Chương 100: Viên đáng sợ. Phù Ngọc chết?
Nguyễn Thạc không tiếp tục ra tay với Nguyễn Quy.
Hắn đối diện Nguyễn Quy cười càn rỡ:
“Bây giờ ngươi dựa vào cái gì để thắng ta, ha ha ha.” Rất rõ ràng hắn đã nắm chắc chiến thắng trong lòng bàn tay. Liền muốn trực diện miệt thị Nguyễn Quy.
Nguyễn Quy nhìn Lê Ái Vân b·ị đ·ánh rơi, va đập xuống dưới không rõ sống c·hết. Trong lòng như có điểm giới hạn gì đó b·ị đ·ánh vỡ. Không gian như ngưng kết lại. Chợt hắn quay đầu, ánh mắt không một tia cảm xúc nhìn Nguyễn Thạc.
Nguyễn Thạc chạm vào ánh mắt Nguyễn Quy liền chợt cảm thấy 1 nỗi bất an vô cùng dấy lên. Hắn tự thều thào trấn an bản thân:
‘Không thể nào, ta bây giờ mạnh hoàn toàn vượt trội hơn hắn cả về sức mạnh lẫn tốc độ.’
Nói rồi hắn liền ra tay, chớp mắt 1 cái liền biến mất tại chỗ. Đảo 1 cái liền xuất hiện bên trái của Nguyễn Quy. 2 cánh tay đều ngưng tụ Long Quyển Phong, muốn trực tiếp 1 lần đ·ánh c·hết Nguyễn Quy.
Nhìn thấy Nguyễn Quy lúc này không kịp phản ứng. Miệng hắn cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Nhưng quyền của hắn đang sử ra, gần tiếp cận Nguyễn Quy, hắn liền có cảm giác bản thân lúc này như sa vào vũng lầy, vô cùng chậm chạp.
Hắn nhìn thấy Nguyễn Quy quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng kia nhưng cánh tay hắn không cách nào đẩy nhanh tốc độ. Trong lòng kinh hoảng.
Chưa kịp biết rõ nguyên nhân. 1 cú đấm hoàng kim như trời giáng đã đấm thẳng vào mặt hắn. Nhưng chuyện kinh hãi còn tiếp diễn. Hắn bị dính 1 đòn nặng như đạn pháo vào mặt nhưng cơ thể không bị chấn bay ra ngoài, cơ thể hắn vẫn như bị vũng lầy kéo, chỉ cử động 1 chút.
Lại tiếp tục 1 đấm vào bụng của hắn. Đau đớn lại ập đến. Nguyễn Thạc có chút điên rồi. Hắn muốn bùng phát linh lực để thoát ra cái cảm giác kiềm tỏa này. Nhưng linh lực của hắn cũng chậm chạp dẫn động làm hắn tức đến nổ phổi, lại tiếp tục đến 1 đấm vào mạn sườn của hắn. Linh lực của hắn tức thì bị tán loạn.
Đau đớn làm Nguyễn Thạc sợ rồi, nhưng từng đấm đến vẫn không hề dừng lại, hắn không có cách nào chống đỡ. Đến lúc hắn b·ị đ·ánh đến gần hôn mê. 1 đoạn ký ức trôi qua trong đầu hắn. Là đại trưởng lão trong tộc:
“Tây Sơn Nguyễn gia chúng ta, cận thân vô địch, đao kiếm bất nhập, khinh thường đồng giai. Nhưng nhớ 1 điều, nếu gặp được 1 kẻ sử dụng ‘Viên’ liền tránh lui.”
Đến lúc cơ thể được tôi luyện còn cứng hơn linh bảo của Nguyễn Thạc đã bị đấm thành 1 cái nhân hình bánh thịt, máu me toe toét, cả người hắn không chỗ nào không có thương tổn. Miệng hắn cố nặn ra 3 chữ:
“Đây là ‘Viên’”
Nguyễn Quy cuối cùng sử 1 đấm chính diện vào mặt Nguyễn Thạc. Toàn bộ khuôn mặt hắn như lõm vào. Lúc này ‘Viên’ mới biến mất. Nguyễn Thạc hắn như quả đạn pháo văng đập mạnh vào lòng đất sâu. Để lại 1 cái hố to khủng bố. Lúc này hắn không còn bật dậy nữa. Đã không rõ sống c·hết.
Nguyễn Quy vội vàng xông xuống mặt nước tìm tung tích của Lê Ái Vân. Tức thì có điểm giật mình nhìn thấy Lê Ái Vân lúc này đang bơi ngược lên bờ.
Cơ thể trừ quần áo có nhiều chỗ rách nát lộ ra xuân xanh. Cơ thể hoàn hảo vô sự. Hắn khẽ ngạc nhiên, trong lòng vui mừng. Chẳng lẻ cô ta cũng tôi luyện cơ thể cứng cáp đến mức như Nguyễn Thạc.
Lê Ái Vân đương nhiên không có, nàng nhanh chóng phục hồi như vậy là do Ngọc Hồi Đan của Nguyễn Quy. Thánh đan dược lực khủng bố. Vẫn còn tồn trữ trong cơ thể nàng. Tùy thời liền phát huy tác dụng.
Lê Ái Vân nghĩ mà sợ. Nếu không có Nguyễn Quy cho nàng Ngọc Hồi Đan. Nàng không thể sống qua 2 lần kiếp nạn. Nàng nhìn về phía Nguyễn Quy, ánh mắt vô cùng cảm kích.
Lê Ái Vân không biết bản thân là hoàng mệnh, thiên địa sủng nhi. Nàng không dễ c·hết đến như vậy.
Lê Ái Vân vừa xông lên mặt nước nhìn thấy Nguyễn Quy liền giật mình hỏi:
“Nguyễn Thạc, hắn đâu rồi?”
Nguyễn Quy liền chỉ vào 1 cái hố ở phía xa nói:
“Hắn ở trong đó.”
Lê Ái Vân như không tin vào tai mình. Nguyễn Thạc lúc này sau khi ăn vào Tăng Linh Đan, sợ rằng đã có thể so với Tố thể cảnh. Không, Nguyễn Thạc là siêu cấp thiên tài. Chính là so với Tố thể cảnh phổ thông còn mạnh hơn rất nhiều. Nàng bị 1 đòn của hắn liền đã biết được Nguyễn Thạc khủng bố. Kẻ như vậy lại bị Nguyễn Quy đánh bại.
Nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Quy. Tự hỏi là hắn dùng cách nào. Sao đó khẽ lắc đầu. Lại hỏi:
“Hắn đ·ã c·hết chưa?”
Nguyễn Quy lắc đầu đáp:
“Ta cũng không rõ.”
Lê Ái Vân lúc này chợt có sát khí ngưng lại. Rất rõ ràng, nàng muốn g·iết Nguyễn Thạc.
Nguyễn Quy cũng không ngăn cản. Nhưng lúc này chợt có dị biến xảy ra. Lòng đất chấn động dữ dội. Mặt đất bị dư chấn ảnh hưởng liền tách ra 1 cái thông đạo thông lên mặt đất.
Tiên thiên linh khí theo đó liền tiết ra bên ngoài.
Lê Ái Vân giật mình. Nàng tức thì nói với Nguyễn Quy:
“Theo ta” Nói rồi liền phóng người xuống nước.
Nguyễn Quy giật mình, liền nhảy người theo sau. Cả 2 nhanh chóng bơi sâu vào dưói đáy của lòng nước. Càng xuống dưới càng phát hiện ta chỗ này Tiên thiên linh khí càng vô cùng nồng nặc.
Nguyễn Quy giật mình. Thị giác hắn vô cùng tốt. Liền phát hiện ra bên dưới lúc này. Có nhiều viên thạch hóa màu nhũ bạch đang tán phát ra tiên thiên linh khí. Mỗi viên nhũ thạch lại phát ra tiên thiên linh khí nồng nặc vô cùng. Vừa nhìn đã biết là bảo vật.
Nguyễn Quy thường thức tu luyện rất kém liền truyền âm hỏi:
“Đây là cái gì vậy?”
Lê Ái Vân đã quen với sự gà mờ của Nguyễn Quy liền đáp:
“Tiên thiên thạch nhũ. Tiên thiên linh khí ở đây, đầu nguồn chính là do nó sinh ra. Tiên thiên thạch nhũ còn quý giá hơn tiên thiên linh khí rất nhiều lần. Tiên thiên linh khí chỉ có thể hỗ trợ ngươi vượt 1 tiểu giai. Nhưng tiên thiên thạch nhũ có thể giúp ngươi phá 3 tiểu giai.” Là khi nãy nàng b·ị đ·ánh rơi xuống vô tình lại xông đến đây.
Nguyễn Quy giật mình:
“Thứ này quý giá đến vậy.”
Ở đây có tổng cộng 8 viên tiên thiên thạch nhũ. Lê Ái Vân khẽ nói:
“Ở đây có 8 viên, ngươi lấy đi 6 viên đi, ta chỉ cần 2 viên.”
Nguyễn Quy đi đến, cười nhạt, sau đó liền lấy 5 viên ném cho Lê Ái Vân nói:
“Nơi này do ngươi tìm ra, ngươi lấy 5 viên đi. Ta chỉ cần 3 viên.”
Lúc này trên mặt nước chợt vang lên tiếng nói vui mừng.
“Tiên thiên linh khí ở đây, nhưng tại sao lại mỏng manh đến vậy? Đầu nguồn tiên thiên linh khí ở trong mạch nước”
Lần lượt 5 cái nhân ảnh liền xông vào bên trong mạch nước chỗ sâu.
Nguyễn Quy và Lê Ái Vân đưa mắt ra hiêu. Sau khí cất tiên thiên thạch nhũ vào trữ vật thủ trạc. Cả 2 nhanh chóng men theo lối khác bơi ra ngoài.
Rất nhanh 5 cái thân ảnh liền xuất hiện ở nơi 2 người vừa biến mất.
5 người xuất hiện ở đây lần lượt chính là Draco, Hồ Thiên Phi, Nữ thích khách, nữ tử mũ chóp mang theo gậy, và gã mắt híp luôn có nụ cười trên miệng.
Nữ tử mũ chóp nhẹ nói:
“Nơi này vừa rồi có 1 nguồn năng lượng rất lớn.”
Nữ tử thích khách khứu giác nhạy bén lạnh nhạt nói:
“Nơi này vừa rồi có người.” Nói rồi liền nhanh chóng phóng đi theo 1 hướng, tốc độ nhanh vô cùng.
4 người giật mình, liền vội đuổi theo. Thích khách truy tung chính là sở trường.
Nguyễn Quy và Lê Ái Vân lúc này đồng loạt trực giác báo động nhìn nhau:
“Tăng nhanh tốc độ,” Ban đầu cả 2 sợ gây động tĩnh lớn liền không dám bơi quá nhanh. Nhưng đối phương dường như có phương pháp đuổi theo bọn họ.
Cả 2 không dám thả lỏng, nhanh chóng phóng tốc độ lên tối đa.
Cả 2 nhanh chóng lao lên mặt nước, nhanh chóng muốn phóng qua lổ hổng thông lên mặt đất thoát đi.
Bất chợt lúc này 1 giọng truyền âm truyền vào tai Nguyễn Quy làm hắn chợt khựng lại:
“Phù Ngọc c·hết rồi, ngươi không muốn biết lý do sao?”