Tại nhà Hạnh, Hạnh đang cắt trái quýt thì giật mình quay đầu hỏi lại.
– Cái gì? Cậu định chuyển đi hả? Tại sao?
Tuyết Khê tay bồng con, vừa dỗ dành vừa cười bảo.
– Tớ mua được nhà rồi, cũng nên chuyển đi thôi, làm phiền cậu nhiều quá thiệt tình tớ rất ngại, căn nhà tớ chọn rất tốt mọi thứ đã đầy đủ nên cậu đừng lo lắng.
Hạnh hít sâu một hơi, tay cầm đĩa quýt bước tới đặt xuống mặt bàn rồi ngồi đối diện Tuyết Khê giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
– Ôi chao! Có gì mà phải ngại chứ? Vả lại hiện tại cậu đi làm rồi thời gian đâu mà chăm sóc con nhỏ, chẳng nhẽ cậu để gạo ở nhà một mình hả?
Tuyết Khê cười lắc đầu.
– Không đâu công việc ở cơ quan tớ đã thu xếp xong xuôi, sắp tới tớ sẽ làm chủ yếu là ở nhà, một tuần chỉ cần tới một hoặc hai buổi để họp thôi, tớ vẫn dư thời gian chăm sóc con gái.
Hạnh nghe vậy chỉ đành gật đầu.
– Ừ!
Dẫu sao, Tuyết Khê đã quyết định rồi thì Hạnh cũng không thể lay chuyển được. Tự nhiên Hạnh bất chợt lại nghĩ đến ông anh trai của mình, không biết liệu căn nhà Tuyết Khê mua có dính líu gì tới ổng không nữa. Cứ thấy Hạnh thất thần Tuyết Khê khẽ lay cánh tay gọi.
– Hạnh! Sao đấy.
Hạnh cười trừ đáp.
– Không sao, nhưng mà cậu định bao giờ chuyển đi.
– Cuối tuần này.
Hạnh đang bỏ miếng quýt vào trong miệng nghe nói thế liền trợn tròn hai mắt, thấy Tuyết Khê dường như quá gấp gáp đi, Hạnh buồn buồn khẽ trách.
– Sao nhanh thế? Để hết tháng rồi đi cũng được mà, cũng còn có bao nhiêu ngày nữa đâu, cậu muốn rời khỏi mình thế hả.
Tuyết Khê không nhịn được mà phì cười thành tiếng, dịu dàng xoa dịu cô bạn thân.
– Còn phải bàn giao thêm một số giấy tờ nhà nên tớ dọn đến đó ở luôn cho tiện, vì Minh Khang ngược đường cứ bắt cậu ấy phải chạy đi chạy về thú thật tớ cũng ngại lắm, mua được nhà rẻ là nhờ cậu ấy hết.
Hạnh hiểu ý liền gật gật xong thì lên tiếng trêu chọc.
– Này! Nhà chồng cũ của cậu ai cũng chẳng ra gì mà con nhỏ Lưu Ly cưới được một người đàng hoàng tốt phếch nhỉ. Tớ nghĩ với tính cách của cô ta thì phải lấy chúng một gã chẳng ra gì cho biết mặt.
– Mẹ chồng mình thương Minh Khang lắm.
Hạnh bĩu môi chê bai.
– Dĩ nhiên chắc nhà cậu Minh Khang này cũng giàu có mới vừa ý cái bà già đó, nếu nghèo thử xem chắc chắn là khó sống rồi.
Hạnh ung dung vừa nói vừa ăn thêm miếng quýt, Tuyết Khê cười nhẹ không nói gì. Đúng vậy, theo như trước đây loáng thoáng cô nghe được thì nhà Minh Khang giàu lắm, hơn nữa cậu là con một độc nhất vô nhị, bố mất sớm, hiện sống với mẹ, mà mẹ cậu cũng bệnh nhiều sức khỏe yếu. Riêng vấn đề Minh Khang có thật sự ngoại tình hay không cô không biết nhưng vợ chồng cô Ly cưới nhau cũng kha khá thời gian ấy vậy vẫn chưa cho tin vui, lúc nào Lưu Ly về nhà cũng bị bà Lưu càm ràm, quở trách một trận vì chuyện đó, nghe riết Tuyết Khê cũng thành quen.
*
Chủ nhật.
Tuyết Khê phải dọn đi, hành lí tất thảy cô đã chuẩn bị xong xuôi, nhìn đi quẩn lại chỉ gói gọn có hai chiếc vali, đồ đạc của cô không nhiều. Hôm nay showroom của Hạnh đột ngột có chuyện rất gấp nên không thể cùng Tuyết Khê chuyển nhà. Từ sáng sớm mặt mày Hạnh đã trù ụ một đống, luôn miệng càm ràm về vẫn đề đó, Tuyết Khê phải thuyết phục mãi Hạnh mới nguôi ngoai mà chịu đi làm. Minh Khang tận tình lái xe đến đưa Tuyết Khê đi.
– Chị Khê!
– Khang à? Xin lỗi cậu nha, chị làm phiền cậu quá.
Minh Khang cười hì hì, dáng vẻ lịch lãm ôn hòa đưa tay gãi đầu.
– Chị đừng ngại, dù sao đến nơi em còn phải bàn giao lại một số cái mà, với lại hôm nay em xử lý công việc cũng gần đây nên rất tiện chị yên tâm.
– Chị cảm ơn nhé.
Minh Khang chu đáo mang vali bỏ vào cốp xe, xong xuôi liền mở cửa mời Tuyết Khê. Cậu cẩn thận lái đưa cô và con gái sang nhà mới. Trên quãng đường đi Minh Khang và Tuyết Khê cũng trò chuyện rất nhiều, Tuyết Khê nhìn cậu định hỏi gì đó nhưng lại thôi, dẫu sao cũng là chuyện riêng của hai vợ chồng chú thím đó, cô tốt nhất không nên tham dự vào kẻo lại mang tiếng là kẻ nhiều chuyện. Nhìn bộ dạng ngập ngừng lưỡng lự của Tuyết Khê, Minh Khang cười liền hỏi.
– Chị Khê định hỏi chuyện của em và Ly ạ.
Tuyết Khê giật mình vội vã ngẩng mặt nhìn lên! Eo ôi cô còn chưa mở miệng nói gì đâu sao Minh Khang lại biết chứ? Minh Khang cười vẫn chuyên tâm lái xe lại tiếp tục nói.
– Ly vẫn chưa nói gì ạ?
– Hả? Ừ, chị cũng không nghe cô Ly nói gì cả, mà vợ chồng cậu gần đây xảy ra chuyện gì sao?
– Chúng em có phải vợ chồng gì đâu!
Câu nói của Minh Khang khiến Tuyết Khê tá hỏa trợn mắt, không hiểu cậu rốt cuộc Minh Khang nói cái gì? Không phải vợ chồng là sao chứ? Họ cưới nhau cũng khá lâu rồi mà. Mà nhìn dáng vẻ Minh Khang vẫn rất điềm tĩnh.
– Chắc Ly đang cần thêm thời gian, nếu sắp tới cô ấy vẫn không chịu nói thì em sẽ đích thân sang bên nhà thưa chuyện.
– …
Tuyết Khê gật đầu qua loa, cô cũng không vô duyên tới mức tò mò bới móc cho bằng được nguyên nhân câu chuyện. Tuyết Khê im lặng, trong xe bầu không khí lại trở về bình thường, từ nhà Hạnh đến nhà mới mất tầm 20 phút, đến nơi Minh Khang mang hành lí lên nhà cho cô.
Tuyết Khê mở cửa nhìn vào bên trong thấy mọi thứ sạch tưng ngờ nghệch nhìn Minh Khang hỏi.
– Cậu dọn dẹp cho chị à?
– Hôm nay chị dọn đến ở mà, nên em thuê người tới lau dọn qua một lần.
Tuyết Khê ngại ngùng cười gượng.
– Mấy chuyện này chị làm được, cậu làm vậy chị thấy ngại lắm, phiền cậu hết chuyện này tới chuyện khác.
– Chị bận con nhỏ mà hơn nữa lúc vô mới dọn thì bụi bặm lắm ảnh hưởng tới em bé.
Tuyết Khê nghẹn ngào gật đầu cảm ơn. Minh Khang bàn giao lại xong liền xin phép đi về. Tuyết Khê có mời cậu ở lại dùng cơm nhưng vì Minh Khang có việc đột xuất không thể ở lại. Sau khi Minh Khang đi khởi Tuyết Khê tay bồng con hai mắt rưng rưng đỏ au nhìn căn nhà, cô hít thở sâu một hơi. Bây giờ tài sản duy nhất cô có là căn nhà và con gái nhỏ của cô. Cô chính thức bước sang trang mới, một cuộc sống làm mẹ đơn thân.
Bây giờ hai chữ “Hôn Nhân” với Tuyết Khê như cơn ác mộng, cô đã thoát ra rồi tự hứa sẽ không lao đầu vào nữa.
Tuyết Khê nhẹ nhàng tỉ mỉ đặt con gái đang ngủ say xuống nôi, xong liền kéo vali vào phòng ngủ sắp xếp lại mọi thứ. Vì là nhà đầy đủ nội thất nên Tuyết Khê cũng không phải mua sắm nhiều, cô chỉ tốn tiền mua dụng cụ nấu ăn. Tranh thủ con gái ngủ, Tuyết Khê lao vào dọn dẹp lặt vặt vài chỗ theo ý thích bản thân, hoàn tất thì thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng thu gom rác chuẩn bị ra ngoài vứt, vừa mở cửa cô há hốc miệng khi gặp người quen.
– Giám… Giám Đốc Hoàng! Anh… cũng ở đây hả?
– Cô Khê, trùng hợp vậy, tôi ở đây.
Tổng Giám Đốc Hoàng vừa nói vừa bình thản chỉ chỉ tay lên cánh cửa, Tuyết Khê ú ớ không ra tiếng. Anh Hoàng đây ở đối diện nhà cô, thế là cô và anh từ rày về sau trở thành hàng xóm à?
– Cô mới chuyển đến à? Bữa giờ tôi ở không thấy cô.
Tuyết Khê gượng cười gật đầu.
– Vâng! Tôi mới chuyển tới hôm nay.
– Chà! Vậy là phải tân gia nhà mới rồi, cô Khê không ngại mời đối tác một bữa cơm chứ.
– Tôi… Tôi hôm nay không có nấu cơm.
Tuyết Khê nói là sự thật, vì mới dọn đến cô cũng chưa có mua nguyên liệu nấu nướng, phải mai hoặc mốt cô mới đi siêu thị. Hoàng cười bình thản đáp lại.
– Không sao? Chúng ta vào gọi đồ ăn ngoài là được.
Tuyết Khê cũng không thể từ chối đành miễn cưỡng gật đầu, nép người sang một bên cho Hoàng đi vào. Tuyết Khê định xoay người theo sau, đột nhiên nghe tiếng của Hạnh vang lên đầy vui vẻ.
– Khê Khê ơi, tớ mua đồ ăn tời rồi này.
Tuyết Khê đứng lại nhìn, người bên trong cũng có vẻ hóng hớt đi ngược trở ra. Hạnh bất động khi thấy tên kia xuất hiện trong nhà của Tuyết Khê, nhìn nhìn một lúc thì hiểu ra ngay. Hạnh chậm rãi đi tới.
– Khê Khê à, đừng nói người này lại tới xin cơm nữa nhé?
Hoàng không đợi Tuyết Khê trả lời trực tiếp nói, nét mặt thảnh thơi nhìn cô em gái.
– Ừ!
– Nè! Tôi mua có hai phần thôi, anh không có phần.
– Không sao, hai cô ngồi ăn, tôi ngồi nhìn.