Chương 97: Quái vật Nguyễn Thạc
Nguyễn Thạc không cho Nguyễn Quy kịp phản ứng. Nhanh như xé gió, 1 quyền đấm thẳng về phía Nguyễn Quy. Toàn bộ tu vị nửa bước Tố thể liền hiển hiện ra. Cao hơn Nguyễn Quy 2 tiểu cảnh giới.
(* Hậu kỳ - Đỉnh phong - nửa bước Tố thể.)
Nguyễn Quy giật mình, Quyền nhãn trong phút chốc liền bật lên. Ngay tức khắc liền nhìn thấy, 1 luồng khí lưu màu vàng cực lớn xông đến trước mặt, công thẳng về phía Nguyễn Quy. Tốc độ này còn nhanh hơn tốc độ viên đạn. Đã đạt đến 2 mach.
(*1 mach ~343m/s)
Lực đạo của nó cho Nguyễn Quy cảm giác, chỉ cần để nó đánh trúng vào đầu, đầu hắn sẽ nát như tương.
Nguyễn Quy nhanh chóng né đòn. Cú đấm đâm vào trong vách tường hang động liền để lại 1 cái lỗ sâu gần nửa mét.
Nguyễn Quy né qua 1 bên. Nhìn cái lỗ trên vách tường. Trong lòng có chút lạnh.
Nguyễn Thạc quay đầu nhìn hắn. Nở nụ cười tàn ác:
“Phản ứng cũng nhanh đấy. Hèn gì các lão già kia lại treo giải thưởng cho cái đầu của ngươi lớn đến vậy.”
Nguyễn Quy nhíu mày nói:
“Ngươi muốn g·iết ta?”
Nguyễn Thạc cười : “khặc khặc”. Không trả lời, lại tiếp tục xông đến, tung liên tục nhiều đấm vào người Nguyễn Quy. Mỗi quyền lúc này đều nhanh hơn 2 mach.
Nguyễn Quy giật mình, quyền nhãn mở hết toàn lực quan sát, nhưng quá nhiều luồng khí xông đến. Nguyễn Quy có chút giật mình. Không phòng thủ được kín kẽ, liền bị dính 1 quyền vào bả vai.
1 quyền này nặng như búa bổ, làm hắn đau đến điến người, văng đập vào góc tường.
Nguyễn Thạc cười lạnh bước đến:
“Ngươi chỉ có nhiêu đó năng lực.”
Nhưng sau đó liền nhìn thấy Nguyễn Quy chầm chậm đứng dậy. Khẽ lau đi v·ết m·áu trên miêng. Trên người lúc này cháy rực ý chí chiến đấu. 1 chút làm Nguyễn Thạc cảm thấy giật mình.
Nguyễn Quy 1 tay đưa ra làm động tác vẫy mời hắn xông đến.
Nguyễn Thạc lúc này trán hiện gân xanh, cười lạnh nói: “Muốn c·hết.”
Lại xông đến, liên tục quyền phong tiếp tục đánh đến Nguyễn Quy.
Nhưng mắt Nguyễn Quy lúc này, âm dương song ngư chớp động. Từng quyền của Nguyễn Thạc lúc này như 1 bộ phim quay chậm, liền thả chậm lại từ từ.
Nguyễn Quy mây trôi nước chảy, như 1 con cá trơn trợt, dễ dàng luồn lách qua từng nắm đấm của Nguyễn Thạc. Hắn không thể chạm vào người của Nguyễn Quy mảy may.
Nguyễn Thạc nhíu mày ngạc nhiên, nhưng lại cười lạnh biến chiêu, quyền pháp nhanh chóng thay đổi thành cước pháp công đến Nguyễn Quy. Chân của hắn lúc này còn nhanh hơn cả tay. Đã đạt đến vận tốc 3 mach. Vô cùng khủng kh·iếp.
Nhưng Nguyễn Quy giống như đã liệu trước. Cơ thể xoay người. Cùng lúc xoay người. Vai, bàn tay và cổ tay cũng ngay tức khắc xoay mạnh như con thoi, bàn tay đưa ra tạo thành 1 đấm thẳng vào mặt của Nguyễn Thạc.
Nguyễn Thạc bị 1 quyền này đấm bay như con vụ văng vào góc tường hang động.
Nguyễn Quy khẽ nói:
“Ngươi chỉ có nhiêu đó năng lực.” trả toàn bộ nguyên văn lời nói của Nguyễn Thạc khi nãy.
Bỗng Nguyễn Quy cảm thấy hơi đau nhói. Nhìn lại liền thấy cổ tay của hắn lúc này đã bị trật ra. Trong lòng giật mình:
“Mặt của tên này lại cứng đến như vậy.”
Nguyễn Thạc lúc này bật người đứng dậy. Phủi đi bụi trên người. Hắn nhìn chằm chằm Nguyễn Quy. Khẽ vuốt khuôn mặt nói: “Đau đấy.” Trên mắt hắn lúc này hằn lại. Nụ cười càng thêm phần quái đản:
“Ngươi đã thành công chọc điên ta.”
Lúc này ánh mắt của Nguyễn Thạc như 1 con thú nhìn thấy con mồi. Vô cùng hưng phấn. Miệng toét đến mang tai.
Nguyễn Quy tâm có chút hàn. Hắn biết đối phương là chuẩn b·ị đ·ánh nghiêm túc.
Nguyễn Thạc hạ thấp trọng tâm, sau đó bật người đến nhanh như đ·iện g·iật. Tốc độ đã lên đến 4 mach. Hắn giờ tay đấm ra 1 quyền.
Chỉ là 1 quyền, không còn liên hoàn như trước. Nhưng trực giác của Nguyễn Quy báo động cho hắn biết đây không phải 1 quyền bình thường.
Âm dương song ngư sáng lên. Nguyễn Quy liền giật mình. Không phải vì tốc độ quyền của Nguyễn Thạc nhanh đến mức mắt hắn không nhìn kịp. Mà là hắn nhìn thấy cánh tay của Nguyễn Thạc lúc này đang rung động xoay tròn liên tục, tạo thành 1 cơn lốc xông đến.
Đúng chính xác là vậy. Tức thì phạm vi ảnh hưởng của nắm đấm liền lớn rộng ra không cách nào né tránh và sức mạnh theo đó cũng khuếch đại lên nhiều lần.
Diện tích tiếp xúc quá rộng, không tránh được. Nguyễn Quy kinh hãi chỉ có thể giơ 2 tay lên tụ kình đỡ lấy quyền này.
Quyền phong như lốc cuốn, mang theo sức hủy diệt kinh khủng, v·a c·hạm liền chấn văng Nguyễn Quy bay ra xa. Miệng hắn thổ ra 1 ngụm huyết. Quyền phong dư lực sau đó vẫn tiếp tục đánh vào trong vách động, tạo ra 1 cái hố lớn.
Nhưng Nguyễn Thạc sau đó không hề cười, bởi vì hắn cảm giác được, 1 quyền của hắn khi nãy, giống như đánh vào bông gòn. Không gây ra sát thương thật sự.
Vào giây phút v·a c·hạm, 2 chân Nguyễn Quy giống như lò xo, chủ động bật về phía sau. Dùng nhu chế cương, làm chệch hướng đường đi của cơn lốc, qua đó liền giảm xốc kình lực đến mức tối đa.
Quả nhiên, sau đó Nguyễn Quy vẫn lồm cồm mò dậy.
Nguyễn Thạc cười tán thưởng:
“Tiểu tử, ngươi là cái Thoát phàm cảnh đầu tiên đón Long Quyển Phong của ta mà có thể đứng dậy đấy.”
Nguyễn Quy cười khổ. Bề ngoài là vậy nhưng lúc này 2 tay hắn, xương cẳng tay đã có dấu hiệu nứt gãy, da thịt đã hiện lên màu tím tái sưng vù.
Lại nghe Nguyễn Thạc nói:
“Ta muốn xem thử ngươi có thể chịu được ta mấy quyền?”
Nguyễn Quy căng thẳng, tên này chính là không muốn buông tha hắn, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Nguyễn Thạc không cho hắn thời gian, cánh tay đã ngưng tụ quyền phong. Nắm tay lại tạo ra những rung động xoay vòng liên tục. Có điểm còn nhanh hơn trước.
Nhưng đúng lúc hắn đang định t·ấn c·ông về phía Nguyễn Quy. Tức thì 1 ngọn hắc diễm liền xông đến cuốn lấy hắn đồng thời là 1 đường kiếm chém đến.
Nguyễn Thạc giật mình. Hắn quá tập trung vào Nguyễn Quy mà quên mất ở đây còn có 1 người. Kiếm đến quá nhanh. Hắn chỉ có thể thu lại tay đỡ đòn. Nhưng kiếm quang nhanh vô cùng đã chém qua ngực hắn.
1 tiếng kim thiết v·a c·hạm vang lên dữ dội, tia lửa văng ra tung tóe. Nguyễn Thạc b·ị đ·ánh văng ra xa. Lê Ái Vân cũng bị chấn kình đẩy văng ngược lại.
Nhưng Nguyễn Thạc hắn rất nhanh lại bật dậy, gằn giọng tức giận:
“Vẫn còn 1 con chuột ở đây.”
Nguyễn Quy giật mình. 1 đường kiếm sắt bén như vậy, lại chỉ để lại trên ngực hắn 1 vết xước nhỏ. Ngọn lửa đen kia cũng chỉ làm hắn cháy xém vài cọng tóc.
Lê Ái Vân khẽ nhìn lại kiếm trong tay càng kinh hãi, mũi kiếm đã bị chấn gãy. Thứ này dù gì cũng là 1 cái linh bảo trung phẩm, cứ như thế liền gãy. Thân thể tên kia còn cứng hơn Linh bảo trung phẩm. Gã này rốt cuộc là quái vật gì vậy.
Nguyễn Thạc xé đi áo thun đã cháy xém trên người. Để lộ nửa thân trên lúc này giống như tượng tạc. Màu da nhuộm 1 màu đồng thau đầy mỹ cảm. Từng thớ cơ bắp đều phát ra lực lượng kinh khủng.
Hắn cười lạnh:
“2 người các ngươi cùng lên đi, để ta tiện tay đập c·hết 2 con ruồi các ngươi.”
Đang lúc 2 người Nguyễn Quy, Lê Ái Vân, không biết phải làm sao đối phó đối phương. Bất chợt mặt đất trong hang động bị dư chấn nãy giờ làm sụp 1 lỗ hỗng. Lỗ hổng nhanh chóng lan rộng ra, 3 người không có điểm tựa liền rơi xuống.
3 người bị cuốn vào 1 khe nước vô cùng chảy xiết, không thể cản lại dòng nước nhanh chóng bị cuốn sâu vào lòng đất.
Ngay sau đó cả 3 bị rơi vào 1 mạch nước ngầm bên dưới mặt đất.
Vừa chạm vào mạch nước, lỗ chân lông cả 3 như nhận điều gì kích thích. Vô cùng thư sướng.
Nguyễn Quy nhìn xung quanh khẽ giật mình. Xung quanh mạch nước bao trùm 1 tầng sương màu nhũ bạch, linh khí tỏa ra bức người. Vô cùng xinh đẹp. Cả 3 liền há hốc miệng nói:
“Tiên thiên linh khí.”
Nhìn tiên thiên linh khí dày đặc, cả 3 khẽ hít 1 hơi thật sâu.
Ánh mắt Nguyễn Thạc lúc này hiện ra vẻ tham lam. Nhìn 2 người Nguyễn Quy, Lê Ái Vân. Trong đầu nãy ra ý đồ diệt khẩu, độc chiếm tiên thiên linh khí.