Hãn Phu

Chương 207




Túc Cẩn An là đích trưởng tử của Lỗ quốc công. Lỗ quốc công còn trẻ, chưa thỉnh phong thế tử, nhưng việc Túc Cẩn An làm thế tử giống như ván đã đóng thuyền, tuyệt đối không ai có thể lay động. Tuy không thể so sánh với con nối dõi của Hằng xa hầu trước đây, nhưng hậu duệ của Lỗ quốc công cũng không ít. Tuy nhiên, khác với Hằng xa hầu, địa vị đích thứ ở Lỗ quốc phủ phân biệt rất rõ ràng, tuyệt đối không phát sinh trường hợp thứ tử lấn át đích tử. Lỗ quốc công phu nhân Túc Tô thị xuất thân không cao, là nhi nữ của tuần phủ Giang Quảng. Sau này ông được thăng chức từ tuần phủ trờ thành chưởng quản diêm vụ vùng Giang Quảng, một trong những chức vị vừa có quyền vừa có tiền. Bởi vì nguyên nhân này, sau khi Lỗ Bình trở thành Lỗ quốc công, phu nhân y là Túc Tô thị lập tức nhận quyền quản gia từ tay gia mẫu, trở thành phu nhân chưởng gia.

Túc Tô thị cũng là một nữ nhân lợi hại. Toàn bộ Lỗ quốc phủ đông dân cư như vậy, các mối quan hệ phức tạp như vậy, bà có thể sắp xếp trên dưới Lỗ quốc phủ trở nên gọn gàng ngăn nắp. Túc Tô thị khôn khéo có thủ đoạn, Lỗ quốc công tuy có nhiều thiếp thất khác, nhưng cực kỳ tôn trọng phu nhân mình, rất nhiều đại sự y sẽ nghe theo ý kiến của vị phu nhân này. Túc Tô thị sinh cho Lỗ quốc công hai nhi tử, hai nhi nữ. Trưởng tử chính là Túc Cẩn An. Túc Cẩn An có một mẫu thân lợi hại, bản thân y đương nhiên không phải kiểu người hồ đồ, địa vị ở trong phủ tự nhiên sẽ không bị ai lay động.

Lúc này, trên tay Túc Cẩn An cầm một bái thiếp. Tấm bái thiếp này khiến y vô cùng bất ngờ. Y mới vừa từ nha môn trở về, còn chưa kịp uống ngụm trà nóng, đại tổng quản hầu phủ lập tức đưa bái thiếp tới. Bất quá sau khi nghe đại quản gia nói chuyện xong, y tựa hồ minh bạch tấm bái thiếp này có ý nghĩa gì.

"Đại thiếu gia, Cẩn Thăng tới."

"Để y tiến vào."

Túc Cẩn An ngẩng đầu, thực mau, một vị thiếu niên bước chân vội vàng đi đến, bộ dáng giống như đang chạy vội. Vừa thấy y, đối phương giơ bái thiếp trong tay lên hô. "Đại ca, Vân An biểu đệ phái người tặng bái thiếp cho ta, mời ta ngày mai đi ăn trưa. Khanh Nguyện. Tái kiến!"

Thiếu niên này không phải ai khác, chính là thân đệ đệ cùng mẫu thân của y, Túc Cẩn Thăng. Túc Cẩn Thăng lớn hơn Thiệu Vân An một tuổi, nhỏ hơn Túc Cẩn An sáu tuổi.

Túc Cẩn Thăng vừa bất ngờ vừa vui mừng. Lỗ quốc phủ từng nhiều lần gửi bái thiếp cho Thiệu Vân An nhưng đều bị từ chối. Hiện giờ Vân An lại chủ động gửi bái thiếp cho y, làm sao y có thể không ngoài ý muốn, không kích động cho được.

Túc Cẩn An giơ bái thiếp trong tay. "Ta cũng nhận được."

"Ca, ngươi cũng nhận được?!"

Túc Cẩn Thăng giơ tay đoạt bái thiếp của huynh trưởng, vừa mở ra đã thấy, quả nhiên nội dung giống y nhau. Lúc này, đại a đầu của Túc Cẩn An tiến vào nói. "Đại thiếu gia, Cẩn Du thiếu gia tới."

"Cho y vào."

Túc Cẩn Du là tôn tử của kế mẫu Túc Thần Dật. Bởi vì Túc Thần Dật gả ra ngoài, cho nên nhi tử của kế mẫu nghiễm nhiên trở thành đích tử. Túc Cẩn Du vừa là nhị phòng trưởng tôn, cũng là đích tôn tử duy nhất thuộc nhị phòng. Túc Cẩn Du cầm trên tay tấm bái thiếp cùng kiểu, thấy vậy, Túc Cẩn An và Túc Cẩn Thăng lập tức minh bạch ý tứ đối phương.

Quả nhiên, Túc Cẩn Du hơi lo lắng hành lễ với Túc Cẩn An và Túc Cẩn Thăng, nói. "Đại đường ca, Cẩn Thăng đường ca, Vân An biểu huynh phái người tặng bái thiếp cho dư đệ, dư đệ nghe nói đại đường ca và Cẩn Thăng đường ca cũng thu được." Túc Cẩn An bởi vì là trưởng tôn của đại phòng, còn là đích trưởng tử của Lỗ quốc công, nên hạ nhân trong phủ đều gọi y là đại thiếu gia, đệ đệ nhỏ tuổi hơn thì gọi y là đại ca.

Túc Cẩn Du mới mười ba, đột nhiên nhận được bái thiếp từ vị biểu ca thân phận tôn quý này khiến y hoảng sợ. Tuy rằng nếu tính theo thân phận thì y và Thiệu Vân An là gần nhau nhất, nhưng bởi vì nãi nãi y là tục huyền (mẹ kế), lúc y sinh ra đại bá đã sớm xuất giá, cho nên y và Thiệu Vân An thập phần xa lạ. Túc Cẩn Du nhận được bái thiếp, trước tiên y đi gặp nãi nãi, biết được hai vị đường huynh cũng nhận được bái thiếp, có nãi nãi và mẫu thân góp ý kiến, y lại chạy sang hỏi han hai vị đường huynh, đặc biệt là đại đường huynh, xem làm sao giải quyết bây giờ. Đi thì khẳng định phải đi, nhưng rốt cuộc cũng phải nắm được ý tứ đối phương.

Túc Cẩn An nhìn thấy bái thiếp của Túc Cẩn Dự, sau khi so sánh với bái thiếp của Túc Cẩn Thăng, y hỏi. "Ngươi biết tại sao Vân An biểu đệ gửi bái thiếp cho ngươi không?"

Túc Cẩn Du lắc đầu. "Ta không biết nên mới đến hỏi hai vị đường huynh."

Lỗ quốc công phủ không phân gia. Lỗ quốc công tiền nhiệm có ba huynh đệ, chia thành đại phòng, nhị phòng và tam phòng, phân biệt ở ba sân viện riêng biệt là chính viện, đông viện và tây viện. Cho nên, sự tình xảy ra ở chính viện, hai phòng bên kia còn chưa rõ ràng cho lắm. Túc Cẩn Thăng nói. "Thư Hàm biểu đệ hôm nay đi Khanh Nguyện đặt bàn, bị Vân An biểu đệ từ chối thẳng mặt. Nghe nói là biểu đệ mở miệng đòi đặt ba bàn, còn muốn đặt vào đêm mai. Vân An biểu đệ nói là năm ngày sau mới có. Thư Hàm biểu đệ trở về nói với nãi nãi chuyện này, nãi nãi đã gặp nương rồi. Nhưng mà, nương định xử lý thế nào thì ta không biết. Ta vừa trở về, còn chưa đi gặp nương."

Túc Cẩn Dụ tuổi còn nhỏ, tâm tư không quá sâu sắc, nghe Túc Cẩn Thăng nói như vậy, phản ứng đầu tiên của y chính là. "Thư Hàm biểu ca tới Khanh Nguyện ăn cơm? Còn đặt tới ba bàn? Nơi đó thực quý a. Nhữ cô cô cho Thư Hàm biểu ca thật là nhiều tiền tiêu vặt a."

Bất đồng với Túc Cẩn Dụ, Túc Cẩn Thăng lúc nói mấy lời này ánh mắt lộ rõ vẻ xem thường. Túc Cẩn An lên tiếng. "Ta cũng mới vừa trở về, không biết tới sự tình của Thư Hàm. Vân An tặng bái thiếp, chúng ta tự nhiên phải đi. Các ngươi có biết còn ai thu được bái thiếp không?"

Túc Cẩn Dụ lắc đầu. "Ta không biết, nhị phòng hình như chỉ có ta." Nói câu này, trên mặt y không giấu nổi vẻ đắc ý.

Túc Cẩn Thăng nói. "Ta không hỏi."

Túc Cẩn An. "Ngày mai hai người các ngươi đừng chạy loạn, ta đi hỏi xem còn có ai thu được bái thiếp hay không, ngày mai chúng ta cùng khởi hành tới Khanh Nguyện."

"Vâng vâng!" Túc Cẩn Dụ là người đầu tiên đáp ứng.

Túc Cẩn Thăng gật đầu. "Ngày mai ta không đi đâu hết. Vậy đại ca, chúng ta không thể nào tay không mà tới nhỉ?"

Túc Cẩn An suy tư một phen, trả lời. "Trên bái thiếp Vân An viết là mời chúng ta tới tiểu tụ (tụ họp nhỏ). Nếu là tiểu tụ thì không nên quá khách sáo. Ta sẽ nhờ nương tự tay làm một ít điểm tâm."

Túc Cẩn Du. "Ta cũng nhờ nương làm chút điểm tâm."

"Được."

Túc Cẩn Du vô cùng vui vẻ rời đi. Trong nhóm đồng lứa ở nhị phòng chỉ mình y nhận được bái thiếp đó. Túc Cẩn Du đi rồi, Túc Cẩn An và Túc Cẩn Thăng đi gặp mẫu thân. Lỗ quốc công phu nhân Túc Tô thị đang ở trong phòng, hai nhi tử tiến đến không nằm ngoài dự đoán của nàng. Nếu hai đứa nhi tử không tới, nàng sẽ phái người kêu bọn họ lại đây một chuyến.

Hai nhi tử vừa tiến vào, Túc Tô thị liền hỏi. "Các ngươi có nhận được bái thiếp của Vân An gửi chưa?"

Hai người. "Đã nhận, mẫu thân."

Túc Cẩn An. "Ta và Cẩn Thăng tới gặp mẫu thân chính là vì việc này." Nói xong, y đặt hai tấm bái thiếp lên chiếc bàn vuông nhỏ bên cạnh mẫu thân. Túc Tô thị cầm hai tấm bái thiếp lên đọc kỹ, rồi đặt xuống, vẻ mặt cao hứng nói. "Đại phòng chỉ có hai người huynh đệ các ngươi nhận được bái thiếp. Cẩn Thăng, ngày mai đừng có chạy loạn."

Túc Cẩn Thăng quy quy củ củ trả lời. "Hài nhi đã đáp ứng đại ca, ngày mai sẽ không đi đâu hết, tới lúc đó cùng đại ca và Cẩn Du đường đệ cùng khởi hành. Nương, Cẩn Du đường đệ nói, nhị phòng chỉ có một mình y nhận bái thiếp, bên tam phòng không ai nhận được sao?"

Túc Tô thị khẽ cười nói. "Quốc công phủ chúng ta chỉ có ba người các ngươi."

"Hả? Tại sao vậy?" Túc Cẩn Thăng kinh ngạc. Đại phòng, nhị phòng đều có, tại sao tam phòng không có, ít nhất cũng phải có một phần chứ?

Túc Cẩn An không lên tiếng, an tĩnh uống trà. Túc Tô thị hỏi. "Cẩn An, ngươi biết nguyên do không?"

Túc Cẩn An buông chén trà, đạm nhiên nói. "Vân An biểu đệ không thân cận gì quốc công phủ, không phải vì hắn kiêu ngạo. Thứ nhất, hắn được thiên tuế sủng ái, vạn sự hanh thông. Thứ hai, hắn ở bên ngoài hơn mười năm, mới nhận lại thân nhân, chúng ta là bên ngoại, tự nhiên không có cơ hội thân cận. Thứ ba, tam thúc gả ra ngoài, ngài ấy và nhị phòng hiện tại vốn đã cách xa nhau, Vân An biểu đệ đương nhiên càng xa lạ với chúng ta."

Túc Tô thị vừa lòng gật đầu. "Ngươi thật ra rất biết lý giải."

Túc Cẩn Thăng không dám ngắt lời, nghiêm túc nghe đại ca và mẫu thân nói chuyện. Túc Cẩn An không nói tiếp, ngược lại hỏi. "Mẫu thân, ngài có biết chuyện của Thư Hàm không?"

Nụ cười trên mặt Túc Tô thị nhạt dần, nói. "Hài tử Thư Hàm không hiểu chuyện, lão phu nhân đau nó, vốn muốn ra mặt, bất quá, lão phu nhân không phải người hồ đồ, ta đã nói chuyện với lão phu nhân, chuyện này liền thôi. Thư Hàm không phải người Túc gia, nó đã có nương nó quản giáo. Nương đã nói với nhị phòng và tam phòng, nhớ quản thúc kỹ mấy đứa nhỏ trong nhà, đừng có đầu óc mê muội mà làm ra chuyện không hợp lễ phép."

Túc Cẩn Thăng nhịn không nổi. "Nương, nãi nãi bỏ qua ư? Ta cứ tưởng nãi nãi nhất định sẽ ra mặt vì Thư Hàm chứ?"

Túc Tô thị nhàn nhạt nói. "Lão phu nhân đau nó, nhưng nó là người Nhữ gia, nãi nãi ngươi rốt cuộc không thể vì một người khác họ mà đi đắc tội Vương chính quân và Vân An." Túc Tô thị tựa hồ không muốn nói chuyện liên quan tới Thư Hàm, mà lại nói. "Cẩn An, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của nương đâu."

Túc Thần Dật đi tản bộ cùng quân hậu. Thời điểm hoài hai đứa nhỏ, Đại Minh Vinh đều không ở cạnh y, y một mình một người chịu đựng đủ mọi sự khó chịu khi mang thai và nỗi cô đơn khi sinh con. Cũng may là cá tính y kiên cường, chưa từng vì vậy mà oán trách Đại Minh Vinh. Chỉ là sau khi Thiệu Vân An bị lạc mất, y đau khổ rất nhiều, dường như bị trầm cảm đến cả mười hai năm, tổn hại thân thể không ít. Hiện tại đã tìm về nhi tử, nhờ nhi tử điều trị, tâm tình vui sướng khiến thân thể y dần khôi phục bình thường.

Thai nhi lần này, Vĩnh Minh Đế và quân hậu vạn phần cẩn thận. Vĩnh Minh Đế dù sao cũng là hoàng đế, nên Túc Thần Dật là người bạn đồng hành tốt nhất trong quá trình mang thai của quân hậu thời điểm này.

"Thiên tuế, nghỉ một chút đi, ba tháng đầu phải cẩn thận một chút."

"Được."

Các cung nữ và thái giám ngay lập tức trải đệm dày êm ái lên ghế ngồi ngoài hiên, bưng trà và điểm tâm. Trở lại trong cung, từ rất xa Thiệu Vân An đã nhìn thấy cha nhỏ và quân hậu đang nói cười. Cha nhỏ là nam thê, ở tướng quân phủ nhiều nữ quyến, bên cạnh cha nhỏ không có người để tâm sự. Ở trong cung, có quân hậu trò chuyện là thích hợp nhất.

Thiệu Vân An trở lại, quân hậu và Túc Thần Dật lại có thêm một người nói chuyện, hơn nữa không khí càng thêm náo nhiệt. Thiệu Vân An không nhắc tới sự việc Lỗ quốc công phủ. Nói chuyện với hai người cho tới lúc quân hậu mệt mỏi, hắn và cha nhỏ đỡ quân hậu trở lại Cảnh U cung nghỉ ngơi, sau đó tới chỗ ở của cha nhỏ, lúc này Thiệu Vân An mới kể lại sự tình liên quan tới Nhữ Thư Hàm. Quả nhiên, phản ứng của Túc Thần Dật chính là. "Tại sao hài tử này lại không hiểu chuyện như vậy?"

Thiệu Vân An. "Quách tiểu ca nói y rất được Lỗ quốc công phủ sủng ái."

Túc Thần Dật tức giận nói. "Đại phòng chỉ có một người nữ nhi là biểu cô ngươi, từ nhỏ đại bá mẫu đã nuông chiều nàng. Nàng lúc trước sống chết đòi gả cho Nhữ Sĩ Lâm, nhi tử của Đại lý tự thiếu khanh. Tên Nhữ Sĩ Lâm kia lớn hơn nàng bảy tám tuổi không nói, đích trưởng tử của hắn đã năm tuổi. Nhữ Sĩ Lâm thú nam thê, hai người tình cảm sâu đậm. Nhữ Sĩ Lâm không có thiếp thất, không có người thông phòng, chỉ có một vị chính quân. Nhưng vị biểu cô này của ngươi lấy cái chết ép bức hai vị lão giả trong nhà, còn tuyên bố cho dù làm thiếp cũng phải gả. Nàng nói làm thiếp cũng muốn gả, nhưng thân là đích trưởng nữ của đại phòng, sao có thể gả làm thiếp cho người ta. Đại phòng dựa vào địa vị Lỗ quốc công phủ tạo áp lực, bức Nhữ Sĩ Lâm thú nàng vào cửa với thân phận bình thê.

Nàng ương ngạnh đòi chen vào, trong lòng Nhữ Sĩ Lâm sao có thể dễ chịu cho được. Nàng gả tới không được trượng phu yêu thương, lại về nhà khóc nháo. Tóm lại, hai bên đều bị nàng náo loạn không thể yêu ổn. Hai năm trước Nhữ Sĩ Lâm chết bệnh. Toàn bộ Nhữ gia đều cho rằng Nhữ Sĩ Lâm mất sớm có liên quan tới nàng. Bên nhà trượng phu không ai yêu thích nàng. Nữ nhi gả ra ngoài không thể hết lần này tới lần khác đòi hỏi nhà mẹ đẻ ra mặt. Bên Nhữ gia cũng không làm khó nàng, chỉ làm lơ nàng mà thôi. Đại phòng bất đắc dĩ, chỉ có thể đón nàng trở về, nói với bên ngoài là đau lòng nàng ở góa."

Thì ra là thế, Thiệu Vân An. "Ta nghe nói Lỗ quốc công đương nhiệm rất thương vị muội muội này? Còn có Nhữ Thư Hàm?"

Túc Thần Dật chỉ có thể nói. "Lão phu nhân đại phòng đau lòng nữ nhi, thân là quốc công, tổng không thể để người ngoài nói rằng mình bất hiếu với phụ mẫu, không bảo vệ huynh muội. Hơn nữa, đây là chuyện nội trạch, bà mẫu muốn đón nữ nhi về nhà, mặc kệ nhi tử có nguyện ý hay không, người ngoài chỉ biết trách Tô thị không phải. Tô thị là trưởng tức đại phòng, là quốc công phu nhân, cho dù không muốn vẫn phải đồng ý, ở bên ngoài vẫn phải tỏ ra thương tiếc tiểu cô. Lỗ quốc công phủ tình huống khác với tướng quân phủ chúng ta. Trong nhà chúng ta, nam nhân đều ở biên quan, cả nhà phải ở một chỗ mới có thể chiếu cố lẫn nhau. Cô cô ngươi là người hiểu lý lẽ, cũng không bao giờ làm khó xử huynh tẩu. Ngần ấy năm, nhờ có nàng mà trong nhà mới tốt hơn một ít."

Thiệu Vân An đồng ý. "Cô cô không giống. Đại bá mẫu phải chưởng qia, ngài là nam thê, có cô cô ở cùng, ngài và đại bá mẫu cũng có thể bớt lo cho nãi nãi."

"Không phải sao. Việc trong nhà cô cô ngươi cũng nhọc lòng không ít."

Cũng bởi vì vậy mà Túc Thần Dật càng ngày càng ít về lại nhà mẹ đẻ. Mặc dù y thuộc nhị phòng, nhưng không phải lo lắng quá nhiều việc. Phu nhân chưởng gia nhị phòng là kế mẫu, y không hồi gia, người khác cũng không thể nói gì.

Sau khi biết được thông tin chính xác từ chỗ cha nhỏ, Thiệu Vân An biết phải làm gì tiếp theo. Không bao lâu, ba vị thiếu gia Lỗ quốc phủ đại phòng và nhị phòng lần lượt nhận được bái thiếp do Thiệu Vân An phái người gửi tới. Quách Tử Mục trở lại vương phủ cũng nhận được lời nhắn hỗ trợ của Thiệu Vân An.

Đối với thế gia kinh thành, sự tình lan truyền rất nhanh, đặc biệt là mấy chuyện nội trạch. Nhữ Thư Hàm ở Khanh Nguyện bị Thiệu Vân An từ chối không nể mặt nhanh chóng bị mọi người biết tới. Việc hai vị đích thiếu gia đại phòng và đích thiếu gia nhị phòng lần lượt thu được bái thiếp của Thiệu Vân An cũng đồng dạng lan tỏa khắp kinh thành. Không nhắc tới phản ứng sau khi biết chuyện của tam phòng, Nhữ Thư Hàm sau khi biết tin lập tức đóng cửa, ở trong phòng xé nát một quyển sách thành từng mảnh.