Chương 96: Giàu nứt vách Nguyễn Quy
2 bóng người nam nhân châu Âu lúc này đang đứng cạnh nhau ở trên 1 cái thác nước chảy xiết. 2 gã này dường như có cách liên hệ lẫn nhau, liền gặp mặt sớm như vậy. Cả 2 lúc này nhìn xuống thác nước. Khuôn mặt trầm tư.
Nam nhân tóc vàng khẽ nói:
“Hừ, lại để cô ta chạy mất, con mồi xinh đẹp như vậy, đáng tiếc. Bị thương nặng như vậy cô ta chắc chắn không đi xa được”
Gã tóc đen nhíu mày:
“Draco ngươi ra tay quá nặng, nếu không phải cô ta mệnh cách cao hơn ngươi. Cắn trả làm giảm đi sát thương. Cô ta có thể đ·ã c·hết. Một cái vương triều lửa giận, ngươi có nghĩ đến hậu quả.”
Draco nhíu mày, khuôn mặt hắn lúc này in hằn 1 vết bàn tay đỏ, tóc tai bị cháy xém, hằn học nói:
“Pegasus, ngươi còn mặt mũi mắng ta, ngươi đường đường là Thánh đấu sĩ, lại không hỗ trợ ta bắt lấy cô ta”
Pegasus lửa giận bùng phát:
“Ngươi còn dám nói, là ngươi chủ động gây chuyện. Vòng 2 này nếu liên kết đội nhóm, chúng ta có thể có cơ hội dễ dàng qua vòng”
Quay lại chuyện, ban đầu Pegasus vừa mới xuống trực thăng liền thông qua chip định vị, liên lạc vị trí hội họp với Draco.
Nhưng giữa đường đi lại gặp gỡ cô gái tên Lê Ái Vân kia. Pegasus vốn theo chủ nghĩa hòa bình, quyết định bắt chuyện làm quen. Còn lấy số thứ tự số 5 của mình ra cho đối phương xem để tạo lòng tin.
Ban đầu đôi bên còn có chút phòng hờ. Nhưng cảm thấy Pegasus khá đơn thuần. Nên Lê Ái Vân quyết định đi chung 1 đoạn.
Nhưng giữa đường đi lại g·iết ra 1 cái Draco. Hắn ẩn nấp, tập kích Lê Ái Vân. Muốn 1 chiêu đánh ngất cô. Nhưng trực giác của Lê Ái Vân làm cô thoát qua 1 kiếp. Nhưng áo liền bị Draco xé mất 1 đường lộ ra nội y bên trong.
Lê Ái Vân nhận ra đối phương muốn khi nhục mình. Lửa giận bốc lên. Hỏa diễm bao quanh, liền đại chiến với Draco 1 trận. Mặc dù tu vị yếu hơn 1 tiểu cảnh giới. Nhưng mệnh cách cao hơn giúp Lê Ái Vân nhanh chóng chiếm thượng phong. Vết bàn tay trên mặt Draco chính là do nàng gây ra.
Ngay lúc đó Draco thẹn quá hóa giận. Ngay tức khắc liền biến thành 1 cái nhân giáp, toàn thân phủ kim loại đồng.
Có đồng giáp che chở, hắc diễm không thể gây tổn thương đến hắn.
Lê Ái Vân 1 phút bất ngờ thất thủ liền bị xiên 1 kiếm vào bụng, bị trọng thương. May mà vào giây phút sinh tử, liền lựa chọn nhảy xuống thác nước.
Từ đầu đến cuối Pegasus đều không có tham gia. Nếu có Pegasus chặn hậu. Lê Ái Vân chắc chắn đã nằm trong tay giặc.
Cả 2 lúc này quyết định đi xuống bên dưới thác nước tìm kiếm tung tích Lê Ái Vân. Pegasus là muốn cứu người. Còn Draco lúc này đầy 1 bụng tà hỏa trong người.
Tại 1 hang động xa khác bên dưới, 1 cái bóng dáng nữ nhân phủ trong hắc bào, cánh tay nàng ta đang chảy ra máu tươi, nàng đang băng bó v·ết t·hương.
Lúc này 1 cái bóng người rơi xuống. Thân ảnh dần lộ ra. Chính là Hồ Thiên Phi khi nãy đã t·ấn c·ông Nguyễn Quy.
Hắn ngạc nhiên mở miệng hỏi:
“Ngươi vậy mà b·ị t·hương rồi? Là ai gây ra?”
Nữ tử thản nhiên nói:
“Là Tản Minh, gặp hắn trên đường liền muốn thử sức 1 chút.”
Hồ Thiên Phi tò mò:
“Kết quả thế nào.”
Nữ nhân cười nhạt:
“Ta còn chưa động được vào người hắn, liền bị hắn phát hiện. Ta đánh b·ị t·hương cuồng sư của hắn. Hắn chỉ dùng 1 ánh mắt liền làm ta b·ị t·hương. Hắn rất mạnh.”
Hồ Thiên Phi có chút ngẫn ra. Nữ nhân này mạnh như thế nào, hắn là hiểu rõ nhất. Tản Minh quả thật khủng bố như vậy.
Lúc này nữ tử mới chú ý đến, Hồ Thiên Phi lúc này đạo bào có chút nhếch nhác. Rõ ràng bị v·a c·hạm gây nên:
“Ngươi có vẻ cũng không tốt lắm?”
Hồ Thiên Phi nhíu mày:
“Ẩn thân phù của ta, lại có kẻ có thể nhìn ra.”
Nữ tử lúc này khóe miệng khẽ cong lên, khẽ nói:
“Thú vị, thú vị.”
Hồ Thiên Phi nhìn quanh 1 vòng lại hỏi:
“Nguyễn Thạc, hắn không đến?”
Nữ tử hờ hững nói:
“Tên điên tự mãn đó, trước giờ chỉ thích hành động 1 mình.”
.....
Lê Ái Vân choàng tỉnh dậy, chợt cảm thấy thương thế trên người đã ổn định. Trên người lúc này có ai đó choàng lên 1 cái áo che lại phần cơ thể bị lộ ra.
Nhận thấy v·ết t·hương trên bụng đã liền da. Nàng giật mình, rõ ràng bản thân b·ị t·hương rất nặng nhưng lúc này đã hoàn toàn khang phục.
Đây là chuyện gì. Đang muốn đứng lên xem xét liền nghe 1 giọng nói bên tai:
“Lê cô nương, cô đã tỉnh rồi?”
Lê Ái Vân giật mình, liền nhìn thấy 1 người quen thuộc đang ngồi đả tọa cách đó không xa. Chính là thanh niên gọi là Nguyễn Quy kia. Nàng ngỡ ngàng vội kiểm tra lại thân thể. Sau đó khẽ thở ra. Bản thân không bị đối phương x·âm p·hạm.
Lê Ái Vân ngỡ ngàng hỏi:
“Là ngươi đã cứu ta?”
Nguyễn Quy khẽ cười:
“Ta thấy cô b·ị t·hương nặng nên tiện tay giúp thôi. Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”
Lê Ái Vân vẫn không hiểu Nguyễn Quy đã làm gì liền để nàng hồi phục được toàn bộ v·ết t·hương. Lê Ái Vân còn có cảm giác chỉ cần vài phút nửa chiến lực liền có thể trở lại như đỉnh phong. Mà dường như 1 nguồn sinh mệnh lực của cái gì đó vẫn còn trong cơ thể nàng. Liền hỏi:
“Ngươi đã cho ta uống gì?”
Nguyễn Quy khẽ gãi đầu nói:
“Chỉ là 1 viên đan dược mà thôi.”
Lê Ái Vân kinh nghi liền hỏi:
“Đó là đan dược gì?”
Nói rồi Nguyễn Quy liền lấy ra 1 bình dược khẽ thổ ra 1 viên đan dược. Bình bình đạm đạm nói:
“Đây là 1 vị đại sư cho ta, nói là đan dược chữa thương, nó tên là gì nhi? À, ngọc hồi đan. Ta chỉ không nghĩ vừa uống vào liền nhìn thấy v·ết t·hương kéo liền."
Lê Ái Vân khẽ à 1 cái rồi lại trợn mắt sững sốt:
“Ngươi nói cái gì, là ngọc hồi đan?”
Nói rồi liền giật bình đan dược trên tay Nguyễn Quy. Nàng hít lấy hít để rồi lại kiểm đi kiểm lại mấy lần. Sau 1 lúc liền trợn mắt, trịnh trọng đưa lại bình ngọc lại trên tay Nguyễn Quy.
Nguyễn Quy chợt nói
“Đan dược này có vấn đề gì sao?”
Lê Ái Vân vẫn chưa lấy được bình tĩnh khẽ nói:
“Không không, không có vấn đề gì, chỉ là.”
Nói rồi liền quay nhìn khuôn mặt vô tội của Nguyễn Quy. Gã này lại lấy thánh đan ra cứu mình. 1 viên Ngọc Hồi đan chính là có thể đổi 1 cái Địa cấp kỳ vật. Tương đương với phần thưởng lớn nhất của giải đấu này. Hắn liền tùy tiện lấy ra cho mình ăn.
Là gã này giàu nứt vách, hay hắn thực sự không biết giá trị của thánh đan. Lại nhìn đến Nguyễn Quy còn đến 4 viên đan dược. Hắn ta thật sự giàu có ?
Nếu Nguyễn Quy biết suy nghĩ của Lê Ái Vân liền sẽ la lớn hắn bị oan a. Hắn vừa nghèo, trên người còn không có 1 v·ũ k·hí ra hồn. Còn giá trị thực sự của Ngọc Hồi Đan, hắn đúng là không biết. Kiến thức tu võ giới của hắn hiện tại chỉ là 1 con gà mà thôi.
Lê Ái Vân 1 hồi lấy lại bình tĩnh. Thái độ càng tin tưởng Nguyễn Quy hơn nhiều. Tên này thánh đan còn lấy ra cho mình ăn, chẳng lẻ còn hại mình sao.
Nguyễn Quy liền hỏi tao ngộ của nàng. Lê Ái Vân liền giải thích 1 phen.
Nguyễn Quy lúc này liền hàn. 2 cái nam nhân lại tính kế 1 cái nữ nhân, đúng là hèn hạ. Nếu Pegasus biết được suy nghĩ của hắn chắc chắn sẽ bất bình kêu lớn hắn bị oan.
Lúc này bất chợt ngay cửa hang lúc này xuất hiện 1 thân ảnh. 1 tên mặc áo thun đen bó sát, thân hình như tạc bước vào. Nhìn thấy Nguyễn Quy khẽ cười:
“Ồ, gặp được ngươi rồi”
Nguyễn Quy giật mình, chính là tên thuộc Tây Sơn, Nguyễn Thạc. Hắn giống như Nguyễn Quy, dựa theo v·ết m·áu lần vào bên trong.