Hai Vị Hoàng Đế Yêu Nhau Như Thế Nào?

Chương 27: Ta cũng nghi ngờ kiếp trước mình là con hát




Edit: Phương Na + Phương Ann | Beta: Phương June

***

Ta cũng nghi ngờ kiếp trước mình là con hát

Khi trở về sứ quán của Nam Tĩnh, Triệu Miên giao toàn quyền cho Chu Hoài Nhượng trong việc việc giải mã hoa văn trên miếng ngọc.

Chu Hoài Nhượng vui mừng ra mặt, phấn khởi tới mức suýt khóc.

Phải biết, lần gần nhất Thái tử điện hạ trọng dụng cậu là năm năm trước. Vì điện hạ không thể chịu được sự ồn ào của của Nhị Hoàng tử nên khi Nhị Hoàng tử đến tìm, y giả bộ là mình không có trong điện rồi phái cậu chơi cùng đệ đệ mình. Sau đó, cậu đã phải tiếp chuyện với Nhị Hoàng tử hai canh giờ liền, cho tới khi miệng mỏi, giọng khàn đặc, tắt tiếng trong suốt hai ngày kế tiếp.

Ơn giời, sau năm năm, cuối cùng cậu cũng có thể giúp điện hạ làm một việc quan trọng!

Chu Hoài Nhượng lao đầu vào sách cổ, ở lỳ trong phòng, quên ăn quên ngủ, không có cả thời gian ở bên hầu hạ điện hạ.

Bên cạnh Triệu Miên vắng một tên nhóc ngốc nghếch nhưng lại có thêm một Ngụy Chẩm Phong.

Dựa vào những gì đã qua, cả hai đều đang lo lắng rằng đối phương đã phát hiện được manh mối về bảo vật bị thất lạc của Tây Hạ nhưng lại cố tình che giấu để hành động riêng lẻ. Thay vì nghi ngờ bóng gió, tốt nhất là để đối phương trong tầm mắt của mình, làm vậy thì không chỉ có thể giám sát nhất cử nhất động của đối phương mà lại còn có thể... bổ mắt.

Vì vậy, tiểu vương gia của Bắc Uyên yên trí đến "ở nhờ" trong căn phòng sát vách phòng của Thái tử Nam Tĩnh ở sứ quán. Thế là, dù ai muốn đến phòng của Thái tử để bàn luận thì phải qua chào hỏi tiểu vương gia của Bắc Uyên hai lần: một lần lúc đến và một lần lúc về.

Thế mà Thái tử cũng ngầm đồng ý việc này. Dù sau cũng là giám sát lẫn nhau, phía Nam Tĩnh cũng sẽ nắm rõ được sứ thần Bắc Uyên nào cầu kiến tiểu vương gia, họ trò chuyện trong bao lâu, thái độ, sắc mặt trước và sau khi gặp thay đổi như thế nào.

Chỉ trong một ngày, An Viễn Hầu đã nói "Xin chào tiểu vương gia" tới sáu lần, cuối cùng mới bùng nổ: "Cái tên tiểu tử Bắc Uyên này, trông coi điện hạ nhà ta hơi bị kỹ quá rồi đấy."

Dung Đường thờ ơ nói: "Cũng khá giống Tiêu Tương đấy."

An Viễn Hầu thấy khó hiểu: "Gì cơ? Bản hầu không thấy tiểu vương gia giống Tiêu Tương ở điểm nào hết."

Dung Đường nói: "Ta chỉ nói về khả năng nhìn người cẩn thận."

An Viễn Hầu là nguyên lão hai triều của Nam Tĩnh, hắn đã nghe nói về một số chuyện xảy ra trong cung hai mươi năm trước. Ngó nhìn xung quanh, thấy không có người ngoài, hắn nhỏ giọng nói: "Đã lâu Dung Thái phó chưa gặp Thánh thượng nhỉ?"

Dung Đường "Ừ" một tiếng: "Cũng lâu rồi."

An Viễn Hầu là một võ tướng điển hình của Nam Tĩnh, bên ngoài thô cục, bên trong tinh tế, tính tình phóng khoáng, suy nghĩ cẩn thận, tỉ mỉ.

Có dũng cũng phải có mưu, đấy mới là người được Tiêu Tương trọng dụng, phái tới để bảo vệ Thái tử.

An Viễn Hầu có chừng mực, cười nói: "Ai, không phải đâu. Lần cuối lão phu nhìn thấy Thánh thượng là trong lễ Vạn thọ năm ngoái, không biết Thánh thượng chăm sóc bản thân như thế nào mà nhìn vẫn cứ như mười năm trước."

Dung Đường mỉm cười, hàn khí quanh mình giảm bớt: "Được, tốt lắm."

Hôm đó, chính mắt Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy Dung Đường và An Viễn Hầu bước vào thư phỏng của Triệu Miên, đợi cả nửa ngày trời vẫn chưa thấy trở ra. Thời gian lâu như vậy, chắc chắn không phải chỉ là thỉnh an, nói chuyện phiếm như bình thường.

Ngụy Chẩm Phong dán chặt mắt vào cánh cửa đóng chặt, ngồi thưởng thức Xuân Nhánh, loại trà chỉ dành cho bậc quyền quý của Nam Tĩnh, mà lòng như lửa đốt.

Đám người Nam Tĩnh này lại bí mật bày âm mưu quỷ kế gì, đã vậy lại còn không cho hắn biết.

Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, cửa thư phòng của Triệu Miên mới được mở ra, Thấm Bất Từ bước ra, nói với Ngụy Chẩm Phong: "Vương gia, điện hạ của ta cho mời ngài."

Ngụy Chẩm Phong khẽ mỉm cười: "Cuối cùng cũng nhớ tới ta rồi à?"

Hắn bước vào thư phòng, đập vào mắt là con dấu của Cố Như Chương, món đồ hấn dùng để đổi lấy thuốc giải song cổ đực cái, đang được đặt trên bàn. Triệu Miên ngồi ngay ngắn ở sau bàn, xung quanh là các quần thần giàu sang phú quý.

Trước mặt người ngoài, Ngụy Chẩm Phong cung kính hành lễ: "Điện hạ."

Triệu Miên nhẹ gật đầu, coi như là đáp lễ: "Hôm nay, Cô mời vương gia tới là để nói cho vương gia biết kế hoạch, Cô định dùng con dấu của Cố Như Chương để dụ tàn dư của Tây Hạ đang ẩn náu ở Đông Lăng lộ diện, để xem liệu chúng ta có tìm thêm được manh mối nào khác liên quan tới các bảo vật của Tây Hạ bị thất lạc hay không."

Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Điện hạ định làm gì?"

Để Thái tử của nước tự mình giải thích cũng không hắn là một điều hay ho. Chu Hoài Nhượng không có ở đây, Thẩm Bất Từ tự giác đảm nhận vai trò phát ngôn viên tạm thời của thái tử điện hạ: "Ở kinh thành, có một Giáo phường được gọi là Lan Nguyệt Sương."

Ngụy Chẩm Phong đợi một lúc lâu mà không thấy Thẩm Bất Từ nói tiếp, đành phải mở miệng hỏi: "Sau đó thì sao?"

Thẩm Bất Từ tiếp tục nói: "Lan Nguyệt Sương là nơi các nhân vật quyền quý ở kinh thành hội tụ."

"... Vậy sau đó?"

"Nếu có báo vật quý hiếm muốn bán thì có thể giao cho Lan Nguyệt Sương để các vị khách quý ở đó cùng nhau đánh giá, sau đó có thể ủy quyền cho Lan Nguyệt Sương để mở một buổi bán đấu giá, người trả giá cao nhất sẽ sở hữu bảo vật."

Ngụy Chẩm Phong nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây chỉ là một mẹo đơn giản để dụ rắn ra khỏi hang, đến cả Chu Hoài Nhượng còn không mắc lừa, nói gì đến những tàn dư của Tây Hạ đang ẩn nấp trong kinh thành của Đông Lăng.

Hắn khéo léo nói: "Điện hạ, ngươi không cảm thấy câu con cá này quá dễ dàng sao? Người tinh tường sẽ biết đây là cái bẫy do Bắc Uyên giăng ra, người nhảy vào đểu là kẻ ngu."

"Đúng vậy." Triệu Miên nói: "Vì vậy vương gia không cần che giấu tung tích mà hãy đích thân đến Lan Nguyệt Sương, đồng thời, để cho mọi người biết mình là tiểu vương gia của Bắc Uyên. Tỏ ra ngông cuồng, phách lối, không để ai vào mắt, càng khiến người khác chú ý càng tốt."

Ngụy Chẩm Phong dần hiểu ý định của Triệu Miên, từ tốn nói: "Ý của điện hạ là muốn câu "kẻ ngu" sao?"

"Không sai. Dù lưỡi câu thẳng thì cá đói cũng sẽ cắn câu. Cố Thiêu Đăng hiểu rõ đạo lý này." Triệu Miên mỉm cười: "Hơn nữa, thân là người còn sống cuối cùng cùng nhà họ Cố, hắn không thể không muốn lấy lại "di vật" của chú mình, để xem hắn sẽ lấy lại như nào."

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Điện hạ yên tâm, diễn kịch là điều bản vương am hiểu nhất. Đến bản thân ta còn nghi ngờ kiếp trước mình là con hát cơ mà."

Triệu Miên nhớ tới kỹ năng mổ cá của Ngụy Chẩm Phong, thành thật nói: "Không phải nghi ngờ đâu, đúng là vậy đó."

Ngày mười hai hàng tháng là ngày náo nhiệt nhất ở Lan Nguyệt Sương.

Vào ngày này, con cháu của các nhà quyền quý ở kinh thành tụ tập lại với nhau ở Lan Nguyệt Sương để thưởng rượu ngon, ngắm mỹ nhân và đánh giá các món bảo vật trân quý trưng bày ở nơi đây. Dù cho là trong giai đoạn quân đội của Nam Tĩnh đang trấn áp ở vùng biên giới giáp ranh với Đông Lăng thì Lan Nguyệt Sương vẫn như là một tòa thành không ngủ, như thế muốn cho cả thế giới thấy kinh đô của Đông Lăng vẫn luôn giữ được vẻ phồn hoa.

Khắp chốn kinh thành này, nếu muốn nói rằng ai là người có thân phận cao quý nhất thì chắc chắn là Thái hậu đương triều, người ngày ngày buông rèm chấp chính. Chỉ có một điều đáng tiếc, đó là xuất thân của vị Thái hậu này không tốt lắm, vì cha mẹ mất sớm nên hắn trở thành cô nhi, tuy nhiên, nhờ vẻ ngoài ưa nhìn, hắn được nhà họ Lục nhận nuôi, trở thành con nuôi của nhà họ Lục.

Cũng có người nói rằng, Lục Thái hậu không phải là con nuôi mà là con riêng của gia chủ nhà họ Lục. Sau này, càng lớn Lục Vọng càng mang dáng vẻ "lam nhan họa thủy", vì vậy gia chủ nhà họ lục đã đưa hắn tiến cung, dâng cho tiên đế.

Không mấy ai biết Lục Vọng đã làm thế nào để từ một nam sủng chốn thâm cung, từng bước từng bước, trở thành người đứng đầu Đông Lăng. Nhưng ai cũng biết rõ rằng việc đầu tiên sau khi Lục Thái hậu cầm quyền chính là tiêu diệt cả nhà họ Lục.

Nhà họ Lục nắm giữ quyền lực ở kinh thành cả trăm năm, vậy mà chỉ trong một đêm đã hóa thành hư vô. Mấy trăm nhân khẩu của nhà họ Lục, bất kể già trẻ gái trai, ai cũng đều chết thảm dưới tay Lục Vọng.

Thái hậu không có nhà ngoại, thiên tử thì chưa đại hôn nên tôn quý nhất Đông Lăng cũng chỉ có hoàng gia Tạ thị. Dù Lăng thiếu đế là một đế vương hữu danh vô thực, nhưng cũng là Cửu ngũ chí tôn hàng thật giá thật. Ở kinh đô này, chỉ cần là họ Tạ thì ít nhiều đều có thân thích với hoàng gia.

Tạ Lương An chính là một trong số đó.

Năm nay Tạ Lương An đã hai mươi tám, luận về bối phận thì hắn coi như chú họ của Lăng thiếu đế. Phụ thân của hắn có tước vị quận vương, hắn thân là con trai độc nhất nên từ nhỏ đã là thế tử, ngày thường được xưng tụng là phong lưu tuấn tú, còn am hiểu chuyện phong nguyệt, cao thủ trong làng hái hoa, rất nổi tiếng trong lòng chị em ở Lan Nguyệt Sương.

Ngày xưa Tạ Lương An đến Lan Nguyệt sương, mười lần thì hết bảy lần ngồi trên nhã gian ở tầng cao nhất. Nhưng hôm nay hắn lại được Trương nương tử phụ trách giáo phường báo nhã gian đã được một vị khách quý đặt trước.

Tạ Lương An không giận mà còn cười trêu: "Còn thân phận ai cao quý hơn cả bổn thế tử đây mà lại được nương tử ưu ái thế ---- đừng nói là phụ vương của ta đến nhé?"

Trương nương tử nở nụ cười xinh đẹp: "Thế tử đợi chút nữa thấy là biết."

Trương nương tử dắt Tạ Lương An đến một gian khác ở tầng cao nhất, vừa khéo đối diện ngay gian của vị khách kia. Tạ Lương An không khỏi quay sang nhìn vài lần, thế nhưng mà cánh cửa đó cứ đóng kín mãi, hắn chỉ có thể thấy hai tên hộ vệ đang canh gác.

Tạ Lương An đành phải thôi. Hắn hỏi Trương nương tử: "Hôm nay có bảo bối hiếm có nào đến, nương tử có thể nghe ngóng dúm bổn thế tử không?"

Trương nương tử pha một chén trà cho Tạ Lương An, vẫn câu nói cũ: "Lát thế tử thấy là biết."

Tạ Lương An nhận chén trà, thuận thế cầm ngón tay thon dài của nàng cười nói: "Nương tử không vướng bận chuyện gì, chi bằng ngồi lại cùng ta nhé?"

Trương nương tử khom người, nói: "Nghe thế tử phân phó."

Đang vào đợt mùa đông khắc nghiệt nhưng trong Lan Nguyệt sương lại ấm áp như xuân. Nhã gian đốt chậu than sưởi ấm, trà được giữ ấm trên lửa than, và kẹo dưa và trái cây có thể nướng để ăn.

Dưới đài, nương tử đứng đầu bảng của giáo phường chơi đàn một mình giữa một mảnh sắc màu. tiếng đàn réo rắt trôi chảy, vô cùng lay động lòng người.

Gảy xong một khúc, đèn đuốc trong giáo phường cũng sáng tỏ, nương tử đầu bảng cũng ôm đàn trở ra, trên đài được đặt thêm một chiếc bàn. Một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, nương tử cầm hộp gấm tinh xảo bước lên đài, một vị lớn tuổi hơn mở hộp gấm ra rồi nói: "Cặp vòng tay kim ngọc song long hí châu ----"

"Một thanh đao cổ từ Tây Hạ ----"

'Một chậu ngân điệp ngọc thạch ----"

. . .

Nhìn những món bảo vật, đều là những thứ tục vật tầm thường, Tạ Lương An thấy lòng cứ không yên, cùng tình tứ với người bạn giai nhân bên mình.

Ngay lúc tình ý đang mặn nồng, bỗng nhiên Trương nương tử ngồi dậy khỏi ngực Tạ Lương An. Tạ Lương An cúi đầu hỏi nàng: "Sao vậy?"

Trương nương tử dùng quạt tròn trong tay chỉ về phía đối diện: "Thế tử trông kìa."

Tạ Lương An nhìn theo hướng nàng chỉ. Thấy cuối cùng cánh cửa gian đối diện cũng mở ra, một thiếu niên y phục lộng lẫy đang ngồi dựa vào lan can, một tay nâng cằm, ánh mắt rũ xuống đang nhìn lên đài xem kịch, hàng mi dài rũ xuống, dưới đôi mắt ấy là hai viên nốt ruồi hết sức rõ ràng.

Cạnh thiếu niên là một vị công tử có vẻ như bằng tuổi với hắn, khí chất bất phàm, mi thanh mục tú chỉ thua hắn hai phần.

Trong thoáng chốc đó, Tạ Lương An nhìn như ngẩn ngơ.

Phí cho hắn tự xưng mình phong lưu phóng khoáng, lần đầu tiên thấy người thiếu niên cũng sinh ra đôi chút cảm giác tự ti mặc cảm.

Tạ Lương An không khỏi thán phục: "Đây là thiếu niên nhà ai, sao ngày thường..."

Hắn còn chưa hỏi xong, trong lòng đã có đáp án.

Thiếu niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, dưới đôi mắt có một cặp nốt ruồi đối xứng, không phải tiểu vương gia của Bắc Uyên thì còn có thể là ai.

Dung mạo khí độ đến như thế, lại thêm đủ loại tin đồn về người này khiến trong đầu Tạ Lương An lập tức bật ra tám chữ ---- thiên kiêu chi tử, cử thế vô song.

Trương nương tử gọi hắn vài lần Tạ Lương An mới hoàn hồn lại, nói: "Bên cạnh hắn, chắc hẳn là Tiêu Giác của Nam Tĩnh, Tiêu đại nhân."

Dù trước nay Tạ Lương An chưa từng gặp Bắc Uyên và sứ thần Nam Tĩnh, nhưng cũng đã nghe về chuyện tiểu vương gia Bắc Uyên có quan hệ không bình thường với vị Tiêu đại nhân này.

Còn về phần không bình thường tới mức nào thì, dù sao kiểu sống sót được mà không cần thuốc giải Song cổ trống mái cũng là vậy đấy.

Trương nương tử đông đưa cây quạt tròn rồi nói: "Vị Tiêu đại nhân này chắc dịch dung rồi."

Tạ Lương An ngạc nhiên nói: "Sao ngươi biết."

Trương nương tử cười nói: "Thiếp thân từ nhỏ lớn lên ở Giáo Phường ti, ai mà chưa từng gặp nữa? Dung mạo và cơ thể của Tiêu đại nhân không khớp nhau. Theo ý của thiếp thân thì, dung mạo của Tiêu đại nhân chắc sẽ không thua kém gì Tiểu vương gia đâu."

Không chỉ có bọn họ mà ngày càng nhiều người chú ý đến thiếu niên ở tầng cao nhất. Danh môn quyền quý ở kinh đô đa số đều quen biết lẫn nhau, thình lình xuất hiện một gương mặt tuấn mỹ thì ai mà không muốn đi nghe ngóng.

Sau khi nghe ngóng được chuyện này thì đâu đâu cũng xôn xao.

"Đó là tiểu vương gia Bắc Uyên đúng không? Không thể nào, chẳng phải nghe bảo tướng mạo hắn xấu lắm sao, có khi còn là một thằng nhóc hay khóc lóc."

"Một vương gia nước láng giềng còn non trẻ vậy mà qua được Đông Lăng chúng ta, lại còn hạ bệ nhiều thế gia công tử, quả là đáng tiếc!"

"Ngươi ở nơi phong nguyệt mà oán than cái rắm, thấy buồn thì dâng văn xin bốn chữ 'Tận trung báo quốc' rồi đi trấn thủ biên cương đi."

"Ái, sao ngươi nói dị, sao ngươi không đi đi?"

Khéo làm sao ngay lúc đó, chưởng sự cô cô mở một chiếc hộp gấm nhỏ ra, sau đó cao giọng nói: "Thủ phụ đại mạt Tây Hạ, ấn của Cố Như Chương."

Lời vừa nói ra, ba tầng lầu của Giáo Phường ti bỗng chốc lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lên người thiếu niên vương gia nước láng giềng.

Tạ Lương An cũng quá sợ hãi, nói nhỏ với Trương nương tử: "Ấn của Cố Như Chương lại là đồ của Tiểu vương gia à?"

Trương nương tử dùng quạt tròn che môi nói: "Ngoài hắn thì có thể là ai nữa."

"Vật quan trọng như vậy tại sao hắn lại dám bày ra trước mắt mọi người dễ dàng..." Ánh mắt Tạ Lương An khẽ động: "Có khi nào, hắn muốn dẫn xà xuất động không?"

Dù Trương nương tử thân là nữ nhi lại còn ở Lan Nguyệt sương nên sẽ không bao giờ thiếu những tin báo thật thật giả giả, từ to hay đến nhỏ. Nàng đắm chìm trong đó đã lâu nên có khi sẽ cài cắm thêm không ít lời: "Không phải là không có khả năng đó."

Tạ Lương An không hiểu: "Nhưng bẫy này quá rõ ràng, liệu người Tây Hạ có mắc lừa không?''

Trương nương tử cười nói: "Chắc hẳn tiểu vương gia đang muốn nói với người đời rằng, chú ý đến ấn của thái phó trên tay hắn, có người muốn cướp thì hắn sẽ hầu."

Tạ Lương An nhìn gương mặt thong dong bình tĩnh của Trương nương tử, thầm nghĩ ở Đông Lăng này, một cô gái bán hoa còn hiểu biết hơn những đứa trẻ sống trong gia đình quyền quý, thật là bi ai.

Nếu như Tạ gia của hắn cũng có một vị Bắc Hằng vương điện hạ, Đông Lăng đã không khuất phục trước các nước khác rồi.

Nghĩ đến đây, Tạ Lương An không kiềm lòng được nhìn sang phía Tiểu vương gia Bắc Uyên.

Trong lúc vô tình, hắn phát hiện Tiêu Giác Tiêu đại nhân đang đứng gần bếp than quá, nồi đất đang bốc khói chỉ cách mu bàn tay của y một bước chân.

Thấy màu da Tiêu đại nhân như ngọc khiến Tạ Lương An lại tái phát căn bệnh cũ thương hương tiếc ngọc. Lỡ mà tay Tiêu đại nhân bị phỏng thật, để lại sẹo thì đáng tiếc lắm.

May là hộ vệ sau lưng Tiêu đại nhân phát hiện ra điểm này, đang định bước lên nhắc nhở thì đã bị người bên ngoài bước lên một bước.

Tiểu vương gia cứ thế nâng một tay lên, ôm chầm lấy eo Tiêu đại nhân một cách hết sức tự nhiên, kéo y ra khỏi cái nồi đất, ánh mắt hắn không nhìn y mà vẫn đang nhìn lên đài cao.

Loại cảm giác phong lưu hững hờ này khiến Tạ Lương An sững người, trong thoáng chốc hắn không biết Tiểu vương gia này đang làm chính sự hay chỉ đang chơi đùa cho vui.

Trong lúc đang yên tĩnh, cô cô chưởng sự lại lên tiếng lần nữa: "Thủ phụ đại mạt Tây Hạ, ấn của Cố Như Chương."

Đám người quay sang nhìn nhau không ai dám nói gì chứ đừng nói chi đến ra giá. Giáo Phường ti xây dựng mấy chục năm, chưa bao giờ có bầu không khí kiềm chế đến như vậy.

Cuối cùng, một tiếng cười phá tan bầu không khí im lặng.

Tiểu vương gia Bắc Uyên ngồi ở nơi cao nhất, từ trên cao nhìn xuống vạn chúng lạnh lùng chế giễu: "Bổn vương còn tưởng là cái gì thú vị lắm, còn muốn mời chư vị Đông Lăng cùng thưởng thức xem, nào ngờ lại chen vào chuyện các ngươi rồi."

Lúc nói những lời này, tay của tiểu Vương Gia vẫn giữ bên eo Tiêu đại nhân bên cạnh, gương mặt cũng không hào hứng lắm: "Đúng là chả có gì thú vị."

Nói xong hắn mới buông lỏng tay ra, phất tay áo đứng dậy đi mất.

Rất nhanh sau đó, chuyện Tiểu vương gia đến thăm Lan Nguyệt sương đã trở thành chuyện lan đến khắp ngỏ nhỏ của Kinh Đô, trở thành câu chuyện trên bàn trà của đám quyền quý.

Tương truyền rằng đêm đó ở Lan Nguyệt sương, Tiểu vương gia Bắc uyên đã khiến ai nấy đều kinh ngạc, thu hút hết thảy sự chú ý của mọi người, từ cái nhấc tay hay một cử động nhỏ.

Tiếc là dường như trong mắt Tiểu vương gia chỉ có chính sự của Bắc Uyên mà thôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Vương gia cứ giả vờ ngốc nghếch thoải mái đi nhaa.

Miên Miên dùng tên giả là Tiêu Giác, không phải tên thật.