ta chưa bao giờ nghe thấy thế giới có ai kết thúc 1 trận đấu 3 băng với điểm trung bình là 20, người bị thua kia trong 1 lượt cơ cũng đi đến 25 điểm, 2 ngưòi này là thần thánh phương nào vậy, chẳng lẻ là tuyển thủ quốc gia”
Một người khác nói:
“ Tuyển thủ quốc gia cũng không thể chơi hay như thế này, 2 người này chắc chắn là cao thủ ẩn danh, trình độ này, thế giới cũng không thể sánh bằng. Nhưng tại sao họ lại trẻ tuổi như vậy, nhìn giống như học sinh cấp 3”
Vũ lúc này đã chuẩn bị cho trận đấu thứ 2. Trong lòng hắn lúc này cũng vô cùng dậy sóng. Hắn biết rõ về khả năng chơi bida của bản thân, mặc dù không tệ, nhưng hay như thế này thì không thể nào. Sự thật hắn ghi được nhiều điểm như vậy là vì chỉ cần hắn đặt cơ lên bàn liền có thể cảm giác được điểm trúng của trái bi. Chỉ cần hắn đánh vào điểm trúng liền ghi điểm 100% bất chấp thế bi khó đến thế nào. Cảm giác này vô cùng vi diệu. Hắn hồ nghi phải chăng bản thân xuất hiện năng lực đặc biệt. Hắn lẻ nào là thiên tuyển giả. Trong lòng liền vô cùng vui mừng. Nhìn thấy Trần Duy cũng ghi 1 mạch 25 điểm, hắn có cảm giác Trần Duy cũng có khả năng như hắn. Nhưng lượt trận thứ 2 này, hắn được depa, chỉ cần ghi liền 1 mạch 40 điểm, Trần Duy không ra cơ, hắn sẽ dành chiến thắng.
Nhìn thấy đoàn người đang vây chật cứng xung quanh, hắn bỗng có chút hư vinh, mặt cười rạng rỡ. Hắn muốn mọi người lúc nhìn thấy hắn đi được 40 điểm trong 1 lượt cơ sẽ kinh ngạc, thán phục đến như thế nào.
Nhất là vừa rồi hắn đã xin vào nhà vệ sinh để lén lút gọi cho Kiều Nhi đến nơi này. Chỉ cần cô ấy đến đây, nhìn thấy phong thái của hắn, chắc chắn sẽ đổ đứ đừ, từ đó từ bỏ Trần Duy mà đi theo hắn. Chỉ nghĩ thoáng qua thôi, hắn liền cảm thấy vô cùng phấn khích. Ánh mắt đảo xung quanh để tìm kiếm hình bóng của Kiều Nhi.
Trần Duy lúc này đang ngồi trầm ngâm, khóe mắt hơi nhăn lại. Hắn không nghĩ đến Thiên đạo lại chơi mất dạy đến vậy. Vì ép hắn thua cuộc mà trực tiếp g·ian l·ận vô lý như vậy, Trần Duy có thể thấy đỏ mệnh của Vũ đang chỉ ra điểm trúng cho hắn ta. Bước vào Thoát Phàm Cảnh trung kỳ, linh giác của Trần Duy đã vô cùng mạnh, có thể nhìn rõ toàn bộ nút, số trên bàn bida. Thực tế hắn không cần được chỉ dẫn điểm trúng vẫn có thể chính xác đánh trúng mục tiêu. Nhưng ở điểm thứ 26, hắn đánh trật chính là bị thiên đạo chơi xấu. Vào lúc hắn ra cơ, ngay lập tức bị thiên đạo cắn trả dẫn đến hụt bi trong gang tấc. Sau đó, hắn liền bị thua cuộc ngay lượt cơ sau. Hắn rất muốn buộc miệng phát ra 3 tiếng ‘ĐCM’ nhưng liền khống chế lại bản thân phải giữ bình tĩnh.
Lúc này Vũ đã bắt đầu ra cơ, liên tục có vô số tràng pháo tay nổ ra. Vũ liên tục ghi điểm làm mọi người xung quanh trầm trồ thán phục. Rất nhanh chóng điểm số đã dần tiếp cận 30 điểm, cứ tiếp tục như vậy Trần Duy thua là điều chắc chắn.
Trần Duy lúc này ánh mắt lại tràn ngập bình tĩnh. Sự việc này mặc dù có hơi chút ngoài dự tính của hắn, nhưng chưa hẳn là không thể phá giải, chỉ là sẽ sinh ra 1 số rắc rối. Hắn từ tốn lấy ra từ trên người 1 quyển sách bằng da dê cũ sờn, chính là quyển sách ‘tranh mệnh’ nhẹ nhàng vuốt ve. Nhưng điều kỳ quặc là mọi người xung quanh có vẻ đều không phát hiện nhìn thấy hắn làm gì khác lạ, dường như quyển sách không xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nó vẫn ở đó nhưng lại giống như tồn tại ở một chiều không gian khác. Hắn nhẹ nhàng lật sách ra trang đầu tiên.
Trên trang đầu tiên lúc này vẫn là dòng chữ màu đen tà dị, âm u ‘Thoát Phàm’ nhưng lúc này đã thêm 2 chữ ‘Trung kỳ’ ở phía sau. Quyển kỳ sách này đối với Trần Duy nó quý giá như sinh mệnh thứ 2, hắn biết được rằng nó ngoài là 1 quyển tâm pháp. Bên trong nó còn chứa đựng 1 bí mật kinh khủng. Bên trong nó có tồn tại 1 không gian, không gian bên trong cũng chứa đựng 1 vài thứ không hề bình thường. Bản thân quyển sách cũng có thể tự che đậy bản thân, dường như chỉ có mình Trần Duy nhìn thấy nó. Vì vậy hắn chắc chắn đây phải là 1 kiện chí bảo vô cùng đặc biệt.
1 thế trước đến khi bước vào Siêu phàm hắn mới phát hiện ra bên trong quyển sách có 1 không gian. Trùng sinh lần này, hắn nắm trước tiên cơ, càng mở ra không gian trong sách sớm, càng có lợi cho hắn. Để mở ra quyển sách hắn cần có thần thức, nhưng thần thức đến siêu phàm cảnh mới có thể sinh ra, hắn hiện tại chỉ có thể dùng một cách khác.
Suy nghĩ rồi, hắn liền rạch 1 đường trên ngón tay trỏ của mình, lông mày hắn nhíu lại có 1 chút khó chịu, 1 giọt chân huyết của hắn nhanh chóng rơi vào trên sách. Giọt chân huyết này không phải là máu bình thường. Ở trong nó chứa đựng là sức mạnh và cả 1 phần sinh mệnh của Trần Duy.
Giọt máu vừa dung nhập vào quyển sách, cơ thể Trần Duy chợt run lên, hắn như cảm giác được 1 sợi dây vô hình đang liên kết hắn và quyển sách. Hắn để tâm trí của mình tan vào trong quyển sách. Ngay lập tức, 1 cánh cửa như mở ra, ý thức của hắn như tan chảy vào 1 chiều không gian khác.
Mở mắt ra lại lần nửa, lúc này hắn nhìn thấy bản thân đang ở trong 1 không gian tối đen, như mực, âm u và tà dị, hắn biết đây là đâu, tâm trạng có chút vui vẻ. Hắn muốn cử động. Nhưng cảm giác lại vô cùng nặng nề. Hắn vận dụng linh giác của bản thân, cảm giác lấy không gian xung quanh hắn, ở phía xa đang ẩn chứa những thứ phát ra khí tức điên cuồng, vặn vẹo, nguy hiểm vô cùng. Làm cho hắn có chút hít thở không thông. Hắn biết với năng lực của bản thân hiện tại bước đến khu vực đó hắn ngay lập tức sẽ c·hết.
Mục tiêu hắn khi vào đây, đã được hắn xác định từ đầu. Hắn nhẹ vương 2 ngón tay ra. Miệng khẽ ngậm:
“Chúa tể hắc ám, chủ tể vận mệnh, vĩnh hằng bất diệt...”
Hắn liên tục tụng niệm nhiều lần, ngay lập tức có 1 vật mang theo khí tức làm hắn hít thở không thông, xé gió bay đến, uy áp của nó đánh trực tiếp vào người làm Trần Duy muốn quỳ xuống. Nó như muốn hàng phục, ép Trần Duy phải sợ hãi, nghe lệnh của nó. Nhưng Trần Duy thần hình vững trãi, sống lưng thẳng đứng, ánh mắt kiên định, không sợ hãi mở miệng tụng niệm:
“Ta là chúa tể hắc ám, ngươi chỉ là 1 bề tôi, thần phục với vua của mình, ta sẽ đem ngươi lấp đầy ánh sáng.”
Nghe thấy lời của hắn chợt vật trong bóng tối kia liền rung động mạnh, sau đó chợt tắt đi uy áp, nó lúc này giống như 1 con chó nhìn thấy chủ, khí tức thân thiện vô cùng vui mừng, bay xung quanh Trần Duy liên tục mấy vòng, sau đó liền tắt đi khí tức rơi vào 2 ngón tay của Trần Duy.
Lúc này có thể nhìn thấy trên ngón tay của Trần Duy xuất hiện 1 tấm thẻ hình chữ nhật màu đen, đưa đến trước mắt mình, Trần Duy có thể nhìn rõ được họa tiết trên thẻ, nhìn kỹ lại, kỳ quặc là họa tiết 1 lá bài tây, chính xác chính là lá bài 2 bích. Nhìn thấy nó Trần Duy khẽ cười, đây đích xác là vật hắn cần. Lá bài bóng tối, 2 bích.
Lúc này ý chí của Trần Duy lại tan ra thoát ra ngoài. Mở mắt lúc này hắn lại trở về khung cảnh trên bàn bida, lại nghe thấy tiếng vỗ tay tán thưởng của những người xung quanh. Hắn nhìn lên bảng điểm đã thấy Vũ đã ghi được 39 điểm. Chỉ còn lại 1 điểm cuối cùng.
Trên tay Trần Duy lúc này cũng đã mang theo tấm thẻ bài 2 bích trở về thế giới thật. Nhìn thấy Vũ sắp ra cơ cuối cùng. Khóe miệng Trần Duy khẽ nhếch lên. 4 từ bật ra khỏi miệng:
“Che lấp vận mệnh”