Chương 95: Đảo sinh tồn, nguy hiểm tập kích
Đinh Bảo khẽ cười nói:
“Yên tâm, trên đảo đã sắp xếp rất nhiều camera giá·m s·át, trừ 1 số hang động, hóc hẻm, các ngươi hoàn toàn có thể theo dõi, sẽ không có g·ian l·ận xảy ra.”
Sau đó lại khẽ cười lạnh nói:
“Nếu các ngươi s·ợ c·hết, muốn nuôi hậu bối mình thành hoa trong nhà kính, liền trở về, ta sẽ không ép các ngươi tham dự.”
Gã trưởng bối tức giận đang muốn phát tác. 1 giọng nói vang lên, chính là cô gái tên Lê Ái Vân:
“Được rồi tam thúc, đừng tranh cãi, ta sẽ tham gia.”
Người đàn ông ngạc nhiên vội nói:
“Vân, như vậy rất nguy hiểm, lỡ như...”
Lê Ái Vân nhắm mắt, thái độ rất dứt khoát:
“Ý ta đã quyết. Thúc đi xuống đi.”
Nguyễn Quy ánh mắt có chút tán thưởng.
Người trung niên tính nói thêm mấy câu liền bị nghẹn lại. Sau đó liền hậm hực đi xuống.
Lại 1 tiếng nói vang lên trong đám người:
“Ta không có ý kiến.” Chính là Tản Minh.
Sau đó lần lượt toàn bộ mọi người đều đồng ý tham gia. Bọn họ tất cả đều là thiên tài, có sự kiêu ngạo của bản thân. Nếu lúc này lựa chọn từ bỏ, võ đạo chí tâm liền sẽ có vết nứt. Võ lộ cũng là có giới hạn. Nguyễn Quy cũng không ngoại lệ.
Nguyễn Bá Tuấn cũng không ngăn cản hắn, khẽ gật đầu động viên.
Đinh Bảo lúc này mới ném ra 1 quả bom:
“Ta chưa nói với mọi người, trên đảo chính là có nơi sẽ xuất hiện tiên thiên linh khí, cũng là món quà mà ta muốn tặng cho các ngươi. Không cần ta phải giải thích về tiên thiên linh khí đúng không?”
Cả 15 người nghe thấy mắt liền sáng rực. Lại có Tiên thiên linh khí. Người hấp nạp được tiên thiên linh khí. Tu vị sẽ trực tiếp phá 1 tiểu giai. Cơ thể thoát thai hoàn cốt. Nếu dùng Tố thể liền có thể gia tăng xác xuất cao tố thành Thánh thể. Mắt cả đám liền sáng. Vòng 2 này bắt buộc phải tham gia.
Nguyễn Quy nghe thấy cũng có chút động lòng. Nhưng hắn cũng hiểu 1 việc, đây là trò chơi thợ săn với con mồi. Tiên thiên linh khí này lại chính là vật dẫn nổ.
Để tranh giành tiên thiên linh khí, chém g·iết nhất định sẽ diễn ra. Cho dù không đủ khả năng vào vòng sau nhưng người bị loại vẫn còn cơ hội giành được tiên thiên linh khí.
Đinh Bảo lại nói:
“Nếu các ngươi đã rõ luật lệ, thì bây giờ bắt đầu vòng bốc thăm. Đầu tiên là Tản Minh.”
1 cái thùng thăm liền hiện ra giữa khán đài. Tản Minh liền đi lên, hờ hững cho tay vào thùng thăm. Hắn chỉ nhìn qua 1 cái. Chiếc thăm ngay tức khắc liền biến thành 1 thẻ số hình tròn.
Thẻ sau đó liền biến mất, mọi người xung quanh đều không biết số trên thẻ bài là bao nhiêu.
“Thẻ số nhận được liền cất vào túi trữ vật. Nếu để ở ngoài, khi chiến đấu có khả năng sẽ bị lộ, nếu nó bị phá hủy khi chiến đấu, ngươi cũng sẽ bị loại.” Có tiếng truyền âm rơi vào tai hắn.
Nguyễn Quy khẽ gật đầu. Là Phù Ngọc truyền âm. Rất nhanh hắn cũng được gọi lên. Thẻ số mà hắn bốc lên, lại là số 4. Số 4 a, là cái số xấu nhất trong đám. Như vậy mục tiêu của hắn chính là số lẻ. Nhanh chóng liền thu vào túi trữ vật. Túi trữ vật này cũng là ca ca cho hắn.
Khi mọi người đều nhận được số thứ tự của mình, ngay tức khắc, 15 chiếc trực thăng liền xuất hiện trên bầu trời. Nguyễn Quy có chút líu lưỡi, tài đại khí thô. Quả nhiên là đại tộc.
15 người liền dồn dập di chuyển lên từng chiếc trực thăng. Tản Minh lúc bấy giờ đi ngang qua Nguyễn Quy, ánh mắt bất thiện, khẽ nói:
“Tiểu tử, ngươi hãy cầu mong là trên đảo đừng gặp phải ta.”
Nguyễn Quy nhíu mày, bản thân lúc nào chọc qua ôn thần này.
Gã mắt híp cũng nhìn hắn, khẽ cười mới đi lên trực thăng. Nguyễn Quy nheo mắt. Tên này rõ ràng rất để ý hắn.
Trực thăng nhanh chóng bay lên, hướng nhanh về biển đông. Có thể quan sát đường bay liền biết. Hòn đảo này nằm rất xa các quần đảo xung quanh Việt Nam. Là kiểu đảo vô danh, vô chủ.
Khi trong tầm mắt hắn xuất hiện 1 cái tiểu đảo, trực thăng nhanh chóng đáp xuống 1 khu vực, bên cạnh 1 cái thác nước nối dài. Trên bầu trời tiểu đảo, 1 chiếc đồng hồ đếm ngược xuất hiện: 24:00:00
Vòng 2, chính thức bắt đầu.
Nguyễn Quy bước xuống mặt đất. Nhìn ngắm 1 vòng, nơi này sơn phong, thủy tú, hoang sơ xinh đẹp.
Trước mắt chưa có suy tính, chỉ có thể di chuyển. Từng bước tính toán.
Vòng này bề ngoài giống như săn đánh cá nhân. Nhưng không hẳn vậy. Nguyễn Quy dám chắc đã có người âm thầm liên hệ hợp tác với nhau để vượt qua cuộc thi này.
Mục tiêu trước mắt của Nguyễn Quy là tìm 1 cái người quen. Nhưng lại nhớ ra người quen của hắn chỉ có 1 người là Phù Ngọc. Lại nghĩ đến tìm nàng ta chưa hẳn là lựa chọn sáng suốt.
À, Lê Ái Vân kia cũng có thể xem là 1 cái người quen.
Đang đi khoảng 20 phút giữa rừng, bỗng Nguyễn Quy bỗng cảm thấy không gian chợt im ắng đến lạ thường. 1 cảm giác bất an xẹt qua đầu hắn.
Nguyễn Quy liền đứng lại nép vào rừng cây, nhìn ngắm xung quanh. Hắn không phát hiện ra bất cứ điều gì. Nhưng bất an trong lòng hắn không 1 chút suy giảm. Mà lại càng tăng thêm.
Hắn tập trung tinh thần tìm kiếm đầu nguồn của bất an. Nhưng không một tia dấu vết.
Mắt Nguyễn Quy lúc này chợt lấp lóe. Đồng tử khẽ ngưng lại, không gian phảng phất hình thành nhiều màu sắc đan xen, 1 luồng khí màu tím mãnh liệt lúc này liền xông đến công mạnh về phía Nguyễn Quy. Mục tiêu chính là ngực của hắn.
Nguy hiểm báo động ập đến, luồng khí tức sắc bén chỉ còn cách Nguyễn Quy trong gang tất, trên mắt Nguyễn Quy âm dương song ngư xoay vần. Tốc độ luồng khí có chút thả chậm trong mắt hắn. Nguyễn Quy nhanh chóng xoay thân hình, luồng khí khẽ đâm lệch qua người trong gang tấc.
Cùng lúc, tay nắm thành quyền tung 1 đấm sang ngang.
1 tiếng “Hự” vang lên, cùng 1 tiếng va đập vào các tán cây. Nguyễn Quy rõ ràng đã đánh trúng 1 cái gì đó.
Nguyễn Quy ngưng tụ ‘Quyền nhãn’ liền nhìn thấy được bên dưới 1 gốc cây xa xa, đó là 1 cái bóng người đan xen bởi nhìu luồng khí khác nhau lấy màu tím làm chủ đao, bóng người lúc này đang lảo đảo đứng dậy. Nguyễn Quy khẽ tắt ‘quyền nhãn’. Lại không nhìn thấy dưới gốc cây đó có cái gì. Mở lại quyền nhãn lại thấy bóng người đang đứng ở đó.
Nguyễn Quy giật mình. Đây là cái quỷ gì, người vô hình. Còn có năng lực này. Tên này chẳng lẻ là Predator.
Nơi đó chợt phát ra 1 tiếng nói:
“Ngươi nhìn thấy ta?”
Nguyễn Quy giật mình. Đầu óc nhanh chóng liên kết nhớ lại. Trí nhớ của Nguyễn Quy vô cùng siêu phàm. Liền nhớ ra giọng nói này, đây là của cái gã tên là Hồ Thiên Phi. Hồ gia lại có năng lực dạng này.
Nguyễn Bá Tuấn lúc này nhìn vào màn hình liền có chút sốt ruột. Ông cũng không nghĩ đến tên nhóc thuộc Hồ gia kia. Lại có thứ bảo vật quý gia như Ẩn thân phù.
Ẩn thân phù, chính là có thể làm cho người sử dụng hoàn toàn ẩn thân, như người vô hình. Chỉ có những người có cặp mắt đặc biệt mới có thể nhìn ra 1 chút manh mối. Hoặc tu luyện đến siêu phàm cảnh sinh ra thần thức mới có thể phát giác được.
Trong lòng liền cảm thấy tiểu thế tử trực giác quá mạnh mẽ. Ngay lúc quan trọng liền mở ra ‘quyền nhãn’ nhìn thấy đối phương mà thoát qua 1 kiếp.
Đến giờ hắn mới nhớ đến tiểu thế tử tham gia thi đấu quá gấp gáp. Hắn còn chưa phổ biến một số năng lực của các gia tộc này. Lúc này trong lòng chợt có chút hoảng.
Nguyễn Quy lúc này không dám thả lỏng. 2 mắt trợn trắng, không dám tắt đi Quyền nhãn, tập trung nhìn vào đối phương. Rất sợ đối phương trong nháy mắt lại biến mất, xuất hiện ở hướng khác t·ấn c·ông hắn.
Nhưng bóng mờ di chuyển 1 lúc. Như đã phát hiện ra Nguyễn Quy có thể nhìn thấy hắn. Liền lựa chọn lui người. Thoát đi. Dần biến mất sâu trong cánh rừng.
Nguyễn Quy nhíu mày, không làm ra đuổi theo. Hắn không rõ, đối phương còn thủ đoạn nào phía sau nữa không. Sai một ly có thể đi cả mạng.
Đến khi cảm giác nguy hiểm biến mất. Hắn mới khẽ thở ra. Thầm nói:
“Vòng 2 này, không đơn giản.” Chỉ vừa ở trên đảo chưa đến nửa tiếng đồng hồ hắn liền xém bị loại.
Cùng lúc này ở 1 hang động, cách đó không xa, 1 cái nữ nhân, thân hình ướt sũng, trên bụng lúc này đang loang lỗ 1 v·ết m·áu lớn, nàng lê thân thể tàn tạ đi vào trong hang động, sau đó liền té xuống ngất đi