Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc
Mồng mười, đại cát, thích hợp làm nhiều việc, là bằng chứng của thời khắc kỳ tích. Tống Tịch Viễn phong lưu giàu có nhất Giang Nam xách động thành công, đăng vị thiên hạ đệ nhất nhân. Mấy năm gần đây, trong nước hai lần đổi chủ, cả nước vô cùng kinh ngạc, từ vọng tộc danh môn thế gia cho đến ông bán cá cuối phố, ai ai cũng bàn tán chuyện này, bàn qua bàn lại toàn những lời đồn đại vô căn cứ.
Dân buôn bán đưa ra kết luận: ông chủ không muốn làm hoàng đế không phải ông chủ tốt.
Danh môn thế gia rút ra kết luận: công tử không muốn làm hoàng đế không phải công tử tốt.
Người dân thành Dương Châu kết luận rằng: người Dương Châu không muốn làm hoàng đế không phải người địa phương.
Đầu bếp con buôn rút ra kết luận thấu đáo nhất: nam nhân không muốn làm hoàng đế không phải nam nhất tốt.
Kết quả cuối cùng, không ngoài một câu sấm ngôn mười chữ:
“Hoàng đế luân phiên đổi, năm sau tới phiên ta.”
Hơn tháng sau, thánh chỉ ban xuống, Bùi Diễn Trinh – nhiếp chính vương ba năm trước đây sau phen binh biến nắm quyền mà lạ thay vẫn chưa đăng cơ, đày đến thành Lạc Dương, phong Trung Châu vương, cả đời này không được đặt chân đến kinh thành.
Người thông minh vừa nghe đã biết, tuy rằng phong vương, thực chất là cầm tù. Nhưng, không ai không cảm thấy hoài nghi vì sao lại giam cầm mà vẫn chưa giết, nhưng trong phen tranh đấu quyền mưu danh lợi này sao dân chúng có thể dò đoán được, chẳng qua đều là cung đình bí văn thôi.
Phụ thân, di nương và các đệ đệ cuối cùng cũng quay về Thẩm trạch Dương Châu, còn ta sau đêm mưa ấy liền dẫn Tiêu Nhi rời kinh thành quay về Dương Châu.
Đúng vậy, sở dĩ Tống Tịch Viễn có thể xách động thành công, là có sự trợ giúp trong sáng ngoài tối của phụ thân và ta. Phụ thân chẳng những trợ giúp hắn việc quân, mà còn giúp hắn liên lạc với nước Thổ Phiền, cho nên phần lớn binh lính Tống Tịch Viễn mang theo khi vào kinh là mượn quân từ quốc vương nước Thổ Phiền. Còn ta trộm ấn của Bùi Diễn Trinh đưa Tống Tịch Viễn, ngày ngày đọc tấu chương cho Bùi Diễn Trinh cũng luôn lưu ý, hễ thấy bản tấu mang quân cơ trọng yếu liền chép ngay một bản truyền tin cho hắn. Thêm nữa, Tống Tịch Viễn cũng không phải phường giá áo túi cơm, đã chuẩn bị kế hoạch chu toàn, ngoài thì lưu luyến bụi hoa chẳng làm nên chuyện, kì thực ba năm trước đây khi Bùi Diễn Trinh đoạt quyền lập tức mưu đồ việc này.
Ta từng nghĩ Thẩm trạch Dương Châu sau bao đổi thay sẽ hoang phế, ai ngờ, từng cọng cây ngọn cỏ được chăm sóc cẩn thận. Ngay cả lần cuối cùng ta rời khỏi sương phòng, cây trâm hoa mai ta đặt trước gương cũng không mảy may suy suyển, nơi nơi đều không vương chút bụi, sạch sẽ sáng sủa. Con chim luôn ồn áo huyên náo kia cũng đậu bên cửa sổ, phấn kích đứng trên giá nhảy tới nhảy lui, đứng trên cao nhìn gia nhân lượn qua lượn lại.
Hai năm không gặp, tiểu đệ đệ Thẩm Tại đã không còn vẻ ngây thơ trẻ con, cao lớn rất nhiều, đứng bên cạnh ta toát lên khí phách nam tử hán, khiến lòng người bình an. Đại đệ đệ Thẩm Thế năm trước vừa cưới vợ, là một cô gái người Lâu Lan, yểu điệu quyến rũ, mặc dù không xuất thân từ danh môn, nhưng phụ thân và đại di nương không hề phản đối. Cả nhà ta quay về Dương Châu, cô ấy đương nhiên cũng quay về cùng.
Gia nhân như đã ngầm hẹn, không hề nhắc lại chuyện xưa, coi quãng thời gian vừa qua là một khoảng trống. Chỉ có hôm đầu tiên ta quay về Dương Châu, phụ thân ôm ta vào lòng, thở dài một tiếng: “Diệu Nhi, chỉ trách cha con biết nhầm người, lỡ dở con!”
Ta dựa vào vai phu thân ngắm nhìn Sấu Tây Hồ phía xa, nhoẻn miệng cười: “Như hiện giờ cũng tốt.”
Chuyện toàn bộ Thẩm gia trở về từ cõi chết âm thầm lan truyền khắp thành Dương Châu, vô cùng náo nhiệt, còn vượt qua cả chuyện Tống Tịch Viễn đăng cơ, ai ai cũng tìm cớ đến Thẩm gia để tận mắt nhìn thấy, chỉ hận bản thân mình không thể tự tay sờ mặt người Thẩm gia, kiểm tra xem có hơi ấm không.
Gánh hát giỏi nhất nước được phụ thân mời đến, tiếng huyên náo vang lên không dứt khắp Thẩm gia, nhưng trên đài diễn hí khúc ồn áo nhộn nhịp, dưới đài người xem vắng vẻ nhiều, phụ thân và hai đệ đệ bận buôn bán, các di nương đánh mạt chược, TIêu Nhi đọc sách, chỉ còn lại mình ta với sân khấu kịch.
Ta luôn nghĩ, rốt cuộc là ta ngồi dưới đài xem diễn kịch, hay là người diễn kịch trên đài ngắm ta.
“Diệu Nhi, đang nghĩ gì vậy?” Phụ thân xoa đầu ta như xoa đầu trẻ con.
Thời gian dần trôi, bệnh hay quên của ta từ từ thuyên giảm, thì lại nhiễm bệnh ngây người, có khi ngây người chừng hai canh giờ, hiện giờ cũng thế, trên đài diễn viên đã lui sạch, còn ta vẫn ngồi lì ở đây, cũng không biết đã ngây người trong bao lâu, nếu không có thiết sa chưởng của cha ta, e là phải hết ngày mới hồi hồn được.
Ta quay người cười với phụ thân: “Không có gì, chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi thôi.”
Phụ thân vòng qua ghế, ngồi xuống bên cạnh ta, nhìn sân khấu trống trơn, sau khoảng chén trà nhỏ, mới nói: “Diệu Nhi, thằng nhóc Tống Tịch Viễn…” Lập tức nhớ ra người vừa nhắc tới xưa đâu bằng nay, xưng hô như vậy dường như không thỏa đáng lắm, bèn sửa lại: “Con biết không, bệ hạ đối với con vẫn còn niệm cũ, con không…”
“Phụ thân.” Ta ngắt lời phụ thân, chìa tay đặt lên mu bàn tay phụ thân: “Người cũng biết niệm cũ, chỉ là cũ, chứ để nó qua đi.”
Phụ thân vỗ đùi thật mạnh: “Con gái ta thật là chí khí! Chân trời nào chẳng có cỏ thơm, cái cũ chúng ta không cần, ngày mai phụ thân lập tức tìm có con cái mới.” Không đợi ta giải thích, phụ thân đã mang ý chí chiến đấu sục sôi rời vườn.
Ta khóc dở mếu dở vén vạt áo đứng dậy, với tính nhanh lẹ nói làm là làm ngay của phụ thân, e là ngày mai ta vừa mở mắt ra, đã có người tới cửa kết thông gia rồi, phải nói rõ ràng với phụ thân thôi.
Ta rời vườn diễn kịch, vòng qua giả sơn đình đài, không tìm thấy phụ thân, mà lại thấy nương tử của đại đệ đệ đang chơi với con chim ở phía sau Tình Tuyết đường.
Muội ấy hình như đang cố sức nghĩ cách khiến nó mở miệng, ai ngờ nói tiếng ngoại không trôi chảy, đừng trách nó không chịu nói, đến ta còn không nghe rõ, thảo nào con chim kia ngày thường nói liên thanh, nhưng giờ lại ngậm chặt mỏ, âm thầm ngắm nhìn cỏ đuôi chó trên giả sơn phía xa xa.
Muội ấy hơi cáu giận, chìa tay giật nhẹ đuôi nó, con chim sĩ diện kia bị kinh hãi, vỗ cánh hai lần, nghiêng đầu nhìn muội ấy, mở miệng mắng: “Hoặc tịch biên hoặc giết sạch! Hoặc tịch biên hoặc giết sạch! Hoặc tịch biên hoặc giết sạch!”
Ta thu lại ý cười trên môi, mấy chữ này vốn là cấm kỵ đè nặng lòng ta, bỗng nhiên lại bị nó kêu om sòm, từng chữ như đập vào não ta đau đớn vô cùng.
Con chim này chẳng những kinh động mình ta, ngay cả Tiêu Nhi đọc sách bên giả sơn cũng bị quấy nhiễu thò đầu ra thăm dò.
Muội ấy bị những lời nói nghiêm túc này làm cho kinh sợ ngây người một hồi, hồi lâu sau mới phản ứng lại, cầm cành liễu chọc ghẹo nó: “Ngươi dám vênh vênh váo váo hù dọa ta? Ai dạy ngươi nói mấy câu này vậy?”
Tiêu Nhi thấy con chim kia bị chọc nhảy qua nhảy lại có chút đáng thương, bèn đứng trong góc giả sơn nhẹ nhàng đáp lời: “Là tam tam dạy nó, đại cữu mẫu.”
Tống Tịch Viễn?
“Tam tam? Ai là tam tam?” Muội ấy hỏi lại vẻ khó hiểu.
Tiêu Nhi không trả lời câu hỏi, quay về lương đình hóng mát ngồi đọc sách, muội ấy thấy vậy, đánh ngượng nghịu bỏ đi.
Ta đứng dưới mái cong, lòng bỗng sinh nghi, những lời này chẳng lẽ không phải con chim kia ngẫu nhiên nghe thấy Bùi Diễn Trinh và Tống Tịch Viễn mưu đồ bí mật mà học được sai? Tiêu Nhi nói Tống Tịch Viễn dạy nó? Nhưng Bùi Diễn Trinh đã thừa nhận từng nói mấy chữ này.
“Sao Tiêu Nhi biết Tam Tam dạy nó mấy câu này?” Ta vào đình hóng mát ngồi xuống cạnh Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi thấy ta, bỗng ngồi trong lòng ta vẻ lưu luyến không muốn rời: “Con thấy Tam Tam dùng thịt dạy nó nói.”
“A? Thấy ở đâu?”
Tiêu Nhi chỉ tay: “Ở trong căn phòng nhỏ sau vườn hoa, con bắt con mèo liền thấy.”
Căn phòng gỗ sau vườn hoa chứa phân bón, hạt giống hoa, bình thường hiếm có người lui tới, đúng rồi, Tống Tịch Viễn từng vào Thẩm gia làm hoa tượng, khi đó, con chim kia thường đậu trên vai hắn. Nhưng hắn làm như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngấm ngầm báo tin cho Thẩm gia?
Một tháng sau, tân hoàng cải trang nam tuần tới Dương Châu thị sát dân tình. Rõ ràng trạch đệ Tống gia ở Dương Châu rộng lớn, kiến trúc tinh xảo hoa lệ hơn những nhà khác, hoàng đế lại muốn ở Thẩm gia.
Tuy trước kia Tống Tịch Viễn tới Thẩm gia ở không phải một lần hai lần, nhưng thân phận ngày hôm nay khác xưa rất nhiều, chuyến viếng thăm này không thể gọi là “ở tạm” mà phải gọi là “tiếp giá” mới đúng, tân hoàng mặc dù không có yêu cầu gì quá lắm, người Thẩm gia lại không dám qua loa chậm trễ, cho nên ai nấy trong nhà đều vô cùng bận rộn, ta cho rằng trên dưới Thẩm gia người thật lòng ngóng trông Tống Tịch Viễn tới thăm chỉ có một người, đó chính là Tiêu Nhi.
Từ nhỏ, ngoài ta ra người gần gũi với Tiêu Nhi nhất chính là hắn, từ nửa tháng trước nghe nói Tống Tịch Viễn muốn đến thăm, đã hỏi ta tới hai lần.
Ngày tân hoàng mới tới, Tiêu Nhi gặp hắn còn có chút rụt rè, đến khi Tống Tịch Viễn chơi đùa với nó, nửa ngày sau ta tới bên hồ cá sau vườn tìm hai người, đã thấy vô cùng thân thiết, Tiêu Nhi còn đang tựa vào vai Tống Tịch Viễn say giấc nồng.
Lục Oanh định hành lễ, Tống Tịch Viễn lại ra hiệu chớ lên tiếng, sợ đánh thức Tiêu Nhi, giao đứa bé đang ngủ say cho Lục Oanh bảo bế đi.
“Diệu Diệu, nàng khẳng định nàng không nhầm?” Nhìn theo bóng Lục Oanh bế Tiêu Nhi rời đi, hắn đột nhiên quay người dùng tiếng Dương Châu hỏi ta một câu làm ta chả hiểu gì cả.
“Không nhầm chuyện gì? Câu hỏi của bệ hạ Diệu Nhi không hiểu.” Ta kính cẩn khép mi đáp lời.
“Diệu Diệu, không lẽ nàng đang chế giễu ta? Giữa ta và nàng từ khi nào có nhiều phép tắc như vậy, nàng gọi tên ta đi.” Tống Tịch Viễn chìa tay đến đỡ lấy tay ta, lại bị ta thầm tránh ra. Hắn thu tay lại day chân mày, nói: “Nàng khẳng định cha Tiêu Nhi là… không phải ta? Nàng xem Tiêu Nhi và ta thân thiết biết bao.”
Xa xa, một thị nữ theo hầu Tống Tịch Viễn đang canh giữ bên ngoài động Tiểu Nguyệt, dáng người yểu điệu, hình như chính là Họa Phiến từng gặp một lần ở Lạc Dương. Ta quay đầu, từ từ nói: “Chuyện này không khó hiểu, đạo lý dụ dỗ trẻ con và dụ dỗ nữ nhân không khác nhau mấy, lương duyên bệ hạ và nữ nhân xưa nay luôn tốt, dụ dỗ một đứa trẻ đương nhiên cũng thuận buồm xuôi gió rồi.”
Tống Tịch Viễn cười khẽ, gõ quạt vào lòng bàn tay, nheo mắt nói: “Tiếc là không dụ dỗ được người trong lòng…”
“Bệ ha khéo đùa.” Ta hướng hắn hơi khom người, lúc này, một cơn gió thổi qua đỉnh đầu, ngẩng đầu lên thấy con chim kia không biết bằng cách nào phát hiện ra Tống Tịch Viễn, nhận ra hắn, nhào xuống đậu trên vai hắn, hưng phấn kêu lên.
Tống Tịch Viễn lấy quạt gõ lên cái đầu đen thui của nó, con chim kia thấy càng ngày càng có nhiều người trêu chọc nó, tức giận mở miệng dạy dỗ: “Hoặc tịch biên hoặc giết sạch.”
Nghe vậy, Tống Tịch Viễn thoáng sửng sốt, quạt giấy trong tay khựng lại giữa không trung.
“Những câu này là bệ hạ dạy nó?” Ta xoay người nhìn thẳng Tống Tịch Viễn, “bằng không, với tính tình cẩn thận của Bùi Diễn Trinh, sao có thể vào lúc thương nghị việc quan trọng lại mặc kệ con vẹt đứng bên cạnh học được. Vả lại con chim này dù thông minh, nhưng không phải con người, sao có thể nghe một lần là nói được?”
Ta đang định cảm ơn Tống Tịch Viễn đã bảo con chim này mật báo, ai ngờ, ngay sau đó, sắc mặt Tống TỊch Viễn tối sầm, cắt ngang lời ta: “Đúng, là ta dạy.”
Ta vốn không nghi ngờ gì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt này, hình như còn có ẩn tình gì, lòng ta khẽ chuyển.
Tống Tịch Viễn tuyệt đối không phải loại người đơn giản, dựa vào khi đó hắn nhận lời ta là biết. Khi đó ta đồng ý trợ giúp hắn, nhưng điều kiện tiên quyết là sau này khi sự đã thành, hắn không được tổn thương tính mạng Bùi Diễn Trinh, khi ấy hắn đồng ý ngay, sau này quả nhiên không lấy tính mạng Bùi Diễn Trinh, nhưng không phải vì thực hiện lời hứa, mà là trong tay Bùi Diễn Trinh còn nắm giữ một đạo quân tinh nhuệ, không nhận ấn, chỉ nghe lệnh Bùi Diễn Trinh, vả lại đạo quân này bồi dưỡng ở quan ngoại đề phòng vạn nhất. Hiện giờ mặt dù Tống Tịch Viễn đăng cơ, nhưng cánh chim chưa đủ cứng cáp, không thể không kiêng kị đạo quân trong tay Bùi Diễn Trinh, bèn đày Bùi Diễn Trinh đến Lạc Dương, lại có thể thuận nước dong thuyền với ta. Bản sắc thương nhân thể hiện rất xuất sắc.
Với tính tình tùy tiện nói toạc móng heo của Tống Tịch Viễn, hắn dạy con chim mấy chữ này để mật báo, nay nghe ta đề cập đến, chắc chắn đã tranh công với ta, nhưng sắc mặt hắn phong vân khẽ biến, dường như rất không muốn nói, một dự cảm không tốt dần hình thành trong lòng ta…
“Câu nói ban đầu của Bùi Diễn Trinh…” Ta dồn ép hắn, “Có phải bệ hạ đã dạy sót một số chỗ?”
“Diệu Diệu!” Tống Tịch Viễn trốn tránh ánh mắt của ta, cúi đầu vuốt ve gáy con chim, nghe vậy ngẩng phắt đầu lên: “Nàng biết?”
“Ta có trợ giúp bệ hạ, chẳng lẽ ngay cả quyền được biết chân tướng cũng không có sao?” Ta nhìn hắn, chỉ sợ bỏ lỡ thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt hắn.
Tống Tịch Viễn xoau đầu, buồn bã chìa tay day day thái dương, như không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng quay đầu cười gượng, nói: Đúng thế, năm đó là ta cắt câu lấy nghĩa dạy con chim này, nhưng, nếu không phải y thủ đoạn tàn nhẫn muốn qua cầu rút ván diệt Tống thị, thì sao ta lại từ một thương nhân an hưởng thái bình, lại muốn dốc hết tâm cơ tranh giành chiếc ghế thiên hạ đệ nhất nhân này?”
“Y…” Ta vừa mở miệng đã bị hắn ngắt lời.
“Năm đó sau khi nàng tự viết hưu thư rời khỏi Tống gia, ta liền hợp tác với Bùi Diễn Trinh, bị coi là thuộc hạ của y, trợ giúp đoạt vị, đến một ngày nọ bước vào mật thất Bùi phủ, nghe thấy y nói chuyện với Triển Việt, khi đó ta mới hiểu bất luận là hoàng đế hay Bùi Diễn Trinh, đều không buông tha Tống gia ngày càng phát triển.” Tống Tịch Viễn nắm chặt lòng bàn tay.
“Nàng cũng biết Bùi Diễn Trinh nói gì đó với Triển Việt?” Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười châm biến nở bên môi: “Y nói: sau khi sự thành, Tống gia tuyệt đối không thể lưu lại, Tống thị, hoặc tịch biên hoặc giết sạch!”
“Tống gia đã là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt bọn họ, mặc kệ ai thượng vị, bị đem ra mổ xẻ sung quốc khố, luôn là hào phú cự thương Tống, Thẩm! Mà Thẩm gia…. Bùi Diễn Trinh mặc dù ngoài hứa với ta sau khi thành công sẽ đem toàn bộ thương lộ Thẩm gia cho Tống gia, kì thực, Thẩm gia y vạn phần không động đến… Duy có Tống gia! Nếu muốn bảo vệ Tống gia, chỉ có đập nồi dìm thuyền, bản thân ta đăng vị!”
Trong đầu ta nổ ầm một tiếng, ta không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì: “Cho nên, ngươi liền cắt câu cắt chữ dạy con chim kia, khiến người Thẩm gia hiểu lầm Bùi Diễn Trinh muốn ra tay với Thẩm gia? Khiến Thẩm gia vốn đứng về phía Bùi Diễn Trinh trở mặt trợ ngươi?” Giờ phút này toàn bộ sương mù đã tan biến, ta bỗng tỉnh ngộ: “Ta vẫn cho rằng con chim này bị mất giọng mấy hôm là do Bùi Diễn Trinh giở trò, giờ thì xem ra, là tác phẩm của bệ hạ?! Nếu Bùi Diễn Trinh chột dạ muốn bịt miệng con chim kia sao lại phải dùng hạt tiêu? E là bệ hạ sợ nó mở miệng để Bùi Diễn Trinh nghe thấy làm hỏng đại sư, cho nên dùng hạt tiêu bịt miệng nó, đợi sau khi Bùi Diễn Trinh vào kinh, vị lang trung tới nhà xem bệnh lúc đó cũng là do bệ hạ phái đến?”
“Diệu Diệu, nàng quả nhiên thông minh.” Tống Tịch Viễn cười khổ: “Ta vốn không có ý định lừa nàng lừa Thẩm bá, có điêu, nếu nàng ở vị trí của ta lúc đó, nàng cũng sẽ làm như vậy.”
“Bệ hạ tính giỏi lắm! Thẩm Diệu không thông minh chút nào…” Cột sống nháy mắt bị rút hết. Ta bưng mặt chậm rãi trượt xuống dọc theo lan can bằng ngọc lưu ly: “Nếu không ngu xuẩn quá mức, sao lại bị một con chim lừa, đổi trắng thay đen…”
“Diệu Diệu, mưu kế của ta không tỉ mỉ chu toàn chặt chẽ, chỉ cần nhìn kỹ, sẽ thấy rất nhiều sơ hở. Chỉ là… bất luận là ta hay Bùi Diễn Trinh, nàng đều không hoàn toàn tin tưởng… Chút gió thổi cỏ lay, nàng lập tức đứng về phía đối diện, người đầu tiên chất vấn chính là hai người bọn ta…”
Tống Tịch Viễn hình như còn nói gì đó nhưng ta hoàn toàn không nghe rõ, chỉ đờ đẫn cúi đầu nhìn cá chép trong ao bu quanh bóng dáng ta, miệng chóp chép lúc đóng lúc mở, đến tận chiều cuối trăng lên.
“Hôm nay, ngài một thân một mình trong núi sâu miếu cổ, không sợ ta giết ngài sao?”
“Sao cũng được, chỉ cần nàng không rơi lệ.”
“Thẩm Diệu và giang sơn, Thẩm Diệu trước, giang sơn sau. Hôm nay ta đồng ý với nàng, nhất định sẽ làm được.”
“Ta tưởng… lại là một giấc mơ…”
“Diệu Nhi, nàng sợ ta ư? Vẫn chưa nguyện ý tin tưởng ta… Hay là, nàng chưa bao giờ muốn tái giá với ta?”
“Trước giờ bất kỳ việc gì đều có mặt lợi mặt hại, không nhìn thấy chưa hẳn là chuyện xấu…”
“Diễn Trinh bất tài, chẳng có của nả nên hồn, chỉ có một quốc gia bên người, nếu Thẩm tiểu thư rủ lòng thương xót, Diễn Trinh nguyện khuynh quốc làm sính.”
Khuynh quốc làm sính?!
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ từ đầu chí cuối y đã biết được hành động của ta, hiểu rõ mục đích của ta, nhưng không vạch trần, mặc cho ta lừa gạt? Cho nên y mới nói “Không nhìn thấy chưa hẳn là chuyện xấu”, cho nên mới có bốn chữ tưởng như nói vui nhưng kì thực là lời tâm huyết “Khuynh quốc làm sinh”?
Ta luống cuống vẩy nước áo hắt lên mặt mình, mặt nước xao động như ngọc vỡ phản chiếu ngàn vạn khuôn mặt tái nhợt của ta, kia đã từng chống đỡ nỗi oán hận của ta, đó đã từng khuấy động cơn phẫn nộ của ta, nháy mắt đã rạn nứt, muôn vàn cảm giác ùa vào đầu ta, sau khi ăn mòn gặm nhấm, chỉ còn lại hoang mạng. Người trong nước hoang mang nhìn ta, như một đứa trẻ không nhà để về, không có quá khứ, cũng chẳng có tương lai…
------oOo------