Chương 94: Viên hình thức ban đầu
Ở bên dưới lúc này. 1 gã thanh niên anh tuấn tóc vàng, mắt xanh có chút ngạc nhiên nói chuyện với thanh niên tóc đen bên cạnh:
“Pegasus, cô gái kia sử dụng ngọn lửa rất giống với Phoenix.”
Thanh niên bên cạnh khẽ gật đầu đồng ý.
Gã tóc vàng mắt xanh chợt cười lạnh, chỉ về phía Nguyễn Quy:
“Ta muốn đánh loại tên nhóc này, hừ, 1 kẻ ngụy quân tử thích lo chuyện bao đồng, kẻ như vậy ta chính là ghét nhất.”
Thanh niên tóc đen tức giận nghiến răng nói:
“Draco, câm miệng, làm theo sự sắp xếp từ trước. Ngươi đừng quên vì ngươi mà nhiệm vụ thần hàn của chúng ta bị bại lộ sớm. Nếu đến nhiệm vụ này cũng thất bại. Trở về ngươi chỉ có con đường c·hết.”
Gã tóc vàng khẽ giật mình. Miệng nở nụ cười thản nhiên nói:
“Draco, ta đã biết, mọi chuyện sẽ như sắp xếp.” Nói rồi cả 2 liền phóng người đi 2 hướng khác nhau.
Nguyễn Quy lúc này cũng có chút căng thẳng, đã có liên tục nhiều người t·ấn c·ông vào vị trí hắn đứng. Hắn có chút hoảng, hắn dường như chưa bao giờ đối mặt với nhiều người như vậy. Liên tục v·ũ k·hí công đến hắn.
Lúc này bỗng một đoạn ký ức xẹt qua đầu hắn, đó là lúc hắn tập luyện với ca ca mình.
Lời của Nguyễn Ngọc Thần văng vẳng:
“Tiểu Quy, Nguyễn gia chúng ta không hề mạnh về công pháp, nhưng người Nguyễn Gia luôn có vài thứ có thể trấn áp quần hùng, đệ nghe cho kỹ...”
Trong tích tắc, Nguyễn Quy tâm trí thể như rơi vào trạng thái quy nhất. Vào lúc này, thế giới trong mắt hắn không giống như thế giới 3D thông thường. Hắn dường như có thể nhìn thấy được các luồng khí lưu trong không khí với nhiều màu sắc khác nhau, thấy được đầu nguồn nó phát ra, thấy nơi nó kết thúc.
Thế giới lúc này như 1 bộ khung cảnh đầy màu sắc trong mắt hắn, các v·ũ k·hí đang công hướng hắn lúc này, từ dòng khí phát ra, Nguyễn Quy có thể nhìn được rất rõ ràng quỹ tích của nó. Hắn khẽ đảo người, ngay lập tức liền dễ dàng né tránh được.
Nguyễn Bá Tuấn ở bên ngoài lúc này khẽ cười: “Quyền nhãn mở.”
Nguyễn Quy lại tiếp tục nhìn thấy được các dòng khí lưu trên từng người. Rất nhanh liền nhìn ra được nơi khí lưu không thông thuận cũng chính là yếu điểm của đối phương.
Rất nhanh liền đánh ra từng quyền, từng cước vào các yếu điểm đó. Những người b·ị đ·ánh trúng liền văng ra ngoài, thổ huyết, mất khả năng tái chiến. Mỗi người khuôn mặt mờ mịt, họ dường như cảm nhận được quyền, cước của đối phương không nặng nhưng lại làm bọn họ mất hoàn toàn sức chiến đấu.
Nguyễn Bá Tuấn ở bên ngoài khẽ tấm tắc sau đó lắc đầu:
“Tiểu thế tử quả nhiên là thiên tài, nhưng còn quá nhân hậu, thiếu kinh nghiệm. Đáng lẻ phải trực tiếp đ·ánh c·hết vài người chấn nh·iếp đối phương.”
Liên tục đánh văng đối thủ ra ngoài. Lúc này Nguyễn Quy liền như cảm giác được 1 đôi mắt nhìn hắn. Hắn giật mình liền quay đầu.
Liền thấy được gã mắt híp kia lúc này đang nhìn mình, khóe miệng cong lên nụ cười kỳ dị. Nguyễn Quy liền có 1 chút căng thẳng:
“Gã này muốn đánh vào chỗ ta.” Trạng thái tinh thần tập trung rất cao độ tập trung vào đối phương.
Nhưng hắn chỉ thấy đối phương nhìn hắn 2,3 giây đồng hồ, khóe miệng lại cong một chút sau đó liền di chuyển qua chỗ khác.
Nguyễn Quy khẽ thở 1 hơi. Đối phương cho hắn cảm giác quá khủng bố.
Lúc này đồng hồ chỉ còn lại 5 giây đồng hồ. Liền có nhiều kẻ bắt đầu điên rồi. Liên tiếp có vô số kẻ ném v·ũ k·hí về phía Nguyễn Quy. Mấy chục v·ũ k·hí ném tới, khóa chặt hết đường lui của hắn.
Nguyễn Bá Tuấn giật mình đứng lên. Hắn muốn cứu người. Tiểu thế tử còn quá trẻ, không đủ tàn nhẫn. Phải g·iết gà dọa khỉ, bọn chúng mới không dám làm gì quá phận.
Nhưng chuyện sau đó liền làm Nguyễn Bá Tuấn kinh ngạc, sau đó mừng như điên.
Chỉ thấy các v·ũ k·hí đang bay đến chỗ Nguyễn Quy chỉ còn cách 1 mét liền đứng sựng lại tại chỗ giữa không trung. Không nhúc nhích mảy may, sau đó đồng loạt rơi xuống đất trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Tản Minh lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần liền có điều giật mình, mắt mở toang nhìn về phía Nguyễn Quy khẽ nói:
“Hắn, vậy mà lĩnh ngộ ‘Viên’ rồi.”
Phù Ngọc cũng cảm nhận thấy khẽ quay đầu nhìn về phía Nguyễn Quy, miệng chợt hiện nụ cười tươi như hoa như ngọc.
Tản Minh chứng kiến nụ cười đó của Phù Ngọc, lửa giận trong lòng liền bốc lên dữ dội. Hắn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Quy lúc này không 1 chút hảo ý, đầy sự ghen ghét. 1 chút sát ý dấy lên trong lòng.
Đinh Bảo cũng mở mắt, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Nguyễn Quy:
“Thoát phàm liền lĩnh ngộ ‘Viên’ hình thức ban đầu, tên nhóc này. Nguyễn Gia lại ra 1 cái siêu cấp thiên tài.”
1 số tiếng hét đau đớn, giận dữ liền vang lên. Cùng lúc đồng hồ cũng báo lên hết giờ.
15 cái tên còn lại ở Võ hội lần lượt là Tản Minh, Phù Ngọc, Đinh Vũ Hổ, Đinh Ngọc Thạch, thiếu niên Long Môn, Hắc bào Mạc gia, Ngô gia nữ thích khách, Hồ Thiên Phi, Lê Ái Vân, Nguyễn Thạc, Nguyễn Quy.
Giật mình là 4 người Lê Thanh, Trần Long, Lý Ngọc và cả Thục Lạc Anh đều đã b·ị đ·ánh rơi. Thay vào đó chính là 4 người, 2 nam nhân châu Âu, gã mắt híp nụ cười luôn treo, và 1 cô gái châu Âu cầm gậy mang mũ chóp dài.
Lê Thanh lúc này khóe miệng treo v·ết m·áu, khuôn mặt vẫn còn vẻ hoang mang chỉ vào nam nhân tóc vàng nói:
“Làm sao ta có thể thua được, ngươi g·ian l·ận.”
Nam nhân tóc vàng cười lạnh:
“Hừ, đến cả 1 đấm của ta cũng không đỡ nỗi, khi nãy cũng dám vỗ ngực thiên tài, phế vật.”
Nam nhân châu Âu tóc đen bên cạnh liền liếc hắn:
“Câm miệng, ngươi không nói sẽ c·hết sau?”
3 người Lý Ngọc, Trần Long và Thục Lạc Anh cũng ngơ ngác. Bọn họ không rõ tại sao lại b·ị đ·ánh rơi, rõ ràng chỉ còn vài giây nữa liền qua vòng. Lúc này có tiếng nói rơi vào tai cả 3. Chính là thủ hộ giả, trưởng bối của bọn họ:
“Các ngươi thua không oan, bọn chúng rất mạnh, còn ẩn giấu rất sâu. Các ngươi còn quá trẻ, kinh nghiệm đối phó còn non nớt.” 3 người Trần Long giật mình.
Còn 1 điều bọn họ còn không nói đó chính là đối phương có chuẩn bị mà đến. Chính là chủ tâm chọn hậu bối bọn họ làm mục tiêu. 1 chiêu liền trực tiếp đánh vào điểm yếu.
Nếu là công bằng 1 trận chiến. Mấy người Trần Long chưa chắc đã bại. Đây rõ ràng là có chủ đích. Ánh mắt đổ dồn về phía Đinh Bảo.
Đinh Bảo dường như không để ý. Liền công bố thể lệ vòng 2:
“Vòng 2, có tên là Đảo Sinh Tồn. 15 người sẽ lần lượt lên bốc thăm số thứ tự ngẫu nhiên từ 1 đến 15 và sẽ được cấp bảng đeo có số thứ tự đó. Nên nhớ, số thứ tự của mỗi người đều được giữ bí mật. 15 người sau đó sẽ được đưa lên 1 hòn đảo biệt lập có kết giới bao quanh trong vòng 1 ngày ở các nơi khác nhau. Nếu người chơi là số thứ tự lẻ, muốn thắng liền phải lấy được thêm 2 cái bảng số thứ tự chẵn của người chơi khác cho đến hết thời gian. Ngược lại người chơi là số chẵn, liền phải lấy được thêm 2 cái bảng số thứ tự là số lẻ. Nếu mất số thứ tự của mình cho dù có lấy được 3 bảng đeo cũng vẫn bị loại.”
Nghe thể lệ vòng 2 Nguyễn Quy liền trừng mắt. Đây là cái quỷ gì võ hội. Đây rõ ràng là trò chơi sinh tồn, thợ săn và con mồi. Đinh gia này âm bức như vậy.
Cả đám sau khi nghe luật chơi, có người ngạc nhiên, có kẻ lại tỏ ra hưng phấn, có người lại thờ ơ lạnh nhạt.
Có trưởng bối bên ngoài nghe thấy luật chơi liền đi lên nhìn Đinh Bảo giận dữ:
“Đinh Bảo, đảo biệt lập, ngươi tính âm mưu cái gì, tại sao lại không tổ chức ở đây?”