– Chị… chị đừng có vu khống cho mẹ và em, ai thèm bắt nạt bà Tuyết Khê chứ.
– Phải không?
Đan Nhi bĩu môi cười cười hỏi! Lưu Ly sượng sùng im thinh thích khi bị nắm thóp, bà Lưu hùng hổ điên tiết quát lớn.
– Cô đừng có mà láo, đã bước chân vào nhà họ Lưu một chút lễ nghi cô cũng không học còn ra trò chống gì nữa, tôi thấy bữa giờ cô hỗn lắm rồi.
– Xì! Mẹ già rồi lẩm cẩm đấy à, chính mẹ là người qua nhà xin rước con về đây chứ có phải con tự vác mặt sang đâu, hơn nữa chẳng phải mẹ đã hứa chăm sóc con chu đáo trước mặt bố con? Bây giờ lại quay sang trách móc con?
Đan Nhi phì cười chế giễu, ung dung nghịch ngợm lọn tóc lại tiếp tục lấy bố ra hù dọa. Đan Nhi biết thừa bà Lưu sợ bố mình lắm. Sợ mất đi vài miếng đất hôm trước cô ta đã cố tình nhắc đến nên dĩ nhiên bà ta vuốt mặt phải nể mũi dè dặt đi vài phần. Quả đúng như dự đoán thái độ bà ta ngay lập tức dịu đi.
– Cô đừng hở tí là lại đem bố cô nói như thế. Dù sao sắp tới cô đã làm dâu nhà này rồi, bổn phận lo lắng, chăm sóc cho chồng cô phải biết chứ, tôi chỉ cần có bấy nhiêu thôi.
– Chứ chả lẽ về sau cô sinh xong con cô chồng cô để ai chăm đây hả?
– Con nói rồi nếu nhiều việc quá thì con thuê thêm vài người làm! Con không động tay động chân vào công việc nhà đâu mẹ ạ.
Đan Nhi vênh váo bồi thêm một câu.
– Còn nếu mẹ không ưng thế thôi hôn lễ này hủy bỏ, con sẽ về nhà bố con. Dẫu sao nhà con cũng chả có thiếu thốn gì.
Bà Lưu nghe Đan Nhi nói thế thì chết đứng, làm sao bà ta có thể dễ dàng buông tha, ngoan ngoãn nhả ra miếng bánh ngon này chứ. Bà ta nhẫn nhịn khẽ nuốt nước miếng thở dài một hơi hạ giọng.
– Thôi được rồi con không muốn học cũng không sao cả, con đang có thai đừng có kích động lại ảnh hưởng tới cháu nội của mẹ, về sau nếu không muốn cái gì thì cứ nói mẹ sẽ bảo người hầu trong nhà làm!
– Coi sửa soạn đi rồi xuống ăn sáng!
– Vâng.
Đan Nhi hất cằm vênh váo đáp. Trong lòng thầm nghĩ, còn lâu mới trị được con này, đã bảo tôi không phải con dâu ngu dốt Tuyết Khê của bà mà, Lưu Ly đang định xoay người xuống lầu, liền bị Đan Nhi lên tiếng móc mỉa đến tái mặt.
– Dạo này cũng không thấy cô Ly về nhà nhỉ? Chẳng biết chồng cô đang để ai chăm sóc rồi.
Lưu Ly xanh mặt, đôi tay khẽ run quay đầu nhìn Đan Nhi, cô ta nhếch mày cong môi cười rồi thong dong trở vào phòng đóng cửa, bà Lưu thấy thái độ của con gái khác thường thì lay cánh tay Lưu Ly nghiêm nghị hỏi.
– Đan Nhi nói vậy là sao? Nó có ý gì?
Lưu Ly điềm tĩnh che giấu.
– Mẹ tin chị ta? Vợ chồng con rất tốt, chẳng qua dạo này anh Minh Khang đi công tác nhiều sợ con ở nhà một mình buồn nên nói con sang ở cùng mẹ thôi cho khuây khỏa đầu óc, mẹ chồng con mẹ cũng biết, hầu như lúc nào cũng ở trên chùa.
– Mẹ biết rồi! Con đấy cũng nên tranh thủ có con với thằng Khang đi, đàn ông giỏi giang nhiều tiền lại hay đi suốt thế thể nào cũng có đàn bà dòm ngó.
– Vâng!
Lưu Ly gượng cười đáp, vẫn cay cú chuyện Đan Nhi, vừa đi vừa hầm hực.
– Mẹ cũng nên dạy dỗ lại bà Nhi đi, dần chả còn xem nhà chúng ta ra cái gì rồi. Không khéo vào được đây lại trèo lên cổ chúng ta ngồi.
– Con yên tâm, đợi mẹ lấy xong vài miếng đất của nó thì sẽ giáo huấn nó sau.
Hai mẹ con Lưu Ly đi xuống đã thấy Lưu Triết ngồi ở bàn ăn đang húp cháo. Bộ dạng ăn vội. Bà Lưu chậm rãi đi tới ngồi xuống nhắc nhở.
– Nào ăn từ từ thôi!
– Con sắp trễ giờ họp rồi.
Lưu Triết uống thêm ngụm nước trà xong vội vàng đứng dậy cầm áo vest chuẩn bị đi. Bà Lưu thở dài khéo léo nhắc chuyện.
– Đan Nhi, con cũng nên dạy bảo nó một chút đừng để nó hổn xược như vậy, không ra thể thống gì, mẹ không muốn trở thành bà mẹ chồng độc ác, khó tính đâu.
– Không phải mẹ rất thích Đan Nhi à?
– Việc đưa cô ấy về đây cũng là ý của mẹ? Con thấy, Tuyết Khê mẹ cũng không hài lòng, Đan Nhi mẹ cũng thế, vậy theo mẹ ai mới thật sự khiến mẹ vừa ý, ưng thuận?
Lần đầu tiên bà Lưu bị thằng con trai bắt bẻ, chẳng phải trước giờ nó rất ngoan ngoãn nghe lời hả? Chỉ cần bà nói cái gì nó cũng đều dạ răm rắp sao bây giờ nó thay đổi quá? Bà Lưu đập bàn dứng dậy định tranh luận nhưng nghĩ lại là buổi sớm vả lại Lưu Triết hình như cũng đang vội nên thôi, bà ta hẩy hẩy tay ý đuổi đi.
– Thôi, anh đi làm đi, khi khác nói chuyện.
Lưu Triết lạnh lùng xoay người bước đi, bà nhìn bóng lưng anh lại đổ mọi tội lỗi lên đầu Tuyết Khê. Phải, từ hồi cưới con Khê thằng Triết thay đổi hẳn ra. Bây giờ còn dám to gan cãi lại lời mẹ nó một cách thuần thục nhem nhẻm thế kia.
Ôi trời ơi, con à, mày lây thói hư tật xấu từ con vợ cũ của mày rồi hả!