Chương 99: Gia tộc cắn thuốc, góc khuất lịch sử
Nguyễn Thạc mắt trợn to. Vừa rồi so quyền hắn lại bại. Đây là lần đầu tiên xảy ra khẽ lẩm bấm:
“Không thể nào.”
Nguyễn Quy cười nhạt:
“Lốc xoáy yếu nhất chính là tâm, phá đi trục tâm, lốc xoáy sẽ tự hủy. Cùng 1 chiêu thức không thể dùng với ta 2 lần.”
Nguyễn Thạc giật mình. Nguyễn Quy nói không sai. Nhưng lực lượng để đánh dừng được tâm của hắn cũng không phải Thoát phàm bình thường có thể làm được. Tiểu tử này là làm cách nào.
Còn nữa, kim quang văn triện trên bàn tay hắn là cái gì. Tại sao cảm giác có chút quen mắt. Nguyễn Thạc vẫn không thể nào hiểu được.
Chưa kịp định hình. Hắn lại cảm thấy tiên thiên linh khí có động tĩnh dữ dội. Quay đầu nhìn. Vô số tiên thiên linh khí như lốc xoáy tràn vào người Lê Ái Vân.
Nguyễn Thạc kinh ngạc, lại đến nữ nhân này, không thể tin vào mắt mình. Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, không thể để cô ta bước vào Thoát Phàm Đỉnh phong.
Chỉ 1 cái hắn liền gặp khó khăn, lại đến 1 tên, hắn liền không có nắm chắc.
Cơ thể nhanh như điện xẹt phóng đến Lê Ái Vân.
Nhưng Nguyễn Quy đương nhiên không cho hắn toại nguyện. Tốc độ không kém phóng đến chắn trước mặt hắn. 2 bàn tay kim quang văn triện ngưng tụ, liên tiếp đấm đến. Mỗi quyền đều mang theo quyền phong, gió lốc thét gào.
Bàn thân Nguyễn Quy cũng không rõ bản thân lĩnh ngộ đây là gì.
Nó giống như từ bên trong công pháp, có cái gì đó sâu bên trong lúc sinh tử quan đầu, liền vỡ nảy mầm mà sinh ra.
Lúc đó hắn có thể sử dụng nhưng lại không thể nắm giữ. Nhưng khi xông phá cảnh giới Thoát phàm đỉnh phong. Lại như 1 lần quán đỉnh, nó lại xuất hiện hình thành trong đầu 1 cách rõ ràng. Như nước chảy mây trôi. Tự hành sử dụng.
Nguyễn Thạc giật nảy mình. Từng quyền của Nguyễn Quy bây giờ hắn có thể cảm nhận, vô cùng khủng bố. Hắn rất rõ ràng, chỉ cần dính vài quyền. Sợ rằng thân thể hắn cũng không chịu nỗi.
Tên nhóc này là uống nhầm thuốc kích thích gì, sao bỗng dưng lại mạnh đến vậy. Hắn luống cuống, liên tục né đòn.
Nhưng động tác của hắn lúc này không khác gì trẻ con trước âm dương song nhãn của Nguyễn Quy. Vô cùng chậm chạp.
Nguyễn Thạc ngay tức thì bị ăn một cú móc vào bụng. Nguyễn Thạc đau đến muốn trợn mắt há mồm. Từ lúc hắn tu luyện đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bị 1 cái còn thấp hơn tiểu giai đánh đau đến vậy. Chưa kịp định hình. Lại bị dính 1 nắm đấm thẳng vào mặt.
Mũi của Nguyễn Thạc bị đấm gãy, miệng thổ huyết. Cơ thể như t·ên l·ửa văng mạnh xuống mạch nước. Nước văng tung tóe.
Nguyễn Quy khẽ nhíu mày, hạ được hắn chưa?
Chưa kịp kiểm tra. 1 cái bóng người từ mặt nước xông thẳng lên.
Hắn lúc này mũi gãy vụn, răng cũng gãy đi mấy cái, miệng rách toét, nào còn ngũ quan soái như khi nãy, vô cùng tàn tạ.
Nguyễn Quy híp mắt, tên này vẫn còn khỏe đến vậy.
Mắt của Nguyễn Thạc lúc này hằn lên vô vàn tia máu. Hắn thực sự điên tiết. Không g·iết được Nguyễn Quy. Hắn không hả được cơn giận này.
Lúc này chợt trên tay Nguyễn Thạc xuất hiện 1 viên đan dược. Đan dược tỏa ra dược lực nồng nặc. Nguyễn Thạc nhìn Nguyễn Quy nở nụ cười quái dị.
Nguyễn Quy nhíu mày, đây là cái gì. Liền nghe Lê Ái Vân hét lớn nói:
“Nhanh chóng đánh hắn, đừng để hắn ăn đan dược.”
Nguyễn Quy giật mình, vội vàng xông đến. Lê Ái Vân nhắc nhở, chắc chắn là có nguyên nhân. Cơ thể xông đến như điện xẹt. Hoàng kim quyền thủ đánh đến.
Nhưng đã chậm, Nguyễn Thạc nhanh chóng nuốt đan dược vào bụng. Đan dược như hồng thủy, nhanh chóng hòa tan. Nguyễn Thạc dang tay. Đúng lúc nắm quyền của Nguyễn Quy sắp chạm vào hắn. 1 luồng linh lực từ cơ thể Nguyễn Thạc bùng lên mạnh mẽ. Dư kình chấn bay Nguyễn Quy ra xa.
Xung quanh Nguyễn Thạc linh lực bùng lên, mặt nước bốc hơi, đại địa bị hòa tan. Nguyễn Thạc đứng giữa. Mắt hắn đỏ au, trên làn da từng cái gân xanh hiện lên rõ nét. Tóc dựng lên, như ma thần hiện lâm.
Nguyễn Quy kinh ngạc sợ hãi, hắn có thể cảm nhận thấy Nguyễn Thạc bây giờ linh lực chính là mạnh hơn khi này rất nhều lần.
Cùng lúc này Lê Ái Vân cũng đã phá cảnh Đỉnh phong thành công. Nàng đi lên đứng song song với Nguyễn Quy. Nhíu mày nói:
“ Ngươi không biết Tăng Linh Đan?”
Nguyễn Quy khẽ lắc đầu nói:
“ Chưa từng nghe.”
Lê Ái Vân ngạc nhiên. Nàng có chút hoài nghi gã này có phải thế tử Nguyễn Gia hay không. Lại giải thích:
“Tăng Linh Đan là đan phẩm bất truyền của Tây Sơn Nguyễn Gia. Ngươi có biết Nguyễn Huệ?”
Nguyễn Quy khẽ gật đầu:
“Đương nhiên vua Quang Trung. Tổ tiên Tây Sơn Nguyễn Gia” Đây là thường thức.
Lê Ái Vân nở nụ cười khó khăn nói:
“Nguyễn Huệ hắn tráng niên 39 tuổi liền mất, ngươi nghĩ vì lý do gì?”
Nguyễn Quy giật mình, theo sử sách Nguyễn Huệ là bệnh c·hết, cũng có người nói là do bị 2 người anh á·m s·át, đoạt ngôi. Nguyễn Quy khẽ lắc đầu không có nắm chắc.
Lê Ái Vân cười nhạt liền nói:
“Chuyện này Nguyễn Gia các ngươi chính là nắm rõ ràng nhất, Tây Sơn 3 huynh đệ tình thâm cố đế, có thể c·hết vì nhau. Nguyễn Huệ hắn là do nuốt quá nhiều Tăng Linh Đan, bạo thể mà c·hết.”
Nguyễn Quy giật mình, như nhìn thấy góc khuất gì đó của lịch sử.
Lại nghe Lê Ái Vân nói:
“Nguyễn Huệ hắn cùng thời vô địch, chính là Hư Thần đỉnh phong. Sự thật chính là trận Bắc Hà năm đó, 1 mình hắn c·hôn v·ùi 20 vạn quân Thanh chứ không phải là có 10 vạn quân Tây Sơn nào trong đó. Cử thế vô địch. Thậm chí trận chiến đó còn có 4 cái Hư Thần cảnh m·ất m·ạng trong tay hắn. Sông Nhị Hà hóa thành 1 dòng sông máu. Ngươi nghĩ người như vậy sẽ bị g·iết c·hết.”
Nguyễn Quy kinh hãi. 1 người g·iết 20 vạn người, trong đó có 4 cái Hư Thần. Đây là mạnh mẽ, điên cuồng đến như thế nào.
Lê Ái Vân lại nói:
“Hắn là trùng kích Chân Thần cảnh, sử dụng quá nhiều Tăng Linh Đan, bạo thể mà c·hết. Tăng Linh Đan chính là có thể tăng linh lực trong cơ thể lên gấp nhiều lần trong phút chốc, cực kỳ thích hợp để phá cảnh”
Nguyễn Quy có điều hiểu lại. Lại có điểm khó hiểu hỏi:
“Nguyễn Huệ hắn khi đó tráng niên, chỉ 39 tuổi, sao phải vội vàng dùng Tăng Linh Đan để đột phá như vậy.”
Lê Ái Vân cười nhạt nhìn Nguyễn Quy, nhẹ nói:
“Trên đời có thứ năng lực nào mà không phải đánh đổi chứ. Tăng Linh Đan sử dụng, đánh đổi lại chính là thọ nguyên. Nguyễn Huệ hắn chính là uống quá nhiều Tăng Linh Đan, dẫn đến đại nạn kéo đến, không thể không điên cuồng phá cảnh kéo dài thọ nguyên.”
Nguyễn Quy khẽ hiểu ra tất cả. Thì ra là cái gia tộc cắn thuốc. Điên cuồng đến vậy.
Quay trở lại lúc này. Mặc dù cả 2 đều đột phá Thoát phàm đỉnh phong nhưng linh lực Nguyễn Thạc tỏa ra, mạnh hơn 2 ngưòi Nguyễn Quy, Lê Ái Vân đâu phải 1,2 lần. Đây chính là nghiền ép.
Nguyễn Thạc lắc người 1 cái liền biến mất. Nguyễn Quy giật mình, quyền nhãn và âm dương nhãn đều mở song song nhưng hắn không hề nhìn thấy được chuyển động của Nguyễn Thạc. Chỉ bắt được 1 cái bóng.
Nguyễn Quy khẽ hô cẩn thận. Quay đầu lại. Nguyễn Thạc đã xuất hiện sau lưng cả 2.
Nguyễn Thạc cười lạnh, 1 quyền Long Quyển Phong công đến. Lại là t·ấn c·ông Lê Ái Vân. Sát phạt kinh khủng kh·iếp còn hơn trước mấy lần.
Lê Ái Vân giật mình kinh hãi. Ngay tức khắc linh lực bùng lên muốn phòng thủ, nhưng đã chậm. Long Quyển Phong của Nguyễn Thạc xông phá linh lực của nàng như xuyên qua đậu hủ. Quyền xoáy đập mạnh vào người của Lê Ái Vân.
Không một chút thương hoa tiếc ngọc. Cơ thể nàng bị chấn bay như đạn phá. Miệng phun 1 tia huyết tiễn. Mắt trắng dã, mất đi ý thức. Cơ thể đập mạnh xuống mặt nước. Không rõ sống c·hết.