Edit: Phương Ann | Beta: Phương June
***
Ngươi viết ngày lên tay à?
Những câu nói vẩn vơ, lộn xộn đã vắt kiệt sức lực của Vạn Hoa Mộng. Gã đứng ở gần khung lồng, từ từ ngồi xổm xuống, quay trở lại với tư thế khoanh tay ôm gối, người dựa vào khung lồng vàng, đầu vùi vào đầu gối mà Triệu Miên thấy lúc mới gặp.
"Mệt quá, buồn ngủ quá." Mí mắt của Vạn Hoa Mộng nặng trĩu khiến gã không mở nổi mắt nữa, gã ôm chặt lấy mình, mái tóc vốn dài mà nay không chỉ ngắn hẳn vì bị độc ăn mòn mà còn có sợi rụng xuống sàn: "Ta không muốn nói gì nữa đâu."
Đôi mày của Ngụy Chẩm Phong nhíu lại, Triệu Miên có thể cảm nhận được hằng hắn đang mất kiên nhẫn.
Triệu Miên hiểu tâm trạng của Ngụy Chẩm Phong, tuy hai người đã đứng đây nghe Vạn Hoa Mộng lảm nhảm một hồi lâu nhưng họ lại không nhận được một thông tin có ích nào, tất cả đều là những điều họ đã biết từ trước.
Ban đầu, Vạn Hoa Mộng thao thao bất tuyệt, nói không ngừng nghỉ, thế nhưng vừa nhắc đến chuyện về bảo vật bị thất lạc của Tây Hạ thì gã lại bảo "Mệt quá, buồn ngủ quá", vậy là do gã không biết hay đang cố ý né tránh vấn đề?
Vạn Hoa Mộng đúng là một tên điên, nhưng gã không phải là đồ đần. Mà cứ coi như gã đần đi thì Lục Vọng cũng không phải là đèn cạn dầu.
Trước đó, Triệu Miên, Dung Đường và những người khác đã thảo luận về nơi Cố Như Chương cất giấu bảo vật. Nếu Cố Như Chương biết chắc chắn Tây Hạ sẽ suy tàn thì hắn sẽ giấu manh mối ở đâu, hoặc nói với ai.
Giấu ở tây Hạ và nói cho người Tây Hạ chắc chắn là đáp án dễ nghĩ tới nhất, nhưng cũng sẽ dễ bị Bắc Uyên theo dõi nhất. Ngược lại, Đông Lăng lại là nơi tương đối an toàn, nếu Bắc Uyên muốn điều tra thì cũng sẽ gặp nhiều khó khăn. Như là mình và Ngụy Chẩm Phong đều đã gặp không biết bao nhiêu rắc rối khi điều tra ở Đông Lăng.
Nếu muốn nói tới nơi Cố Như Chương quen thuộc nhất ở Đông Lăng, thì không thể không nhắc tới núi Nam Cung.
Nãy Vạn Hoa Mộng có nói rằng, gã đã trồng một rừng trúc cho Cố Như Chương ở nơi đây.
Triệu Miên hồi tưởng lại hình ảnh rừng trúc, đẹp nhưng rất tĩnh mịch, rất hợp với một Cố Như Chương chính trực trong ấn tượng của y, trừ một nơi.
"Câu hỏi cuối cùng." Triêu Miên hỏi trước khi Vạn Hoa Mộng rơi vào trạng thái mộng mị: "Cũng vì hắn mà ngươi xây suối nước nóng trong rừng trúc sao?"
Nghe vậy, Ngụy Chẩm Phong liếc nhìn Triệu Miên.
"Ta thích sử dụng gương mặt của người khác. Nhưng hắn nói." Vạn Hoa Mộng nói rất nhỏ, như đang thủ thỉ trong mơ: "Hắn nói rằng, nếu như không phải đúng là mặt của ta thì hắn sẽ không làm..."
Ra là vậy, bảo sao suối nước nóng có thể hóa giải thuật dịch dung. Theo lời Vạn Hoa Mông, dù gã là người xây dựng suối nước nóng nhưng khu suối này cũng là chủ ý của Cố Như Chương.
Lời của Vạn Hoa Mộng ngày một nhỏ đi. Vừa dứt lời, mắt gã nhắm chặt, dù cho người khác có nói gì thì hắn cũng không mở miệng tiếp lời.
Phúc An đứng bên cạnh chờ một lúc lâu, hắn lựa một thời điểm thích hợp rồi lên tiếng: "Hai người đã hỏi xong rồi sao? Nếu xong rồi thì mời hai người ra về."
Sau khi hai người rời đi, những hàng đuốc trên tường cũng vụt tắt, chỉ còn Vạn Hoa Mộng và "đêm dài" vô tận.
Có lẽ cũng chính vì lý do này mà gã mới tạm có được một giấc ngủ ngon.
Triệu Miên muốn quay lại điều tra ở rừng trúc, nhưng tiếc là hôm nay y không có đủ nhân lực, hơn nữa, Ngụy Chẩm Phong cũng đang ở đây, vì vậy tạm thời, y đành phải quay lại sứ quán của Nam Tĩnh.
Khi ở trên xe ngựa, Ngụy Chẩm Phong hỏi y: "Manh mối ở chỗ Vạn Hoa Mộng đến đây là đứt rồi, ngươi định làm gì tiếp theo?"
Triệu Miên thờ ơ trả lời: "Thì đi tìm manh mối khác thôi."
"Nếu ngươi muốn dùng dấu Thái phó của Cố Như Chương để dụ rắn ra khỏi hang thì ta phải nhắc người một điều." Ngụy Chẩm Phong nói: "Đám người trong hoàng thành cũng có đầu óc đó."
Triệu Miên nói: "Điều ta muốn chính là họ có đầu óc."
Đôi khi, người thông minh sẽ dễ đối phó hơn người ngu ngốc nhiều, người ngu ngốc mới là những người không làm việc theo thói quen và có những hành động phiền toái, không theo lẽ thường.
Hơn nữa, những manh mối ở phía Vạn Hoa Mộng chưa chắc đã bị đứt đoạn.
Triệu Miên im lặng hai ngày, phía Ngụy Chẩm Phỏng cũng không có động tĩnh gì. Tới đêm thứ ba, y dẫn Bạch Du, Thẩm Bất Từ và một hội toàn cao thủ quay trở lại núi Nam Cung.
Binh lính canh gác ở núi Nam Cung tưởng rằng Thái tử Nam Tĩnh tới gặp Vạn Hoa Mộng, họ đang định dẫn y tới cung điện dưới lòng đất thì Triệu Miên lên tiếng: "Ngươi lùi lại đi, không cần phải lo cho bọn ta."
Đúng thật là nực cười. Đây vốn là nơi cơ mật nhất ở kinh đô của Đông Lăng, là nơi ở của Quốc sư, thế mà giờ lại có một người từ nơi khác tới, dẫn theo thủ hạ tự do ra vào cứ như là hậu hoa viên của nhà mình.
Nếu có ngày Nam Tĩnh cũng rơi vào tình cảnh này, thì chắc hẳn y không còn mặt mũi nào để sống trên đời này nữa.
Triệu Miên đến Yểm Nguyệt cư, mở lối đi bí mật vào rừng trúc, cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện trước mặt y.
Đã hơn nửa tháng trôi qua, Triệu Miên vẫn luôn trốn tránh nhớ lại những gì đã diễn ra ngày hôm đó. Việc nước còn bộn bề, y cũng không có thời gian để nghĩ lại về chuyện đó.
Nhưng giờ đây, khi quay lại đúng nơi đó, nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, một vài hình ảnh... không giải thích được bất chợt hiện lên trong tâm trí y. Y vừa bắt não mình xóa những hình ảnh đó ra khỏi tâm trí, vừa cảm thấy may mắn vì, chỉ sau đêm nay thôi, dòng suối từng chứng kiến hai lần nhục nhã nhất trong cuộc đời y sẽ hoàn toàn biến mất trên thế gian này.
"Thắp thêm mấy ngọn đèn đi." Triệu Miên ra lệnh: "Rút nước, tìm suối nguồn đi."
Khi mọi người bắt tay chuẩn bị vào việc, một người lạ bất ngờ xuất hiện trong màn đêm, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Triệu Miên chợt thấy lòng mình buồn nhiều chút.
"Chào buổi tối, Thái tử điện hạ." Ngụy Chẩm Phong tùy tiện khoác áo lên mình, ngáp một cái rồi tiếp tục nói: "Đêm hôm khuya khoắt, ngủ thì không ngủ mà đến đây làm trò gì vậy?"
Triệu Miên: "..."
Thêm một lần nữa Ngụy Chẩm Phong có cùng suy nghĩ với y.
Rõ ràng là đến từ hai đất nước khác nhau, nhưng Ngụy Chẩm Phong lại có mạch suy nghĩ giống hệt với y. Nếu không phải biết rõ là chuyện bất khả thi thì y còn tưởng rằng Ngụy Chẩm Phong và đệ đệ mình bị ôm nhầm, mà Ngụy Chẩm Phong mới thật sự là đệ đệ của y.
"Sao tiểu vương gia lại ở đây?" Chu Hoài Nhượng ngạc nhiên, cậu nhìn cuốc trên vai Ngụy Chẩm Phong và thùng nước hắn xách trên tay: "Lại còn mang theo thùng và cuốc nữa?"
Với những câu hỏi vớ vẩn, Triệu Miên thường kiên nhẫn giải thích cho Chu Hoài Nhượng vì cậu ấy là trúc mã của y, nhưng Ngụy Chẩm Phong thì không được kiên nhẫn như vậy, hắn chọn cách nói hươu nói vượn để khiến đối phương im lặng.
Ngụy Chẩm Phong nhẹ nhàng "Ồ" rồi nghiêm túc nói: "Ta đến để kiếm miếng ăn."
Chu Hoài Nhượng: "Hả?"
Triệu Miên bất mãn cứ như mình mới là người bị trêu chọc, y lạnh lùng lên tiếng: "Đến cả dụng cụ ngươi cũng mang tới rồi thế mà không biết xấu hổ mà còn nói ta?"
Ngụy Chẩm Phong cười,: "Vậy ngươi muốn ta nói thế nào, muốn rủ ngươi cùng tìm à?"
"Có người khỏe mạnh thì sao ta không tận dụng." Triệu Miên nói: "Ngươi làm việc chăm chỉ cho Cô."
Triệu Miên dẫn theo đủ nhân lực, mang theo đủ dụng cụ, mọi người đồng lòng, khi mặt trời còn chưa xuất hiện, lòng suối nước nóng đã hiện ra trước mắt họ, đáy hồ được lát bằng ngọc, suối nguồn thì nằm ở ngay giữa đáy hồ.
Triệu Miên tò mò nhìn nước suối tuôn thành dòng, hỏi: "Ngươi nghĩ nước trong dòng suối này có cái gì?"
Ngụy Chẩm Phong giật mình, trong nháy mắt, nốt ruồi lệ ở khóe mắt hơi ứng đỏ. Nhưng dù vậy, tiểu vương gia cũng không quên nói chuyện kiểu thiếu đánh: "Ngươi đúng thật là lỗ mãng đó Triệu Miên, ta nghĩ là có gì của ngươi ở trong đó đấy."
Triệu Miên hốt hoảng: "Ta mà lỗ mãng?" Nhưng rất nhanh sau đó, y chợt hiểu điều Ngụy Chẩm Phong nói là gì, y bình tĩnh trở lại, nghiêm túc nói: "Ý của ta là, trong nước suối có dược liệu gì mà có thể giải được thuật dịch dung của ngươi. Ngụy Chẩm Phong, ngươi đang nghĩ linh tinh cái gì vậy."
"Ta cũng tò mò, thuật dịch dung của ta rất khó giải." Nói đến chính sự, Ngụy Chẩm Phong giữ vẻ mặt không đỏ, tim không đập: "Vạn Hoa Mộng đúng là người có tài, nếu hắn mà chết thật thì quả là một điều đáng tiếc. Nếu như trước khi chết, hắn có thể ghi lại những gì mình đã học cả đời này thành sách rồi để Thái Y viện của Bắc Uyên nghiên cứu thì tốt biết bao."
Bạch Du nói: "Nếu điện hạ và tiểu vương gia muốn biết thì thuộc hạ sẽ lấy 1 múc về để nghiên cứu kỹ."
Ngụy Chẩm Phong và Triêu Miên đồng thời đưa tay, động tác đồng đều đến lạ thường: "Không cần đâu."
Bạch Du bối rối trước phản ứng đồng đều của hai người. Nàng suy nghĩ một lúc rồi dịu dàng an ủi hai chàng trai nhỏ hơn mình gần chục tuổi: "Con suối này vẫn đang chảy, vì vậy, dù cho lúc đó trong nước suối có gì thì chắc chắn là giờ đã không còn nữa rồi."
Ngụy Chẩm Phong từ từ nói: "Nói vậy thì..."
Triệu Miên bình tĩnh ngắt lời Ngụy Chẩm Phong: "Chúng ta tới đây tối nay cũng không phải là để lấy nước suối, đừng lãng phí thời gian nữa, tiếp tục đào đi."
"Điện hạ chờ chút." Chu Hoài Nhượng ngồi xồm ở mép hồ, thò đầu ra nói: "Người xem xem hoa văn trên ngọc này có giống một loại cơ quan không?"
"Cơ quan?"
Ngay lập tức, Triệu Miên tiến về phía trước, đứng tại chỗ của Chu Hoài Nhượng, cẩn thận quan sát ngọc lát ở đáy hồ. Ngụy Chẩm Phong cũng tiến lại gần, hắn đứng sau Triệu Miên, nhìn một lúc rồi cất tiếng: "Đúng như ngươi vừa nói, hình như là có gì đó thật, Nhưng ngươi có chắc đây không phải là trùng hợp không?
Chu Hoài Nhượng người chỗ cho Ngụy Chẩm Phong: "Ta đã từng thấy một cơ quan tương tự trong một quyển sách cổ, nếu mà nói là trùng hợp thì cũng thật khéo quá."
Nhớ lại biểu hiện trước của Chu Hoài Nhượng, Ngụy Chẩm Phong thấy nghi ngờ: "Thật hay giả vậy?"
"Không nghe Chu Hoài Nhượng đã nói à, cậu ấy đã từng nhìn thấy hình được ghi lại trong sách cổ." Giọng điệu lạnh lùng của y không giấu nổi vẻ đắc ý, kiêu ngạo: "Khi nào rảnh nhớ đọc thêm sách nhé tiểu vương gia."
Ngụy Chẩm Phong bắt chước giọng điệu của Triệu Miên một cách kỳ cụ: " 'Không nghe Chu Hoài Nhượng đã nói à, trong sách cổ có ghi lại'- Dạ vâng, Tiểu Nhượng nhà ngươi thông minh nhất."
Triệu Miên nhìn Ngụy Chẩm Phong với con mắt khinh bỉ: "Ngươi bị sao vậy?"
Chu Hoài Nhượng không nhớ rõ lần trước điện hạ khen mình là khi nào, giờ nghe những lời này khiến cậu thấy phơi phới, gãi đầu gãi tai: "Ôi, sao tiểu vương gia biết hồi bé điện hạ hay gọi ta là 'Tiểu Nhượng'."
Đầu mày Ngụy Chẩm Phong nhíu lại, còn có chuyện như vậy sao?
Thái tử điện hạ là kiểu người sẽ gọi biệt danh của người khác sao? Làm sao có thể được, ngay cả lúc đó y cũng chỉ gọi mình là "Ngụy Chẩm Phong" thôi mà.
Triệu Miên ra lệnh: "Đầu tiên, hãy chép lại hoa văn ở trên ngọc trước, rồi sau đó xem xem còn thứ gì kỳ lạ ở dưới đáy hồ không."
Sau đó, dù đã đào suối nước nóng sâu xuống ba thước nhưng họ vẫn không phát hiện ra điều gì mới. Tuy nhiên, chuyến đi này không phải là tốn công vô ích, nếu như hoa văn ở đáy hồ có ý nghĩa gì đặc biệt thì khả năng cao là do Cố Như Chương để lại và có liên quan tới bảo vật Tây Hạ.
Chỉ là, chưa chắc Vạn Hoa Mộng đã biết điều này.
Lúc ra khỏi rừng trúc, Ngụy Chẩm Phong quay đâu nhìn hồ nước trống không, cảm thán: "Nếu Vạn Hoa Mộng biết đến cuối cùng Cố Như Chương vẫn giao lại vật quan trọng nhất cho hắn thì hắn sẽ khóc hay cười, hay vừa khóc vừa cười nhỉ?"
"Dù là khóc hay cười thì Vạn Hoa Mộng cũng không nên thể hiện ra ngoài cho chúng ta thấy." Triệu Miên kinh thường nói: "Thân là Quốc sư của một nước mà khả năng kiềm chế cảm xúc của hắn quá kém, mặt mũi của Đông Lăng đã bị hắn ném đi hết rồi."
"Có sao đâu?" Ngụy Chẩm Phong không để ý: "Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, con người không phải là như vậy sao?"
Triệu Miên ngạc nhiên hỏi: "Sau khi trưởng thành, ngươi vẫn khóc sao?"
"Khóc chứ." Ngụy Chẩm Phong thành thật nói: "Năm ngoái ra còn có một trận khóc lớn, lại còn là khóc trước mặt rất nhiều người cơ."
Đây là điều Triệu Miên chưa từng nghĩ tới.
Ngụy Chẩm Phong bằng tuổi y, cao hơn y, trải qua nhiều lần sinh ly tử biệt hơn y, vậy mà có thể làm ra chuyện mất mặt là khóc trước mặt người khác như vậy sao?
Triệu Miên hỏi: "Vì sao ngươi khóc?"
Ngụy Chẩm Phong không trả lời mà chỉ nói: "Vì này vì kia thôi. Như ngươi đã nói, yếu ớt hay không cũng không liên quan gì đến việc là nam hay nữ, tương tự như vậy, con trai khóc thì cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ cả."
Triệu Miên vẫn không tin lắm: "Ngươi thật sự đã khóc trước mặt rất nhiều người sao?"
Ngụy Chẩm Phong cười: "Thật, nếu không tin thì ngươi có thể tìm Vân Ủng và Hoa Tụ để hỏi."
"Ngươi còn để các nàng nhìn thấy mình khóc sao?" Triệu Miên không tin, nói: "Vậy uy nghiêm của ngươi thì sao, có giữ được hay không?"
Ngụy Chẩm Phong thấy khó hiểu nói: "Việc này thì liên quan gì đến uy nghiêm của ta. Nếu như là người có bản lĩnh thật sự thì dù có khóc 18 lần thì người khác vẫn sẽ kính sợ; còn nếu chỉ là đóng kịch thì dù có trưng bộ mặt lạnh lùng cả ngày thì về bản chất cũng chỉ là một con hổ giấy thôi."
Triệu Miên sửng sốt, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "... Vậy sao?"
Nhìn vẻ mặt trầm tư của Triệu Miện, Ngụy Chẩm Phong thuận nước đẩy thuyền, tiếp tục khuyên y: "Vì vậy, bảy ngày nữa nếu ngươi muốn khóc thì cứ khóc đi, ta không bao giờ cười người đâu - ta thấy dáng vẻ chịu đựng lần trước của ngươi rất khổ sở."
Nước mắt đã trực trào rồi mà vẫn nghiến răng nghiến lợi kiềm chế, không để giọt nước mắt nào rơi xuống, quả đúng là không dễ dàng gì.
Triệu Miên đang chìm đắm trong suy tư của mình, trong nháy mắt chưa phản ứng kim: "Bảy ngày nữa?"
"Ừ." Ngụy Chẩm Phong ung dung nói: "Bảy ngày nữa là ngày mười lăm còn gì."
Đầu mày Triệu Miên nhíu lại: "Sau người nhớ rõ vậy? Ngươi viết ngày lên tay à?"
Ngụy Chẩm Phong cạn lời: "Không hề nhé, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người."
--------------------
Lời tác giả:
Không hề nhé, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người.~ (kỳ cục)