Hãn Phu

Chương 208




Thiệu Vân An chỉ mời đại phòng và nhị phòng, nguyên nhân rất đơn giản. Hắn không có ý định tạo quan hệ tốt với Lỗ quốc phủ, nhưng Lỗ quốc phủ dù sao cũng là "nhà mẹ đẻ" của cha nhỏ hắn. Mời hai nhi tử của Lỗ quốc công, chính là cho Lỗ quốc công thể diện, xem như một loại thái độ. Cha nhỏ hắn xuất thân từ nhị phòng, mời nhị phòng đích trưởng tử có nghĩa là hắn muốn bày tỏ thái độ với nhị phòng. Còn tam phòng? Chẳng liên quan gì đến hắn cả. Mà tất cả những điều trên đều do Túc Tô thị và Túc Cẩn An suy đoán.

Giữa trưa hôm sau, Túc Cẩn An đúng hẹn mang Túc Cẩn Thăng và Túc Cẩn Dụ đến. Trước đó, đương gia tam phòng ra mặt hy vọng Túc Cẩn An có thể đưa đích trưởng tử tam phòng cùng đi. Lỗ quốc công tự mình ra mặt từ chối, lấy lý do là bọn họ chưa biết rõ tính tình Thiệu Vân An, không chào hỏi đã mang thêm người, vạn nhất khiến nhân gia nghĩ lệch lạc thì không tốt. Thủ đoạn đối phó An quốc công phủ trước đây của Thiệu Vân An ai cũng biết. Lỗ quốc công Lỗ Bình nói như vậy, tam phòng có oán trách vẫn phải nhịn. Về phần Nhữ Thư Hàm, Lỗ Bình không đi an ủi muội muội và chất tử. Y nói chuyện với mẫu thân xong, Túc lão phu nhân đành từ bỏ ý định ra mặt giúp Nhữ Thư Hàm. Không nói tới việc nếu bà làm lớn chuyện, Thiệu Vân An sẽ phản ứng thế nào, nhưng chỉ cần khiến quân hậu bất mãn, vậy nữ nhi và ngoại tôn của bà sẽ không có chỗ lợi.

Thiệu Vân An ở Minh Nguyệt phòng bày một bàn thức ăn ngon mời ba vị biểu ca. Hắn trực tiếp đưa sự tình Nhữ Thư Hàm đặt bàn lên bàn tiệc. Khanh Nguyện là Quách Tử Mục mở, Nhữ Thư Hàm làm vậy không chỉ khó xử Vương chính quân, mà còn khó xử hắn. Thiệu Vân An nói chuyện thẳng thắn minh bạch, nếu hắn mở tiền lệ, vậy sau này bất cứ ai cũng có thể vịn vào mối quan hệ mà làm khó dễ Quách Tử Mục. Sau khi ăn xong, Thiệu Vân An tặng ba vị biểu ca một tấm thẻ vàng Khanh Nguyện, đây là thẻ vàng thật, mặc dù mỏng nhưng được đúc bằng vàng ròng. Sau này ba người tới Khanh Nguyện ăn cơm sẽ được giảm giá mười phần trăm.

Bữa cơm này, Túc Cẩn An, Túc Cẩn Thăng và Túc Cẩn Dụ có thể nói thu về đầy thành quả. Không chỉ tiến gần hơn với Thiệu Vân An, mà còn được tặng thẻ vàng. Loại thẻ này chưa chính thức công khai, Khanh Nguyện sẽ chỉ tung ra một trăm thẻ vàng, mỗi người bọn họ ai cũng có một cái. Không nói cái khác, chỉ cần thẻ vàng này, địa vị Túc Cẩn Dụ trong Lỗ quốc phủ có thể bay lên cao.

Tin tức về Lỗ quốc phủ loan truyền khắp kinh thành, đại phòng và nhị phòng vui vẻ ra mặt, những người khác có tức giận hay không Thiệu Vân An không quan tâm. Hắn tin tưởng, sau chuyện này sẽ không có ai ở Lỗ quốc phủ làm ra hành vi tương tự như Nhữ Thư Hàm. Nửa năm sau, Nhữ phu nhân tái giá, mong ước sửa họ của Như Thư Hàm không bao giờ xảy ra. Thời điểm đó, lão phu nhân không còn nghe nhi nữ khóc lóc nữa. Lỗ quốc công cứng rắn đẩy người muội muội này gả ra ngoài, hơn nữa là gả xa kinh thành.

Lỗ quốc công phủ sóng gió lần này chỉ vì ba tấm bái thiếp của Thiệu Vân An mà bị tiêu trừ. Có thể nói, Lỗ quốc công Lỗ Bình thập phần vừa lòng. Lấy Lỗ quốc phủ làm gương, những gia đình khác có quan hệ thông gia hoặc họ hàng với Đại gia đều quản thúc lại con cháu trong nhà. Đây là chuyện sau này.

Dùng cơm với ba vị biểu ca Lỗ quốc phủ, giữa trưa ngày hôm sau, Thiệu Vân An lại xuất hiện tại Minh Nguyệt phòng, chuẩn bị gặp gỡ thương nhân Ô Sắc tới từ bộ lạc Đại Sơn. Lần này, người ngoài ý muốn đổi lại thành hắn. Nguyên lai Ô Sắc chỉ là người trung gian, người chân chính muốn gặp hắn chính là Ô Chân, nhi nữ của Ô Hải, đại vương bộ lạc Đại Sơn. Bộ lạc Đại Sơn là liên minh bao gồm hàng chục bộ lạc lớn nhỏ tạo thành. Đại vương chính là vị vương được tất cả các bộ lạc bầu chọn, là thủ lĩnh lớn nhất.

Tin tức Vĩnh Minh Đế và quân hậu dùng tiên quả cải lão hoàn đồng truyền tới bộ lạc Đại Sơn, Ô Chân đã bí mật dẫn người tới kinh thành Đại Yến, muốn gặp mặt Thiệu Vân An nhưng chưa có cơ hội. Lần này cuối cùng cũng nhìn thấy Thiệu Vân An, Ô Chân tặng Thiệu Vân An rất nhiều đặc sản phong phú từ bộ lạc Đại Sơn, mà yêu cầu của nàng chính là khẩn cầu Thiệu Vân An cứu phụ vương nàng. (Chưa biết sau này ra sao, nhưng hiện tại Mộc Nhiên khá thiện cảm với em này)

"Bổn quân biết nàng ở kinh thành, cũng đoán ra mục đích của nàng, chẳng qua không ngờ nàng không tìm bổn quân mà lại tìm ngươi."

Thiệu Vân An nói. "Nàng không cầu ta cho nàng tiên quả hoặc tiên thủy, chỉ cầu ta nghĩ biện pháp cứu phụ vương nàng. Nàng biết trượng phu của muội muội thê tử Khang Thụy sư huynh ăn cố nguyên cao và phong mật dữu tử trà ta làm mới khang phục. Nàng cho rằng, ngoài tiên quả và tiên thủy, ta nhất định có biện pháp khác."

Quân hậu. "Nàng muốn ngươi làm cố nguyên cao?"

"Không có, chỉ cầu ta nghĩ cách."

Quân hậu nhướn mày. "Ngươi có biện pháp?"

Thiệu Vân An nói. "Nghe nàng miêu tả, phụ vương nàng hẳn là bị bệnh gan, nghiêm trọng lắm. Tiên quả hoặc tiên thủy khẳng định có thể cứu mạng, nhưng hiện tại chúng ta chỉ còn rễ tiên thảo. Ta nói ta không phải đại phu, chỉ biết làm một ít thực phẩm chức năng. Nàng rất kiên trì. Tiểu thúc, ngài nói phải làm sao bây giờ?"

Quân hậu đáp. "Bộ lạc Đại Sơn và Đại Yến thật ra vẫn luôn hữu hảo. Ô Hải cũng là minh quân. Nếu Ô Hải có thể tiếp tục thống lĩnh bộ lạc Đại Sơn, đối với Đại Yến ta đương nhiên có lợi. Nếu có thể cứu mạng hắn, đối với Đại Yến, đối với ngươi, đều là trăm lợi không hại. Hoàng thượng cũng có thể lợi dụng cơ hội này đề xuất liên minh với bộ lạc Đại Sơn cùng nhau chống lại Hồ Cáp Nhĩ quốc."

Thiệu Vân An. "Vậy không thể mặc kệ. Tiểu thúc, mấy bình phong mật dữu tử trà kia còn không? Trong đó có lá cây tiên thảo, hiện tại nó là hiệu quả nhất. Nếu không, ta thử dùng nước ngâm rễ tiên thảo xem sao, không biết hiệu quả thế nào."

Trong tay Vĩnh Minh Đế và quân hậu vẫn còn phong mật dữu tử trà, sau khi được Vĩnh Minh Đế đồng ý, quân hậu làm chủ, giao cho Thiệu Vân An hai bình phong mật dữu tử trà. Trước khi đưa cho Ô Chân, Thiệu Vân An còn nhỏ thêm dung dịch linh nhũ pha loãng. Nhận được hai bình phong mật dữu tử trà, Ô Chân suốt đêm mang theo người trở lại bộ lạc Đại Sơn. Thiệu Vân An không biết, hành động của mình lần này sẽ mang tới điều gì cho Đại gia.

Thiệu Vân An nói với quân hậu rằng có thể Ô Hải bị bệnh gan. Hắn suy đoán là ung thư gan. Một khi bệnh ung thư gan bộc phát, tốc độ tử vong rất nhanh. Hắn hy vọng Ô Chân có thể đuổi về kịp. Giải quyết xong việc bộ lạc Đại Sơn, Thiệu Vân An ở lại trong cung.

Trong hoàng cung ngự trì, quân hậu mời Thiệu Vân An và Túc Thần Dật tới phao tắm. Thai nhi trong bụng quân hậu đã hai tháng rưỡi, dựa vào bên cạnh quân hậu, Thiệu Vân An nhịn không nổi trộm ngắm bụng quân hậu, hiện tại thoạt nhìn vẫn còn bằng phẳng, nhưng cứ nghĩ tới mấy nam nhân vác bụng bự trên phố, mặc dù ngâm nước nóng nhưng vẫn không ngăn nổi da gà nổi đầy. Tuấn mỹ nam nhân như quân hậu lại vác bụng bự, hình ảnh kia thật...

"Nhìn cái gì vậy?"

Thiệu Vân An hoàn hồn. Túc Thần Dật ở phía bên kia quân hậu hiểu rõ, cười nói. "Đứa nhỏ này chắc là muốn nhìn hài tử trong bụng thiên tuế ngài."

Quân hậu sờ sờ cái bụng bóng loáng của mình, hỏi. "Bụng còn chưa nổi lên, sẽ không có chuyện gì chứ?"

Túc Thần Dật. "Không có chuyện gì đâu, ba bốn tháng mới nổi. Lúc ta hoài Vân An, hơn bốn tháng mới lộ rõ."

Thiệu Vân An nương động tác lau mình, che giấu da gà nổi đầy người.

Quân hậu nhìn người bên cạnh. "Làm gì có nam thê nào kiêng kỵ việc sinh con."

"Ha ha."

"Thiên tuế, ngài giúp ta khuyên nhủ nó đi. Dù sao cũng phải sinh một đứa chứ."

Thiệu Vân An da đầu tê dại. "Ta bơi bơi đây, cái hồ này lớn thật, đã lâu không bơi rồi." Giống như đang có một con sói đuổi theo phía sau, thân thể hắn trượt về phía trước, bơi ra xa. Túc Thần Dật rất phiền muộn, quân hậu vỗ tay y, ý bảo y đừng lo lắng. Hai người đều nhìn về phía Thiệu Vân An. Túc Thần Dật chớp mắt, quân hậu sửng sốt.

Túc Thần Dật. "Vân An, sau thắt lưng ngươi bị làm sao vậy?"

"Hả?"

Thiệu Vân An dừng lại, đứng lên, ngoái ra sau nhìn. "Bị làm sao vậy?"

"Tại sao lại có vết đỏ, bị đụng vào đâu ư?"

Túc Thần Dật nói xong lập tức đứng dậy đi tới. Thiệu Vân An cố gắng quay đầu, cổ sắp đứt rồi mà vẫn không thấy vết đỏ sau lưng mình. Túc Thần Dật đi qua, khom người nhìn kỹ, trong lòng giật thót. Hơn nửa ngày không nghe thấy tiếng cha nhỏ, Thiệu Vân An tiếp tục ngoái đầu, muốn nhìn một chút. "Cha nhỏ?"

Túc Thần Dật định thần, đưa tay xoa xoa vết đỏ to như quả hạch đào trên eo Thiệu Vân An, tim đập càng lúc càng nhanh. "Chỗ này, có vết đỏ."

Thiệu Vân An không nhìn tới, trở tay sờ sờ. "Không đụng vào đâu mà, không sưng, không đau, không có cảm giác. Hay là ta đụng vào đâu mà không nhớ rõ."

Lúc này quân hậu cũng đi tới, đụng phải Túc Thần Dật. Túc Thần Dật. "A, có phải là."

Quân hậu sờ sờ vết đỏ, ánh mắt khó lường. "Nhìn giống như vết bớt."

Thiệu Vân An. "Không đúng, trên eo ta không có bớt."

"Ở bên trên có gương, ngươi tự nhìn xem."

"Để ta xem một cái."

Thiệu Vân An bò lên thành hồ, đi tới gương đồng đặt trên mặt đất, dùng tay xoa xoa hơi nước đọng trên mặt kính, xoay người ngoái đầu xem.

"Đụng lúc nào, sao ta lại không có ấn tượng."

Bên eo trái thực sự có một vết đỏ, là đỏ tươi. Trong hồ, quân hậu nói nhỏ với Túc Thần Dật. "Trước đừng nói gì cả."

Túc Thần Dật hít sâu mấy hơi, sợ rằng mình lại lo xa.

Thiệu Vân An không có cảm giác gì với vết đỏ sau eo, có lẽ là bị đụng vào đâu đó mà hắn không để ý. Túc Thần Dật luôn trong trạng thái hoảng hốt, bất quá quân hậu cố tình trò chuyện với Thiệu Vân An, Thiệu Vân An không phát hiện cha nhỏ bất thường.

Chờ tắm xong, quân hậu lập tức triệu Ninh Mục tới xem "vết thương" cho Thiệu Vân An, Thiệu Vân An chỉ cảm thấy chuyện bé xé ra to, nhưng với sự kiên quyết của quân hậu, hắn đành ngoan ngoãn nghe lời. Ninh Mục bị phân phó tỉ mỉ kiểm tra vết đỏ sau thắt lưng Thiệu Vân An, còn "khoa trương" mà xem mạch cho Thiệu Vân An. Sau đó, dưới ánh mắt "ta đã nói là không sao mà" của Thiệu Vân An, y bình tĩnh rời đi. Trước khi đi, Ninh Mục tỏ vẻ, xác thực là bị đụng, mấy ngày nữa sẽ biến mất.

Đợi tới khi quân hậu và Túc Thần Dật rời khỏi chỗ ở của Thiệu Vân An, quân hậu lại lần nữa triệu kiến Ninh Mục vào Cảnh U cung, Vĩnh Minh Đế cũng có mặt.

Ninh Mục quỳ xuống nói. "Thiên tuế, Vương Thiệu chính quân có thai, hồng ấn sau thắt lưng chính là thai quả, đã hơn một tháng."

Túc Thần Dật kinh hoảng đứng lên. "Ninh thái y, Vân An thực sự mang thai?"

"Hồi Đại chính quân, Vương Thiệu chính quân xác thực mang thai, bất quá..." Ninh Mục khó hiểu. "Vương Thiệu chính quân tựa hồ không biết mình đã ăn dựng quả, bằng không không thể không biết hồng ấn kia chính là thai quả."

Người đi lãnh dựng quả đều sẽ được hướng dẫn, sau khi dùng dựng quả trên thân thể sẽ xuất hiện quả thai màu đỏ.

Vĩnh Minh Đế cười. "Trẫm sợ Vân An còn không biết chính mình ăn dựng quả đi? Chẳng lẽ Trung Dũng hầu trộm cho hắn ăn?"

Túc Thần Dật cũng đoán như vậy, nhưng quân hậu lại lắc đầu. "Trung Dũng hầu nổi tiếng sợ thê, Vân An quả thực rất bài xích việc mang thai sinh con. Thần cảm thấy Trung Dũng hầu sẽ không (dám) làm như vậy."

Túc Thần Dật mặc kệ, y cực kỳ kích động. "Vân An rốt cuộc có thai, mặc kệ hắn thích hay không, đứa nhỏ này nhất định phải sinh hạ. Ninh thái y, thai nhi có tốt không? Vân An không biết chính mình mang thai, sợ là bị thương hài tử!"

Ninh Mục. "Thai nhi cực kỳ khỏe mạnh, Đại chính quân không cần lo lắng, cũng không cần khai dược an thai."

"Thật tốt quá, tốt quá!" Túc Thần Dật chắp tay trước ngực cảm tạ ông trời phù hộ, cảm kích tổ tông phù hộ.

Vĩnh Minh Đế ha ha cười, việc này thật là vui, hắn hạ chỉ. "Triệu Trung Dũng hầu tức tốc hồi kinh, ủ rượu sự tình giao cho Vĩnh Tu huyện lệnh thay thế chưởng quản. Ninh Mục, không được để lộ chuyện này."

"Thần tuân chỉ!"

Để Ninh Mục lui ra ngoài, Vĩnh Minh Đế sờ cằm. "Nếu không phải Trung Dũng hầu, ai có thể khiến Thiệu Vân An ăn dựng quả mà không biết?"

Túc Thần Dật nhớ ra cái gì, giật mình một phát. Y nhớ nhi tử lúc hồi kinh từng lén nói với y, Thiệu Đại Hổ cho hắn ăn thứ gì đó nhão nhão dính dính, không có hương vị. Dựng quả không có hương vị, xác thực hơi dính dính, nếu nghiền nát thì chẳng phải giống như hồ dán sao? Y kể lại chuyện này cho hoàng thượng và quân hậu. Hoàng thượng và quân hậu cười ha ha. Nếu Thiệu Đại Hổ quả thật cho Thiệu Vân An ăn dựng quả, vậy chẳng phải là chó ngáp phải ruồi sao.

Thiệu Vân An mang thai, quân hậu so với Túc Thần Dật chỉ sợ còn cao hứng hơn. Hài tử của hai người họ một trước một sau lần lượt sinh ra, đây đúng là một sự kiện đầy ý nghĩa.

Năm ngày sau, Vương Thạch Tỉnh đang bận rộn ở Trung Dũng Thôn bỗng nhận được một bức mật tín từ hoàng cung, lúc đọc xong thư, hắn ước chừng ngu người mười phút. Sau đó, toàn bộ mọi người trong biệt viện đều nghe thấy tiếng hét của Trung Dũng hầu, thanh âm kia to tới mức khiến mọi người sợ hãi.